Thần Ấn Vương Tọa
Chương 233: Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu?
Tình hình như vậy là không ai ngờ được, ngay chính Long Hạo Thần cũng xoe tròn mắt. Hắn vừa mới cùng đồng bạn dùng Liên Thể Tăng Linh Đan, chuẩn bị lấy trạng thái mạnh nhất nghênh đón thử thách của Trần Hoành Vũ. Nhưng bổn mệnh triệu hoán thú của Trần Hoành Vũ đột nhiên rơi xuống, Trần Hoành Vũ mới né khỏi Địa Ngục Hỏa Châm cũng suýt rơi khỏi lưng nó. Tình trạng như vậy thật quá quái lạ. Dù sao không phải kẻ địch, Long Hạo Thần không thể nhân cơ hội tấn công Trần Hoành Vũ!
"Có chuyện gì?" Trần Hoành Vũ chấn kinh càng nhiều hơn, từng tầng linh lực màu trắng ngà từ thân thể ông khuếch tán ra, bao trùm lấy người Kỳ Mỹ Lạp bốn đầu Tinh Tuyền. Nhưng không như mong muốn, lúc trước tăng phúc chưa từng thất bại giờ đây hoàn toàn mất hiệu quả. Tinh Tuyền càng run rẩy dữ dội, bốn cái đầu kề sát mặt đất, miệng mũi thậm chí sùi bọt mép.
Lúc này Trần Hoành Vũ không rảnh thử thách đám Long Hạo Thần nữa. Đối với một triệu hoán sư thì bổn mệnh triệu hoán thú tương đương với mạng của họ! Một khi bổn mệnh triệu hoán thú gặp chuyện, tu vi triệu hoán sư sẽ giảm đi, còn bị trọng thương gần như trí mạng.
"Các người đã làm gì Tinh Tuyền?" Trần Hoành Vũ giận dữ hét lên.
Lúc này ông đã thấy rõ hình dạng Hạo Nguyệt, mắt trợn tròn.
Long Hạo Thần nhìn hình dạng của Tinh Tuyền cũng rất kinh ngạc. Bởi vì hắn không hề kêu Hạo Nguyệt tấn công! Hơn nữa Tinh Tuyền là ma thú cấp mười, sao có thể bị Hạo Nguyệt tùy tiện tấn công đánh bại? Thoáng chốc đầu óc hắn mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn vội vàng kêu Hạo Nguyệt đáp xuống.
Thân hình chợt lóe, Long Hạo Thần đi tới bên cạnh Trần Hoành Vũ. Ở sau lưng ông, thân thể Thải Nhi lặng lẽ lộ ra. Nếu như thật sự đối mặt kẻ địch, vậy mới rồi lúc Trần Hoành Vũ quát hướng Long Hạo Thần chính là thời điểm tốt nhất cho nàng ra tay.
"Tiền bối, chúng tôi không làm gì hết! Còn chưa công kích nữa là!" Hiệu quả Liên Thể Tăng Linh Đan còn đó, nhưng bởi vì không phóng ra, hiện giờ thân thể Long Hạo Thần khá khó chịu, miễn cưỡng ức chế Liên Thể Tăng Linh Đan phản phệ, bất đắc dĩ nói với Trần Hoành Vũ.
Trần Hoành Vũ nhìn Tinh Tuyền ngay cả ý niệm cũng không cách nào truyền cho mình, tu vi cấp bảy như ông mà cũng vội vàng đổ mồ hôi.
"Các người không làm gì? Vậy sao Tinh Tuyền biến thành như vậy? Ma thú của ngươi, là ma thú của ngươi. Chẳng lẽ là ức chế huyết mạch?"
Dù sao là điện chủ Linh Hồn Thánh Điện, Trần Anh Nhi nói không sai, trên đời này không ai hiểu rõ ma thú hơn ông nội cô. Nói đến bốn chữ ức chế huyết mạch, trong mắt Trần Hoành Vũ tràn ngập khó tin. Lúc nhìn Hạo Nguyệt tựa như trông thấy quỷ, thân thể chấn động.
"Đây, đây là không thể nào, Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu…" Trần Hoành Vũ ánh mắt ngơ ngác nhìn hướng Hạo Nguyệt, tay chân bỗng lạnh lẽo. Nhưng ông không quên Tinh Tuyền gặp nguy hiểm, vội vàng nói với Long Hạo Thần. "Nhanh lên, đưa ma thú của ngươi trở về. Nhanh!" Chữ cuối gần như rống ra, có thể thấy tâm tình ông nóng nảy cỡ nào.
Long Hạo Thần không dám chậm chạp, vội vàng xoay người hướng Hạo Nguyệt làm động tác tay. Hạo Nguyệt khinh thường liếc Tinh Tuyền một cái, sáu cái đầu lần nữa nâng lên. Ánh sáng tím lấp lánh, Hạo Nguyệt lặng lẽ biến mất.
Nói cũng kỳ, nó mới biến mất thì thân thể Tinh Tuyền lập tức ngừng run, không sùi bọt mép nữa. Nhưng mấy ma thú khác thì không may mắn như vậy. Trước đó tất cả chúng đều bị ánh tím Hạo Nguyệt phóng ra bao trùm, lúc này đều xụi lơ. Tu vi thấp thì đã chết ngay. Tu vi cao cũng rơi vào trạng thái hôn mê. Còn có ma thú tè ị bậy, khiến sân đấu thú tràn ngập mùi hôi.
Hạo Nguyệt rời đi, Trần Hoành Vũ thở phào. Khi ông nhìn Long Hạo Thần thì ánh mắt đã khác hẳn, tựa như thấy quái vật. Kỳ Mỹ Lạp bốn đầu Tinh Tuyền dần hồi phục lại. Dù sao nó là ma thú cấp mười, tốc độ hồi phục rất nhanh. Bốn cái đầu to dần nâng lên nhưng nỗi sợ trong mắt không bớt, đặc biệt lúc trông thấy Long Hạo Thần, thân thể khổng lồ lui vài bước, ánh sáng lấp lóe, chủ động trở lại không gian triệu hoán. Nó thậm chí không báo Trần Hoành Vũ biết một tiếng.
"Tiền bối, đây rốt cuộc là sao?" Long Hạo Thần khó khăn lắm mới áp chế Liên Thể Tăng Linh Đan phản phệ. Chẳng qua bây giờ đầu óc hắn cũng mờ mịt. Vốn chỉ là thử thách bình thường đột nhiên xuất hiện kết cuộc khôi hài như vậy, sao không khiến hắn kinh ngạc được?
Trần Hoành Vũ nhìn chằm chằm Long Hạo Thần.
"Đồng bạn của ngươi là từ đâu ra? Nói mau!"
Long Hạo Thần nói.
"Tôi ở Kỵ Sĩ Thánh Sơn có được."
"Không thể nào." Trần Hoành Vũ kiên quyết nói. "Kỵ Sĩ Thánh Sơn các người làm sao tồn tại Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu được? Ngươi có biết Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu ý nghĩa như thế nào không?"
Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn Trần Hoành Vũ, hỏi.
"Ý ngài là Hạo Nguyệt chính là Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu?"
Trần Hoành Vũ không chút do dự gật đầu.
"Nhất định là vậy, nếu không sao thì sinh ra ức chế huyết mạch mãnh liệt đối với Tinh Tuyền như vậy. Coi như là ma thú thực lực mạnh hơn Tinh Tuyền cũng không thể làm được."
Những người khác đã xúm lại, ngay cả Tam Thủy bà bà, Trương Phóng Phóng trên khán đài cũng xuống dưới.
Tam Thủy bà bà nói.
"Ức chế huyết mạch là như thế này. Ma thú có hệ thống riêng, chia làm nhiều chủng tộc. Trong mỗi chủng tộc đều phân chia đẳng cấp cực nghiêm khắc. Đây là cấp bậc giữa ma thú, hơi giống với nhân loại chúng ta. Nói đơn giản, trong ma thú cũng có bình dân và quý tộc. Trước mặt quý tộc, bình nhân cùng tộc sẽ cảm nhận áp lực cực lớn, đây gọi là ức chế huyết mạch ma thú. Thế nên ma thú cùng một tộc nếu xảy ra đấu tranh, chiến đấu bước đầu sẽ là so huyết mạch cao quý của hai bên. Nếu huyết mạch khác biệt quá lớn, vậy sẽ bị ức chế mạnh mẽ, không xảy ra chiến tranh. Nếu độ tinh thuần huyết mạch không chênh lệch mấy mới có tranh đấu."
"Ta nói ví dụ đơn giản." Tam Thủy bà bà chỉ hướng Tà Nhãn Lĩnh Chủ của Hàn Vũ. "Tà Nhãn của ngươi là cấp Lĩnh Chủ. Nếu bây giờ có một Tà Nhãn cấp Bạo Quân tại đây, vậy thực lực của nó sẽ bị ức chế nhiều, thậm chí không dám chống lại Tà Nhãn Bạo Quân."
Nghe Tam Thủy bà bà giải thích, mọi người hơi hiểu về ức chế huyết mạch.
Lúc này cảm xúc của Trần Hoành Vũ đã bình tĩnh nhiều, trầm giọng nói.
"Mới rồi Tinh Tuyền gặp Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu của ngươi, tựa như Tà Nhãn bình thường gặp Tà Nhãn Bạo Quân, mới không chịu nổi khí thế của Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu. Nếu áp chế thời gian dài thì thậm chí nguy hiểm tính mạng. Bây giờ ta rốt cuộc hiểu vì sao Ma Thần Hoàng sẽ chú trọng ngươi như vậy, bên cạnh ngươi mang theo thần, đủ uy hiếp sự thống trị của ma tộc."
Long Hạo Thần nhíu chặt mày, nói.
"Trần điện chủ, ngài chờ đã, sao tôi cứ thấy có gì đó là lạ! Mới rồi Tam Thủy tiền bối nói Tà Nhãn Bạo Quân đối với Tà Nhãn Lĩnh Chủ có thể sinh ra ức chế, đây là ức chế huyết mạch. Nhưng điều kiện là Tà Nhãn Bạo Quân đích thực mạnh hơn Tà Nhãn Lĩnh Chủ! Nhưng Hạo Nguyệt thì khác, bây giờ Hạo Nguyệt đối đa chỉ tương đương với ma thú cấp chín, còn là mới thăng cấp, đẳng cấp chênh lệch với Kỳ Mỹ Lạp bốn đầu của ngài rất xa. Giữa ma thú cấp chín và cấp mười cách biệt như vực sâu, sao nó có thể sinh ra ức chế huyết mạch với Kỳ Mỹ Lạp bốn đầu của ngài được?"
"Ngươi nói cái gì? Cấp chín? Không thể nào, Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu sao có thể là ma thú cấp chín!?" Trần Hoành Vũ thất thanh nói.
Long Hạo Thần bất đắc dĩ nói.
"Nhưng thật sự đúng là thế. Hạo Nguyệt đích thực là ma thú cấp chín, hơn nữa mới tiến hóa không lâu, điều này thì đồng bạn của tôi có thể làm chứng."
Trần Hoành Vũ ánh mắt ngơ ngác, biểu tình tràn đầy chấn kinh. Ông hiểu biết ma thú nhưng tình huống này vượt qua tri thức của ông.
Trần Hoành Vũ hít sâu ức chế rung động, nói.
"Như vậy đi, ta trước tiên kể cho các người nghe về Kỳ Mỹ Lạp, sau đó ngươi kể một lần quá trình ký kết khế ước với ma thú này cho ta nghe. Nếu ma thú của ngươi bây giờ thật sự chỉ mới cấp chín, vậy trên người nó nhất định có lai lịch đặc biệt, thậm chí có lẽ không nằm trong phạm trù như Kỳ Mỹ Lạp."
Tam Thủy bà bà đột nhiên cắt lời Trần Hoành Vũ.
"Anh Nhi đâu? Anh Nhi sao rồi? Long Hạo Thần, ngươi đưa con bé tới đâu?"
Long Hạo Thần nói.
"Tôi truyền tống cô ấy đến nơi an toàn, cũng là một thần khí của chúng tôi, có thể tùy lúc truyền tống người. Chắc cô ấy tiêu hao tinh thần lực quá sức, nghỉ ngơi một lúc là có thể hồi phục. Tôi có thể lập tức đưa cô ấy trở về."
Tam Thủy bà bà vẫn không yên lòng Trần Anh Nhi, liền gật đầu để Long Hạo Thần truyền tống.
Giai Điệu Vĩnh Hằng phát ra ánh sáng vàng, Trần Anh Nhi vẫn đang hôn mê xuất hiện trước mặt mọi người. Tam Thủy bà bà vội ôm cháu gái vào ngực, kiểm tra tình huống thân thể cô, xác nhận chỉ vì tiêu hao tinh thần lực quá mức mới hôn mê thì thầm thở ra. Bà nhét một viên đan dược hồi phục tinh thần lực vào miệng Trần Anh Nhi.
Bây giờ Trần Hoành Vũ đã không rảnh quan tâm cháu gái. Ông dành cả đời nghiên cứu ma thú, đột nhiên xuất hiện một loại chưa từng gặp, thậm chí chưa từng tưởng tượng, thật khiến ông quá sức rung động. Khi Tam Thủy bà bà chữa trị cho Trần Anh Nhi, ông bắt đầu kể cho đám Long Hạo Thần chuyện liên quan đến Kỳ Mỹ Lạp.
"Kỳ Mỹ Lạp là một loại rồng đặc biệt. Ba chữ Kỳ Mỹ Lạp ở thời cổ đại ý nghĩa là khảm hợp thể. Chính là nói các loài vật khác nhau hợp một chỗ hình thành sinh vật khác. Nghe thì hơi khó hiểu nhưng sự tồn tại của Kỳ Mỹ Lạp đã giải thích ý nghĩa từ này."
"Thời cổ đại tộc rồng phồn hoa, từng một lần thống trị cả đại lục. Khi đó tộc rồng là mạnh nhất. Tộc rồng chẳng những trời sinh tham lam, bạo lực, còn dâm vô cùng. Chúng đối với sinh vật nào cũng có ý muốn chiếm đoạt rất mạnh. Cho nên trong giao phối cưỡng ép, sinh ra rất nhiều loại nửa rồng. Ví dụ hiện nay chúng ta thấy địa long, nguồn gốc tổ tiên chúng từng là như thế."
"Kỳ Mỹ Lạp cũng tương tự, là loại mạnh nhất trong nửa rồng. Lúc Kỳ Mỹ Lạp mới xuất hiện là do rồng hệ độc cực kỳ hiếm thấy và ma thú thằn lằn thuộc tính hắc ám giao phối ra. Chúng sinh ra đời sau biến dị, trở thành rồng hai đầu có thuộc tính hắc ám và độc. Nhưng thực lực của Kỳ Mỹ Lạp chỉ hơi mạnh hơn thằn lằn hắc ám, không bằng rồng hệ độc. Tuy nhiên, nó có sức sống cực mạnh. Con rồng độc thống trị cả tộc thằn lằn hắc ám, có lẽ vì huyết mạch hai bên có độ phù hợp rất mạnh, số lượng Kỳ Mỹ Lạp hai đầu sinh ra ngày càng nhiều. Qua mấy ngàn năm sinh sản, mạnh thắng yếu, tộc thằn lằn hắc ám dần biến mất. Mãi đến khi rồng độc chết đi, tộc Kỳ Mỹ Lạp dần hình thành. Tuy các Kỳ Mỹ Lạp không có thực lực cường đại bằng tổ tiên rồng độc, nhưng hoàn toàn kế thừa tính dâm dục của rồng độc. Chúng nó bắt đầu xâm lược chủng tộc khác, hơn nữa dần sinh sản trên đại lục."
"Kỳ Mỹ Lạp có sức sống rất mạnh, nên lúc sinh đời sau thì huyết mạch của chúng lưu truyền càng nhiều, tối đa chỉ biến hóa thuộc tính nhưng bề ngoài ít khi thay đổi. Chúng nó có thể tính là chủng tộc nổi danh thời cổ. Hơn nữa không ngừng tiến hóa, tộc bầy Kỳ Mỹ Lạp dần sinh ra thứ càng mạnh mẽ. Sự cường đại của chúng tính toán từ số lượng đầu. Kỳ Mỹ Lạp hai đầu mạnh nhất chỉ đến ma thú sơ cấp chín. Kỳ Mỹ Lạp ba đầu đã ngấp nghé lằn ranh ma thú cấp mười, tới gần sức mạnh rồng. Kỳ Mỹ Lạp bốn đầu bị gọi là Diệt Rồng. Chúng nó có huyết mạch tộc rồng nhưng lại thích lấy rồng làm thức ăn. Hơn nữa khi tới bốn đầu, thực lực của Kỳ Mỹ Lạp đã vượt qua rồng. Mới rồi ta sợ tổn thương các ngươi nên không cho Tinh Tuyền dốc hết sức."
Nghe tới đó, đám Long Hạo Thần rốt cuộc hiểu ra đôi chút về sinh vật Kỳ Mỹ Lạp. Long Hạo Thần kiềm không được hỏi.
"Tiền bối, vậy Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu thì sao?"
Trần Hoành Vũ nhìn Long Hạo Thần, trầm giọng nói.
"Có một truyền thuyết. Kỳ Mỹ Lạp bốn đầu bị gọi là vua tộc Kỳ Mỹ Lạp. Cho nên có tên là Hoàng Đế Kỳ Mỹ Lạp. Chỉ có trong truyền thuyết xuất hiện Kỳ Mỹ Lạp năm đầu bị gọi là bán thần, là đồ đằng của tộc Kỳ Mỹ Lạp. Còn về sáu đầu…"
Tia sợ hãi xẹt qua đáy mặt Trần Hoành Vũ.
"Trong lịch sử Kỳ Mỹ Lạp chưa từng xuất hiện Kỳ Mỹ Lạp trên sáu đầu, trong truyền thuyết thì có. Trong truyền thuyết, Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu là thần, là thần giống như Long Thần, Thần Hủy Diệt. Cho nên trong truyền thuyết cổ đại, Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu là tượng trưng của hủy diệt và phá hoại. Vậy nên lúc ta trông thấy đồng bạn ma thú của ngươi mới chấn kinh như vậy. Nếu nó thật sự là Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu, vậy đối với nhân loại chúng ta nguy hiểm không thua gì ma tộc."
Long Hạo Thần hít ngụm khí lạnh, trầm giọng hỏi.
"Tiền bối, ngài có thể chắc chắn Hạo Nguyệt chính là Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu không?"
Trần Hoành Vũ cáu kỉnh nói.
"Chắc chắn con bà nó! Nếu nó thật sự là Kỳ Mỹ Lạp sáu đầu, mới rồi ta và Tinh Tuyền sớm đã chết. Kỳ Mỹ Lạp thích phá hoại, tuyệt không cho phép thứ vi phạm tôn nghiêm của nó còn sống. Nhưng ta rất nghi hoặc, ma thú của ngươi dù không phải là Kỳ Mỹ Lạp, nhưng trên người nó nhất định có huyết mạch Kỳ Mỹ Lạp, thậm chí sinh ra một bước tiến hóa mới, biến thành hình dạng hiện tại. Nhưng nếu nó không phải mạch chính Kỳ Mỹ Lạp, vậy sao huyết mạch của nó sinh ra lực áp chế mạnh như vậy với Tinh Tuyền? Hạo Thần, người kể kỹ càng những việc liên quan đến nó cho ta nghe xem."
Long Hạo Thần gật đầu, kể lại năm đó mình làm sao đến Kỵ Sĩ Thánh Sơn, làm sao ở trong Thánh Sơn tìm kiếm đồng bạn ma thú mà không có kết quả, cuối cùng lấy cách truyền tống có được Hạo Nguyệt.
Khi Trần Hoành Vũ nghe Long Hạo Thần nói dùng máu của mình giúp Hạo Nguyệt cải số trời sửa mệnh, cưỡng ép chuyển hoán thuộc tính thì đổi sắc mặt, biểu tình căng thẳng thả lỏng.
"…mấy hôm trước chúng tôi mới cùng thế giới kia của Hạo Nguyệt hoàn thành tiến hóa, ngăn cản vong linh sinh vật bên đó công kích. Thế nên lúc trước tôi có nói với ngài, nó chỉ mới tiến hóa đến sáu đầu."
Trần Hoành Vũ suy ngẫm một lát sau, nói.
"Ta cũng không biết đồng bạn ma thú của ngươi rốt cuộc là sao, không thể suy đoán."
Long Hạo Thần nói.
"Ngài không biết ư? Nó có liên quan đến tộc Kỳ Mỹ Lạp không?"
Trần Hoành Vũ lắc đầu nói.
"Không dám chắc. Nhưng rất có thể tình huống là vầy, một tổ tiên Kỳ Mỹ Lạp bên thế giới chúng ta khi tu vi đạt tới trình độ nhất định đã xé rách không gian đến thế giới kia, bị thế giới kia ảnh hưởng không ngừng tiến hóa, cuối cùng thành cường giả. Nhưng có mấy điều bây giờ ta có thể chắc chắn, đầu tiên là đồng bạn ma thú của ngươi có sức phá hoại cực mạnh. Tổ tiên của nó chắc để lại ký ức khủng khiếp không thể xóa nhòa cho vong linh sinh vật thế giới kia. Nếu không mỗi lần nó tiến hóa sẽ không khiến nhiều vong linh sinh vật tấn công như vậy. Thứ hai, ma thú của ngươi chắc khác với Kỳ Mỹ Lạp rất nhiều. Tuy nó là sáu đầu nhưng không phải Hoàng Đế Kỳ Mỹ Lạp hoặc là bán thần Kỳ Mỹ Lạp, Kỳ Mỹ Lạp thần cấp. Hiện tại tu vi của nó chỉ tương đương với cường giả nhân loại cấp tám chúng ta. Ngươi có biết điều này ý nghĩa thế nào không?"
Long Hạo Thần lắc đầu.
Trần Hoành Vũ trầm giọng nói.
"Ý nghĩa nó nhất định còn tiếp tục tiến hóa, thậm chí rất có thể mọc thêm cái đầu thứ bảy, hay là cái thứ tám."
"A? Vì sao ngài có kết luận này?" Long Hạo Thần khó hiểu hỏi.
Tam Thủy bà bà ở một bên xen vào.
"Việc này chẳng phải đã rõ ràng? Đối với ma thú tiến hóa thì quan trọng nhất là gì? Là huyết mạch. Kỳ Mỹ Lạp bốn đầu của lão già nhà ta thực lực là ma thú cấp mười, ma thú của ngươi về mặt huyết mạch hoàn toàn ức chế nó. Nếu không tiến hóa đến ma thú cấp mười thì mới lạ đấy. Tương lai nó nhất định càng mạnh hơn Tinh Tuyền. Hiện giờ nó chỉ mới cấp tám, không tiếp tục tiến hóa làm sao được?"
Triệu hoán sư cả đời giao tiếp với ma thú, không ai so với họ hiểu rõ về thói quen của ma thú. Nghe Tam Thủy bà bà giải thích, Long Hạo Thần lập tức hiểu ra.
Trần Hoành Vũ nói.
"Ma thú sáu đầu của ngươi có lẽ không phải là Kỳ Mỹ Lạp, mỗi cái đầu của nó thoạt nhìn không mạnh như Kỳ Mỹ Lạp. Nhưng tương lai nó trưởng thành tới đâu thì ta không cách nào đoán biết. Hơn nữa ta có thể khẳng định, huyết mạch của nó tuyệt đối ở phía trên Kỳ Mỹ Lạp. Huyết thống cao quý chỉ sợ sánh ngang với Long Thần. Cho nên ta ra suy đoán như vậy là có hai nguyên nhân. Hai nguyên nhân này cũng là chỗ khác biệt của Kỳ Mỹ Lạp và ma thú của ngươi. Tuy Kỳ Mỹ Lạp có thể có nhiều đầu nhưng thực tế tư tưởng chỉ có một. Chính là nói, dù chúng nó có bao nhiêu cái đầu, suy nghĩ đều là giống nhau. Nhưng ma thú của ngươi thì khác. Chính ngươi đã nói mỗi một cái đều có suy nghĩ riêng, cùng chung một khối thân thể, dù là trong ma thú cổ đại cũng không thấy nhiều ma thú giống vậy. Hơn nữa ta nói đây là loại có hai suy nghĩ. Ma thú có được sáu suy nghĩ, ta không bao giờ dám tưởng tượng, không ngờ cả đời ta thật có thể gặp được. Thứ hai là chúng nó sử dụng thuộc tính. Theo ngươi kể thì thực lực của nó mạnh hơn cùng đẳng cấp rất nhiều, đây là ưu thế thuộc tính của nó. Tuy Kỳ Mỹ Lạp cũng có được nhiều thuộc tính, nhưng năng lực công kích ma pháp chỉ có thể dùng ở phun khí. Dù phun khí có trăm ngàn biến hóa nhưng dù sao khác với ma pháp. Còng ma thú của ngươi có thể đơn độc ngâm xướng các loại chú ngữ, có thể công kích, phòng ngự, thậm chí là hỗ trợ. Tổng hợp hai điểm này, trí tuệ của nó nhất định rất cao. Nói đơn giản là, ngươi tưởng tượng xem nếu một người có sáu đầu óc suy nghĩ và phán đoán, hắn sẽ thông minh tới trình độ nào."
Nghe lời của Trần Hoành Vũ, Long Hạo Thần có cảm giác hiểu ra. Tuy Trần Hoành Vũ không biết Hạo Nguyệt là loại ma thú gì, nhưng ít nhất ông cho Long Hạo Thần biết lai lịch và biến hóa của Hạo Nguyệt rất có thể là gì.
Lâm Hâm ở một bên hỏi.
"Trần điện chủ, theo ngài nói thì nếu Hạo Nguyệt có huyết mạch Kỳ Mỹ Lạp, vậy chẳng phải nó rất nguy hiểm? Sau này nếu nó tiến hóa càng mạnh, có hay không sinh ra tính hủy diệt?"
Trần Hoành Vũ mỉm cười nói.
"Mới đầu ta cũng lo lắng điều này, nhưng sau đó thì không còn, bởi vì cách nó đi tới thế giới chúng ta. Hạo Thần mang nó đến đây, còn thông qua máu biến đổi thuộc tính của nó. Trước không nói đến ơn cứu mạng, sự cải biến này khiến họ hoàn thành quá trình huyết khế. Hơn nữa là huyết khế lấy Hạo Thần làm chủ nhân. Ngươi có biết điều này ý nghĩa như thế nào khong? Trong triệu hoán sư chúng ta, mục tiêu cuối cùng của tất cả triệu hoán sư không phải là bổn mệnh triệu hoán thú mạnh cỡ nào, mà là có triệu hoán thú huyết khế."
"Huyết khế bị gọi là khế ước chính thần cũng không thể từ bỏ. Chỉ cần hoàn thành huyết khế, vậy cả đời sẽ không biến mất, mãi đến chết mới thôi. Huyết khế của Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt lấy Long Hạo Thần làm chủ. Đầu tiên quan hệ giữa họ càng thân thiết hơn so với người bình thường cùng đồng bạn ma thú. Cùng lúc đó, trong quá trình tăng tu vi hai bên sẽ không ngừng xuất hiện tác dụng trợ giúp cho nhau. Chính là nói một bên tăng thực lực sẽ dẫn theo bên kia. Điều này tin tưởng chính Long Hạo Thần cảm nhận được. Nếu có một ngày Long Hạo Thần chết trận vậy Hạo Nguyệt chắc chắn sẽ chết theo, đây là do huyết khế. Ngược lại, nếu Hạo Nguyệt chết thì Long Hạo Thần không có chuyện gì. Nếu không phải hoàn toàn thần phục đối phương, hoàn toàn tin tưởng và cảm kích đối phương, ma thú sẽ không ký kết huyết khế với nhân loại."
"Đương nhiên huyết khế đối với ma thú cũng có chỗ tốt, chính là tăng tốc độ tiến hóa. Thế nên dù ma thú của Long Hạo Thần tương lai tiến hóa đến mức nào, nó sẽ không thể đem đến tổn thương lớn lao cho thế giới chúng ta. Lùi một bước nói, nếu có một ngày nó thật sự uy hiếp đến nhân loại chúng ta, chỉ cần Long Hạo Thần chết thì nó cũng chết chắc."
Trần Hoành Vũ bình thản nói nhưng nghe vào tai nhóm Long Hạo Thần thì có cảm giác kỳ quái. Đặc biệt là chính Long Hạo Thần, trong đầu hắn hiện ra lúc Hạo Nguyệt mới đi tới thế giới này, bộ dạng sợ hãi giống như tùy thời sẽ tan vỡ, ánh mắt hắn dần biến nhu hòa. Đúng vậy! Mặc kệ trên người Hạo Nguyệt có bao nhiêu bí mật, nó đều là đồng bạn huyết khế của mình. Nó đã trả giá tất cả, về năng lực của nó, mình cần gì suy nghĩ nhiều?
"Tiền bối, về thử thách của ngài đối với chúng tôi…" Long Hạo Thần dò hỏi.
Trần Hoành Vũ trầm mặt, cứ lo lắng uy áp của Hạo Nguyệt đối với Tinh Tuyền khiến ông quên mất vụ này. Giờ nghe Long Hạo Thần nhắc đến, sắc mặt ông dễ nhìn mới là lạ.
Tam Thủy bà bà bực mình trừng chồng, nhưng dù là bà hay Trần Hoành Vũ đều không nói ra trận so tài không tính, đấu lại lần nữa. Địa vị, thân phận bày ra đó, Trần Hoành Vũ đề nghị đám Long Hạo Thần thắng mình đã là ỷ lớn hiếp nhỏ, nếu lúc này còn đổi ý thì mặt mũi ông để đâu.
"Ai…" Thở dài một tiếng, Trần Hoành Vũ vung tay áo. "Tùy các ngươi đi." Nói xong ông không ngoái đầu lại xoay người bước đi.
Tam Thủy bà bà nhịn không được mắng.
"Lão già vô dụng!"
Trần Hoành Vũ tức giận nói.
"Ta vô dụng? Vậy bà thử xem? Đám nhóc con dễ đối phó lắm chắc? Bà không thấy thích khách chạy tới bên cạnh ta à?"
Kỳ thật nếu Trần Hoành Vũ không có ý muốn giết đám Long Hạo Thần, trong chiến đấu luôn kiềm chế thực lực, ông muốn chiến thắng được họ thật không dễ dàng. Đặc biệt là sau khi bổn mệnh triệu hoán thú bị Hạo Nguyệt khắc chế.
Chẳng qua tuy Trần Hoành Vũ, Tam Thủy bà bà buồn bực nhưng trong lòng càng chấn kinh hơn. Có thể trở thành Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu quả nhiên có thực tài.
Tam Thủy bà bà ôm lấy Trần Anh Nhi đi tới trước mặt Long Hạo Thần, trầm giọng nói.
"Long Hạo Thần, ngươi nhớ kỹ, chỉ cần Anh Nhi an toàn ở trong đội các ngươi, tương lai dù các ngươi làm quyết định gì thì Linh Hồn Thánh Điện chúng ta sẽ ủng hộ ngươi. Nếu Anh Nhi xảy ra chuyện, dù với lý do gì, Linh Hồn Thánh Điện chúng ta sẽ đem ngươi thành tử địch. Dù mai sau ngươi trở thành minh chủ Thánh Minh cũng thế."
Nói xong câu đó, bà đưa Trần Anh Nhi vào vòng tay Vương Nguyên Nguyên, xoay người rời đi.
Thải Nhi đứng bên cạnh Long Hạo Thần, lầm bầm.
"Người này thật vô lý."
Lâm Hâm cười hì hì nói.
"Nếu Tam Thủy bà bà nói đạo lý với người ta thì bà không phải là Tam Thủy bà bà. Người này luôn là nói được thì làm được."
Tư Mã Tiên nói.
"Đại ca, dường như chúng ta đã thắng! Có nên hoan hô không?"
Đúng vậy! Thông qua thử thách của Trần Hoành Vũ, ý nghĩa đội họ đã dựng tổ xong, Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi lại lần nữa mở ra hành trình làm nhiệm vụ.
Ngay sau đó, trong sân đấu thú lớn của Linh Hồn Thánh Điện bỗng vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Màn đêm buông xuống.
Sau bữa cơm chiều, Long Hạo Thần liền về phòng. Qua thử thách buổi sáng, chiều hắn lại đi Nguyệt Dạ thương đoàn. Đến nay còn chưa có tin tức trở về, họ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Không có tin tức chính xác, tùy tiện hành động sẽ không có kết quả.
Cùng lúc đó, hắn xin Linh Hồn Thánh Điện gửi thư cho Thánh Minh, bẩm báo minh chủ Dương Hạo Hàm rằng họ đã hợp đội xong, xin Thánh Minh tuyên bố nhiệm vụ.
Lần cuối hoàn thành nhiệm vụ đã là hai năm trước, dù là Long Hạo Thần hay đồng bạn đều có cảm giác nôn nóng. Có lẽ không chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, mà là tìm lại cảm giác đoàn đội.
Từ hai năm trước bắt đầu thánh chiến đến nay, ma tộc toàn diện tấn công khiến Liên Minh Thánh Điện tổn thất lớn khó thể thống kê. Nhưng cùng lúc đó, trong thánh chiến ma tộc cũng tiêu hao cực lớn. Về mặt sức mạnh cao tầng thì hai bên không tổn thất quá lớn, nhưng thực lực lớp giữa và thấp thì đang giảm mạnh.
Trận thánh chiến này đối với nhân loại rất là gian khổ, nhưng trong khó khăn cũng khiến nhân loại nhìn đến tia bình minh, bình minh chiến thắng.
Dù sao, nhân loại chống đến tận đây, dù là Trấn Nam quan phòng ngự yếu nhất cũng chưa để ma tộc chiếm lĩnh mà?
Chống đỡ đến nay, đối với Liên Minh Thánh Điện cũng là loại chiến thắng, càng khiến họ tin tưởng vững chắc sẽ thắng ma tộc. Ma tộc có cái gì? Trừ năng lực sinh sản và di truyền lực lượng chủng tộc cường đại, chúng không có nhiều thứ khác. Nhân loại thì trong sáu ngàn năm thời đại hắc ám không ngừng tích lũy, đâu chỉ một trận thánh chiến là có thể tiêu hao hết? So về tốc độ hồi phục, nhân loại không cho rằng mình kém hơn ma tộc.
Bởi vậy lãnh đạo Liên Minh Thánh Điện, chiến lược và chiến thuật đang thay đổi trên cơ bản. Bây giờ nhân loại sẽ không phản công nhưng càng chú trọng giữ thực lực. Cùng lúc đó, nhanh chóng bồi dưỡng lực lượng dự phòng. Trận thánh chiến này kiểm nghiệm sức mạnh chân chính của Liên Minh Thánh Điện, cũng cho họ kinh nghiệm quý giá, hiểu biết hơn về ma tộc.
Chênh lệch vẫn còn đó nhưng không phải không thể kéo gần, đúng không?
Hạo Nguyệt lại tiến hóa, trên người nó phóng ra ánh tím chắc là lực lượng huyết mạch mà Trần Hoành Vũ đã nói. Hạo Nguyệt sau khi đã tiến hóa, lại phá hủy Trụ Ma Thần chắc dễ dàng hơn trước. Nếu như có thể ở trong nội bộ ma tộc hủy vài Trụ Ma Thần, vậy thì có thể xem như chiến thắng trên căn bản!
Hai năm trước khi Long Hạo Thần bế quan đã đặt mục tiêu cho mình. Lúc còn sống cố gắng phá hủy Trụ Ma Thần, dao động gốc rễ ma tộc.
Ma tộc mạnh như vậy, hắn không bao giờ nghĩ mình có thể triệt để hủy diệt chúng. Nhưng chỉ cần cố hết sức suy yếu thực lực ma tộc, có một ngày nhân loại rốt cuộc sẽ chiến thắng.
*Cộc, cộc, cộc*
Đang lúc Long Hạo Thần nghĩ đến hướng đi sau này của Quang Chi Thần Hi thì vang lên tiếng đập cửa.
Mở cửa phòng, Thải Nhi đứng ở bên ngoài.
"Thải Nhi à, mau vào đi." Long Hạo Thần mời nàng vào phòng.
Hắn vừa đóng cửa thì đột nhiên cô từ sau lưng ôm lấy hắn, dán sát người hắn.
Long Hạo Thần có thể cảm giác được cảm xúc của nàng không ổn định, thậm chí có chất lỏng ướt át thấm vào lớp vải. Hắn thầm giật mình.
"Thải Nhi, cô làm sao vậy?"
Long Hạo Thần xoay người ôm cô vào lòng. Lúc này Thải Nhi mặc váy dài màu đen, nổi bật da thịt trắng như tuyết. Hai năm qua Thải Nhi đã lớn, dáng người càng cao ráo, nhưng cảm xúc mềm mại như bông thì không chút thay đổi. Ôm nàng, cảm nhận hòa hợp thân thể thật quá tuyệt vời. Vòng eo mảnh mai và thân thể ấm áp khiến Long Hạo Thần thầm vui thích.
Họ đều đã lớn, không còn là tình yêu đơn thuần của thiếu niên. Khi thân thể tiếp xúc khó tránh xảy ra phản ứng sinh lý mãnh liệt.
Long Hạo Thần chỉ thấy tay mình run run, trong đầu hiện ra lúc ở Mộng Huyễn Thần Điện Thải Nhi không mảnh vải che thân. Bỗng chốc hắn chỉ thấy cả người nóng rực.
Trên vai hắn gánh quá nhiều thứ, chỉ khi cùng Thải Nhi một chỗ thì tâm hắn mới thả lỏng vài phần.
"Hạo Thần." Thải Nhi ngẩng đầu lên, cánh tay mềm mại mảnh khảnh tựa như rắn nước vòng quanh cổ Long Hạo Thần, chủ động đưa lên môi hồng.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Nàng là tình yêu duy nhất của hắn, dụ hoặc như vậy sao hắn có thể kiềm nén được?
Bốn cánh môi chạm nhau, non nớt và trúc trắc giao hòa. Môi Thải Nhi rất lạnh, có chút run, nhưng động tác rất kịch liệt, ôm chặt cổ Long Hạo Thần, giống như sợ không thể bắt lấy hắn.
Lạnh lẽo dần biến thành nóng bỏng, hô hấp ngày càng dồn dập.
Từng mảnh vải rơi xuống, khi hai người ngã xuống giường, Thải Nhi khẽ rên.
Bản năng nguyên thủy thúc đẩy họ tìm kiếm, tìm kiếm khởi đầu sinh mệnh. Rốt cuộc, khi nóng cháy tìm đến mềm mại, thân thể Thải Nhi đột nhiên cứng ngắc.
"Không, đừng!" Nàng đột nhiên hét to.
Vốn Long Hạo Thần thở hồng hộc chợt tạm dừng, bị thanh âm cao vút của Thải Nhi đánh thức, con ngươi mê loạn dần thanh tỉnh.
Thải Nhi từ dưới người hắn liều mạng bò ra, ôm lấy tấm chăn khóc rống.
Dục vọng dần làm lạnh, Long Hạo Thần bị hình ảnh trước mắt chấn kinh. Lúc Thải Nhi vào cửa thì đã có chút không bình thường. Nhưng hai người nhanh chóng rơi vào tình dục, tuy nhiên bây giờ nàng thay đổi khiến lòng Long Hạo Thần tràn ngập chấn kinh và hoảng loạn.
"Thải Nhi, Thải Nhi, cô làm sao vậy?" Long Hạo Thần tiến lên nhưng không dám đụng vào nàng, trán chảy ra mồ hôi. "Đều tại tôi không tốt, tôi không nên…là lỗi tại tôi, cô đừng giận được không? Cô làm sao vậy?"
Thải Nhi lắc đầu nguầy nguậy, giọt nước mắt vì thế mà văng ra.
"Không, không trách anh, là tôi không tốt, là tôi không tốt, tôi không thể, tôi không thể."
Nói xong nàng xoay người, ôm lấy Long Hạo Thần, khóc nức nở.
Dù lúc đối mặt ma thần thì Long Hạo Thần không giống bây giờ chân tay luống cuống đến vậy. Hắn yêu Thải Nhi tha thiết, nhìn nàng thống khổ như vậy lòng hắn đau như dao cắt. Hơn nữa hắn hoàn toàn không biết Thải Nhi xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận