Thần Ấn Vương Tọa

Chương 230: Thực lực của Linh Hồn Thánh Nữ

Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
Ngay lúc này, từng cửa ánh sáng mở ra sau lưng Trần Anh Nhi. Mỗi một cửa ánh sáng đều cao năm mét, rộng ba mét. Cánh cửa hoa lệ lấp lánh ánh sáng kỳ lạ. Tổng cộng sáu cánh cửa thành hình cung sau lưng Trần Anh Nhi.
Thân thể Trần Anh Nhi chậm rãi bay lên khỏi mặt đất. Một trăm lẻ tám viên linh đan trên Linh Hồn Thánh Y tỏa vầng sáng trăng ngà, khiến Trần Anh Nhi vốn đã rất đẹp nay tựa như tiên nữ. Linh lực cường đại bỗng tỏa ra từ người cô. Khí thế uy nhiếp khủng bố khiến cả sân đấu biến nặng nề.
Quả nhiên có chút thú vị! Lâm Hâm cũng giật mình, nhưng chú ngữ ngâm xướng không chậm chút nào, đã hoàn thành.
Hỏa Tinh pháp trượng chỉ hướng trước, một đoàn lửa xanh ngưng tụ bắn ra, lần nữa bay hướng Trần Anh Nhi. Sau khi ngọn lửa bay ra, hình ảnh kỳ lạ xuất hiện. Không ngờ nó ở trên không trung dần thành hình, biến thành một bàn tay to.
So với đám hỏa cầu trước đó, ánh sáng bàn tay lửa này không mạnh lắm, thậm chí không có ngọn lửa bập bùng cháy, nhưng bản thân nó hiện màu xanh đậm. Bay đến màn sáng do con gấu biến thành, bàn tay to bỗng khép lại, hóa thành nắm tay đánh một đấm vào mặt băng chụp.
*Oành!* một tiếng, băng chụp vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn bay tứ tung. Tay lửa lại mở ra, lần này hướng tới con gấu do Mạch Đâu biến thành.
Mạch Đâu lại hét lớn, thân hình cao to bỗng nhào lên, linh lực băng thuộc tính nồng đậm bùng nổ, tựa như gió lốc quét hướng tay lửa.
Lúc này hiện ra lực khống chế siêu mạnh đối với ma pháp của Lâm Hâm. Chỉ thấy bàn tay lửa ở trên không trung lung lay đột nhiên đè xuống, sau đó vươn ra ngón giữa đâm hướng Mạch Đâu trong bão tuyết.
Trên khán đài, Vương Nguyên Nguyên cáu kỉnh nói.
"Có dược ca tên xấu xa, khi dễ cả Mạch Đâu!"
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
"Đừng gấp, ai khi dễ ai còn chưa chắc. Áo choàng xinh đẹp trên người Anh Nhi không phải để ngắm. Thần khí duy nhất của Linh Hồn Thánh Điện không phải dễ đối phó."
Mạch Đâu từng rèn luyện trong Tháp Vĩnh Hằng, bàn tay lửa ép xuống thì thân thể con gấu bỗng làm động tác lật sang bên, sau đó thân hình tăng vọt, không ngờ biến thân lần thứ hai.
Lần này Mạch Đâu vẫn biến thành ma pháp băng thuộc tính, Băng Tuyết Địa Long. Cái đuôi thô to quét ra mạnh đập vào tay lửa.
Băng Tuyết Địa Long có thể nói là loài hiếm nhất trong Địa Long, bản thân là ma thú cấp tám. Vua Băng Tuyết Địa Long mạnh nhất thậm chí là ma thú cấp chín. Nhưng chúng nó rốt cuộc không phải rồng thật sự, cho nên không thể tiến hóa đến cấp mười.
Lúc này Mạch Đâu biến thành Băng Tuyết Địa Long dài hơn mười mét, cái đuôi như cái chùy, cú quét cực kỳ uy lực. Đây rõ ràng đã tới tiêu chuẩn ma thú cấp chín. Lúc trước Lâm Hâm đoán không sai, hiện giờ biến hóa cực hạn của Mạch Đâu là có thể đạt đến ma thú cấp chín.
Bàn tay lửa lần nữa bị chặn, công kích của Lâm Hâm đã bắt đầu. Ma pháp triệu hoán của Trần Anh Nhi khiến y cảm nhận uy hiếp cực lớn, nhất định không cho cô hoàn thành chú ngữ này.
Bởi vậy sau tay lửa là từng đoàn bạo liệt hỏa cầu ngưng tụ nối gót bay ra, tựa như lúc trên chiến trường thẳng hướng Mạch Đâu.
Mạch Đâu cũng rất mạnh. Lâm Hâm khống chế ma pháp giỏi, thì Mạch Đâu ngăn cản cực siêu, thân thể khổng lồ của Băng Tuyết Địa Long có nó khống chế cực kỳ nhanh nhẹn.
Băng khắc hỏa. Tuy Tâm Diễm Hỏa Diễm của Lâm Hâm rất mạnh, nhưng gặp phải băng thì vẫn hơi bị khắc chế. Lại thêm linh lực của Mạch Đâu dường như vô cùng tận, thân thể chẳng những vạm vỡ còn không ngừng phóng ra ma pháp băng hệ quấy nhiễu Lâm Hâm công kích.
Thấy Mạch Đâu nhảy lên hụp xuống chặn hết ma pháp công kích của mình, mắt Lâm Hâm tràn ngập kinh ngạc. Mạch Đâu có năng lực kháng cự rất cao, hơn nữa nắm giữ vị trí ma pháp của y rất tốt. Y định khống chế hỏa cầu từ phương xa vòng qua thì kinh ngạc phát hiện, vài cửa ánh sáng tựa như chướng ngại tự nhiên chặn lại, hỏa cầu của y vừa tới gần liền dập tắt.
Đây chắc không phải là Sinh Linh Môn bản tăng cường đâu? Tim Lâm Hâm đập mạnh. Sinh Linh Môn chính là ma pháp của triệu hoán sư cấp bảy, nhưng cùng lúc triệu hoán ra sáu Sinh Linh Môn thì y chưa từng nghe nói qua. Mới rồi tuy Lâm Hâm trêu đùa Trần Anh Nhi nhưng y rất nhạy bén, tu vi Trần Anh Nhi đã đột phá cấp bảy, chính là nói cô có năng lực khống chế Sinh Linh Môn.
Không hay rồi! Lâm Hâm có chút chần chờ, không phải y sợ mình thua mà dưới tình huống như vậy, nếu y không phát động một ít ma pháp mạnh chỉ sợ khó thể cắt đứt ma pháp của Trần Anh Nhi. Nhưng dùng ma pháp mạnh thì sẽ tổn thương cô! Đừng nhìn y đấu võ mồm với Trần Anh Nhi, nhưng sao có thể vì thắng lợi mà tổn thương đồng bạn?
Lâm Hâm ở bên này do dự, bên kia Trần Anh Nhi đã hoàn thành chú ngữ.
Khi thang âm cuối cùng tạm dừng, chớp mắt một tầng sáng trắng ngà kỳ lạ phát ra từ người cô. Trần Anh Nhi nhắm mắt, chậm rãi giơ thủy tinh cầu lên đỉnh đầu.
Sáu cánh cửa ánh sáng cùng phát ra ánh sáng chói lòa, mỗi một cửa đều khác nhau.
Đỏ, lam, vàng chanh, thanh, vàng, đen. Không ngờ là màu của sáu nguyên tố.
Ngay sau đó, từng tiếng gầm vang lên trong cánh cửa, ma thú Trần Anh Nhi triệu hoán bắt đầu xuất hiện.
Khi ma pháp mới hoàn thành, dù là đám Long Hạo Thần quan sát trận chiến hay Lâm Hâm đều lập tức nhận ra đó không phải là Sinh Linh Môn.
Sinh Linh Môn là thuộc tính tự nhiên, dù có thể khống chế ma pháp này cũng chỉ khống chế được ma thú triệu hoán cùng bậc, không thể khống chế số lượng và thuộc tính ma thú, hoàn toàn nhờ vào tu vi bản thân quyết định.
Nhưng Trần Anh Nhi triệu hoán sáu cánh cửa này hiển nhiên đã định trước thuộc tính ma thú triệu hoán. Vậy nên nó không phải Sinh Linh Môn, chỉ là một ma pháp giống thế mà thôi.
Từ mỗi một cánh cửa chỉ đi ra một ma thú, nhưng khi chúng đi ra hết thì Lâm Hâm hít ngụm khí lạnh, suýt nữa hô lên ba chữ "tôi chịu thua".
Hình dạng sáu ma thú đều giống nhau, là địa long. Thân thể mỗi ba con có thể so với Băng Tuyết Địa Long mà Mạch Đâu huyễn hóa ra, hơn nữa chúng nó đại biểu cho sáu thuộc tính.
Sáu địa long này thật sự tồn tại trong hiện thực sao? Dù có địa long cùng thuộc tính nhưng hình dạng không thể nào giống hệt nhau. Chính là nói sáu địa long này do Trần Anh Nhi dựa vào ma pháp triệu hoán sáng tạo ra.
Lâm Hâm là ma pháp sư, đương nhiên trước đó y từng nghe nói, cảnh giới cao nhất của triệu hoán sư là triệu hoán ra ma thú mình tưởng tượng, do đó phát huy trình độ cao nhất.
Giờ phút này, dường như Trần Anh Nhi đã hoàn thành ma pháp giống thế. Xem khí thế sáu địa long này chắc cỡ ma thú cấp tám, so sánh với ma thú đỉnh cấp tám lúc trước Mạch Đâu huyễn hóa ra thì kém xa. Chúng nó chỉ tương đương với thực lực cường giả cấp bảy.
Nhưng chính Lâm Hâm cũng là cấp bảy! Tuy y tự hỏi lòng mình mạnh hơn cấp bảy bình thường nhiều, nhưng đối mặt sáu ma pháp cấp bảy có đủ thuộc tính sáu nguyên tố, y muốn thắng lợi thì rất xa vời. Hơn nữa càng khiến y rung động là sáu địa long mới xuất hiện lập tức bày trận, chia nhau chiếm sáu chỗ hợp thành đồ án sao sáu cánh ma pháp màu xanh.
Chúng nó định làm gì? Liên hợp thi pháp?
Trần Anh Nhi không ngâm xướng chú ngữ tiếp, cô ở giữa không trung mặt tràn đầy nụ cười xấu xa nhìn Lâm Hâm.
Thân hình chợt lóe, Trần Anh Nhi đã ngồi lên đầu một con địa long, giơ cao quả cầu thủy tinh, thì thào ngâm xướng câu gì đó. Chỉ thấy sáu địa long cùng ngửa đầu phun ra hơi thở thuộc tính, sáu luồng sáng tập trung vào cầu thủy tinh hội tụ thành lồng chụp xanh.
Lâm Hâm ở phương xa hét thảm.
"Anh Nhi, cùng là người một nhà, đừng đánh mặt!"
Ngay lúc đó, một luồng sáng sáu màu từ cầu thủy tinh của Trần Anh Nhi bắn ra. Lâm Hâm phản xạ phóng ra bạo liệt hỏa cầu định ngăn cản, nhưng hỏa cầu mới đụng phải ánh sáng sáu màu lập tức bị phân giải, thậm chí không có cả hiệu quả nổ tạc. Luồng sáng sáu sắc rơi vào người Lâm Hâm.
Nếu không phải khẳng định Trần Anh Nhi không tổn thương Lâm Hâm, Long Hạo Thần nhất định trước tiên ngăn cản tiếp tục so tài.
Trong ánh sáng sáu sắc, hình dạng Lâm Hâm biến quái dị. Toàn thân lấp lóe ánh sáng sáu màu, không nhìn thấy làn da nữa mà chỉ có sáu sắc màu không ngừng dao động. Thân thể đông cứng tại đó như pho tượng điêu khắc.
"Trở về đi." Trần Anh Nhi vẫy tay. Thế này sáu địa long mới gục gặc trở về cánh cửa của mình. Cửa ánh sáng khép kín, ma pháp kết thúc.
Trần Anh Nhi hướng Mạch Đâu bĩu môi.
"Mới rồi hắn ta khi dễ mi thế nào thì đáp trả lại đi."
Mạch Đâu nhếch miệng cười, thân thể lại biến hóa, lần này thành ma thú giống như chuột túi nhảy nhảy tới trước mặt Lâm Hâm.
Chuột túi giỏi nhất là cái gì? Quyền kích. Kết quả là ai đó lúc trước còn cực kỳ vênh váo giờ biến thê thảm.
Nhưng Mạch Đâu vẫn nể mặt Lâm Hâm, tuy đánh y năm phút đồng hồ lại thật sự không đánh mặt. Tuy nhiên, nó đúng là hoàn thành lời Trần Anh Nhi đã từng nói, đánh y thành đầu heo.
"Ui da, đau chết mất. Tôi không phục, không phục!" Ánh sáng sáu màu trên người Lâm Hâm kéo dài tới mười phút mới dần tán đi. Vừa hồi phục năng lực hành động thì y rất không cam lòng gào lên.
Trần Anh Nhi hừ một tiếng.
"Không phục thì tới nữa, bổn cô nương chuyên trị các loại không phục."
Long Hạo Thần cười to nói.
"Được rồi, đủ rồi, hai người đừng đấu miệng nữa. Lâm Hâm đích thực đã thua, nhưng Anh Nhi, trước đó anh ta sợ làm bị thương cô nên không sử dụng kỹ năng mạnh nhất, nếu không thì cô cũng hơi bị nguy hiểm đấy. Ma pháp triệu hoán mới này chắc là cô tự nghĩ ra? Tôi chưa từng nghe nói qua."
Trần Anh Nhi đắc ý nói.
"Đúng vậy! Tôi tự sáng chế, linh cảm đến từ Hỗn Loạn Nguyên Tố Bác Ly của Hạo Nguyệt. Tôi không thể sử dụng ma pháp kiểu đó nhưng nghĩ rằng, có thể nhờ vào triệu hoán thú hoàn thành ma pháp tổ hợp không? Tôi thí nghiệm rất nhiều lần, rốt cuộc thành công. Mới rồi mấy con địa long là nhóm vật thí nghiệm đầu tiên. Chúng nó là do ma tinh sáng tạo ra, khi tôi cần thì tùy thời triệu hoán chúng. Thời gian ngâm xướng khá dài là bởi vì tôi sáng tạo ra địa long sẽ tiến hóa. Khuyết điểm của chúng là không có nhiều bản năng chiến đấu, nhưng tôi luyện chế chúng thành vật triệu hoán giống con rối. Tựa như Mạch Đâu, thực lực tôi tăng lên thì chúng sẽ không ngừng tiến hóa."
Trần Anh Nhi nói đơn giản nhưng mọi người nghe cô nói thì cực kỳ chấn kinh. Đây chính là địa long sáu nguyên tố thuộc tính, sáng tạo ra ma pháp triệu hoán nhờ vào ma tinh, có thể tưởng tượng sự khó khăn đó. Chính là nói, Trần Anh Nhi không chỉ có thể triệu hoán ma thú mà còn có thể sáng tạo nó.
"Người ta là Linh Hồn Thánh Nữ mà, đây là năng lực đặc biệt sau khi tôi trở thành Thần Quyến Giả, Ban Linh Hồn. Chỉ cần tôi muốn, thậm chí có thể trao linh hồn cho đất đá, chẳng qua số lượng Ban Linh Hồn có hạn chế. Thi triển cần tiêu hao lực lượng linh hồn bản thân tôi, nên không thể dùng quá nhiều lần. Chỗ tốt là triệu hoán thú bị tôi giao linh hồn sẽ theo tu vi tôi tiến bộ mà tiến hóa."
Nghe cô giải thích mọi người đều hơi sững sờ. Năng lực Linh Hồn Thánh Nữ của Trần Anh Nhi hơi khó hiểu, nhưng nghĩ kỹ thì lại khiến người biến sắc kinh sợ.
Sáng tạo ma thú, hơn nữa giao cho tiềm năng tiến hóa. Có lẽ lúc mới bắt đầu thì tác dụng không rõ ràng, nhưng khi tu vi Trần Anh Nhi tăng lên, ma thú cô sáng tạo sẽ biến ngày càng hùng mạnh. Đợi sau này cô đến cấp chín thì chẳng phải đã có một đám ma thú cường đại không cần tiêu hao linh lực triệu hoán liền có thể sử dụng?
Hơn nữa bởi vì bản thân ma thú là do Trần Anh Nhi sáng tạo, nên độ phù hợp và khống chế của cô với chúng hơn xa triệu hoán thú bình thường. Ma thú cùng loài sáu thuộc tính, ma pháp hỗn hợp, Trần Anh Nhi là Linh Hồn Thánh Nữ không thể nghi ngờ vượt trên triệu hoán sư bình thường rất xa rất xa.
Long Hạo Thần trầm ngâm một lát, nói.
"Anh Nhi, tôi có thể hiểu rằng năng lực Linh Hồn Thánh Nữ của cô tương đương với có thêm một đám bổn mệnh triệu hoán thú?"
Trần Anh Nhi cười hì hì.
"Từa tựa thế. Thời gian tôi thức tỉnh còn ngắn, hiện giờ chưa quen tay sử dụng năng lực này. Dùng Ban Linh Hồn tối đa chỉ khống chế sáu ma thú này."
Long Hạo Thần nói.
"Khi cô triệu hoán chúng thì tốc độ ngâm xướng hơi chậm, nếu có thể giải quyết vấn đề này thì càng tốt. Còn nữa, nếu chúng chết trận thì sao? Cô có thể làm chúng sống lại không? Nếu sống lại thì chúng nó còn có thể tiếp tục tiến hóa mà không phải làm lại từ đầu?"
Long Hạo Thần hỏi mấy vấn đề thật là đánh trúng điểm yếu. Năng lực của Trần Anh Nhi tuy mạnh nhưng nếu bị mấy thứ nêu ra hạn chế, lúc chiến đấu muốn phát huy tác dụng thì cần rất nhiều điều kiện mới làm được.
Trần Anh Nhi ngẫm nghĩ, nói.
"Thời gian ngâm xướng không là vấn đề, tôi có cách rút ngắn thời gian. Hơn nữa tôi chỉ mới sáng tạo ra mấy con rồng nhỏ, độ phù hợp còn cần hoàn thiện. Khi chúng nó tiến hóa và tăng độ phù hợp với tôi, tốc độ ngâm xướng sẽ giảm nhiều. Chờ sau này tôi đủ mạnh, muốn triệu hoán chúng sẽ giống như triệu hoán Mạch Đâu. Nhưng chúng nó đích thực không thể chết, nếu chết rồi vậy nỗ lực trước đó đều uổng phí, chỉ có thể làm lại từ đầu. Đương nhiên sinh vật có tôi Ban Linh Hồn, dù có phải chính tôi sáng tạo ra hay không, sau khi giao cho năng lực thì sẽ liên quan đến sức mạnh của tôi. Chính là nói, tôi càng mạnh thì thực lực ma thú được Ban Linh Hồn càng mạnh!"
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
"Vậy cô phải cố gắng thật nhiều. Tôi cảm thấy năng lực của cô rất có tiềm lực phát triển, tương lai tác dụng sẽ nhiều hơn trước mắt."
Trần Anh Nhi có chút đắc ý nói.
"Đó là đương nhiên, người ta phải là thành viên hữu dụng trong Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi chúng ta!"
Long Hạo Thần nói.
"Nếu đến sân đấu này thì chúng ta thử luyện tập chiến thuật đi, ngày mai càng sẵn sàng nhận thử thách của ông nội cô."
Tuy trong đội đồng bạn tuyệt đối tin tưởng nhau, còn có ăn ý đã nuôi dưỡng từ lâu. Nhưng qua hai năm rèn luyện, thực lực mọi người tăng cao khác nhau, còn có Trương Phóng Phóng tham gia, cần dung hợp lẫn nhau mới phát huy sức hợp tác mạnh nhất.
"Ừa." Trần Anh Nhi gật đầu, nụ cười đắc ý cũng thu lại, một tia buồn bã xẹt qua đáy mắt cô.
Long Hạo Thần quan sát nhạy bén, thấy thế liền an ủi.
"Đừng lo lắng, người tốt sống lâu, họ sẽ không có chuyện gì."
Trần Anh Nhi bĩu môi.
"Nhưng họ bị bắt lâu như vậy, thật sẽ không xảy ra việc gì?"
Long Hạo Thần tiến lại gần, nói.
"Chẳng phải cô luôn bài xích Dương Văn Chiêu? Sao anh ta bị bắt thì cô còn lo hơn bất cứ ai?"
Kỳ lạ là Trần Anh Nhi không phản bác hắn, ngẩng đầu lên, nhìn hướng phương xa, lẩm bẩm.
"Lúc còn rất nhỏ thì tôi đã quen anh ấy. Anh ta lớn hơn tôi vài tuổi. Khi đó chúng tôi sinh hoạt trong Thánh thành, bình thường hay chạm mặt. Tôi kêu anh ta là anh Văn Chiêu, anh ấy gọi tôi là Anh Nhi. Ngoài thời gian tu luyện, anh ấy luôn dẫn tôi đi chơi, ăn đồ ngon. Nếu ai dám ăn hiếp tôi thì anh ấy sẽ khi dễ lại, đánh đối phương thành đầu heo. Tốt với tôi còn hơn anh ruột. Khi đó tôi còn nhỏ, đã nói, anh Văn Chiêu, sau này lớn lên em sẽ gả cho anh. Anh ấy nói: được, vậy anh chờ em lớn."
"Ai biết lời con nít bị người lớn nghe được, ông nội anh Văn Chiêu liền hướng ông nội tôi cầu hôn, ông nội tôi vui mừng đồng ý, mới ra hôn sự này."
"Sau đó tuổi càng lớn, thời gian tu luyện tăng nhiều, cơ hội gặp mặt ngày càng ít. Anh ấy biến càng trầm ổn, mạnh mẽ. Tôi thì bởi vì nguyên nhân bản thân mà không thể dùng được dù chỉ một ma pháp triệu hoán. Khi đó ông nội không nói tôi biết bí mật Linh Hồn Thánh Nữ, tôi luôn cho rằng mình không thể trở thành triệu hoán sư cường đại, đặc biệt tự ti."
"Có lần anh ấy dẫn tôi ra ngoài chơi, đụng phải mấy tên Chiến Sĩ Thánh Điện ăn nói lỗ mãng. Khi đó cấp bậc chúng tôi thấp, anh Văn Chiêu tuy mạnh nhưng vẫn không đánh lại mấy thanh niên lớn hơn chúng tôi nhiều, cuối cùng anh ấy bị đánh một trận. Khi đó tôi trông thấy sâu trong mắt anh ấy sự không phục. Lúc ấy tôi còn nhỏ, đã nói rằng, anh Văn Chiêu đừng buồn, chờ em lớn lên sẽ bảo vệ anh."
"Lúc đó anh ta ngoái đầu lại, dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn tôi, sự khinh thường đó tôi vĩnh viễn không quên. Tôi hỏi anh ấy, vì sao anh nhìn em như thế? Anh ấy nói, em không thể nào bảo vệ anh, chỉ có anh bảo vệ em. Tuy hôm nay anh thua nhưng sau này nhất định sẽ không."
"Tôi hỏi anh ấy, vì sao tôi không thể bảo vệ anh ta? Anh ấy chỉ cười không nói. Lần đó làm tôi rất, rất là đau lòng. Có lẽ các người cảm thấy cái này không là gì, nhưng với tôi là đả kích cực kỳ nặng nề. Anh ấy là người thân với tôi nhất trừ người nhà ra, là người quan tâm tôi nhất, khi đó lại là lúc tôi tự ti nhất. Sự khinh thường và cười nhạo không nói đâm sâu vào lòng tôi, từ đó về sau tôi không thèm để ý anh ấy nữa."
Nghe Trần Anh Nhi kể, mọi người kinh ngạc cũng càng đau lòng cô. Làm cháu gái của điện chủ Linh Hồn Thánh Điện mà không thể dùng được một ma pháp triệu hoán, có thể tưởng tượng Trần Anh Nhi chịu đựng áp lực lớn cỡ nào. Có lẽ Dương Văn Chiêu không làm gì sai nặng nề, không có ác ý. Nhưng trong tình huống đó, thời điểm đó, hành vi của gã tạo thành thương tổn rất lớn với Trần Anh Nhi.
Lâm Hâm nói.
"Tự tôn bị tổn thương? Nếu cô đã không để ý anh ta vậy sao bây giờ sốt ruột vậy?"
Trần Anh Nhi bực mình nói.
"Ông tưởng ai cũng như ông không tim không phổi? Tôi không để ý anh ấy không có nghĩa là trong lòng không có ảnh. Tôi luôn chú ý tình hình anh ta, hơn nữa thề rằng trừ phi có ngày tôi thắng được ảnh, nếu không sẽ không lấy anh ấy, để anh ấy cứ chờ đến tóc bạc luôn, hừ hừ!"
Lâm Hâm run lẩy bẩy.
"Phụ nữ tức giận thật đáng sợ. Nhưng tôi cho rằng hiện giờ chưa chắc hắn đánh thắng được cô."
Trần Anh Nhi đỏ vành mắt, mếu máo nói.
"Nhưng bây giờ tôi thậm chí không biết anh ấy có còn sống không. Đánh thắng hay không có gì khác nhau?"
Vương Nguyên Nguyên nói.
"Cô bé ngốc, cô thật bướng bỉnh. Chỉ vì việc nhỏ vậy mà ghi hận lâu thế, khó trách cô luôn phớt lờ hắn ta, thậm chí không muốn gia nhập vào Săn Ma Đoàn của hắn. Cô thật cứng đầu! Yên tâm đi, chúng tôi sẽ dốc hết sức tìm được hắn, giúp cô hoàn thành tâm nguyện đánh bại hắn."
Trần Anh Nhi nghẹn ngào nói.
"Tôi…hiện giờ tôi không muốn đánh bại anh ấy. Chỉ cần anh ấy còn sống thì tôi sẽ tha thứ, không hận anh ấy nữa. Nhưng hiện giờ tôi không biết anh ấy có còn sống hay không."
Long Hạo Thần trầm ngâm một lát sau, nói.
"Anh Nhi, bên Vạn Thú Quan có người của Nguyệt Dạ thương đoàn không?"
Nghe hắn hỏi vậy, mắt Trần Anh Nhi chợt sáng ngời.
"Đúng rồi! Chúng ta có thể tìm họ hỏi thăm manh mối. Có Nguyệt Dạ thương đoàn, hiện họ là thương nhân du ly lớn nhất, tôi tìm họ ngay!" Nói rồi cô định chạy đi.
Long Hạo Thần vội vàng kéo cô lại.
"Anh Nhi, đừng nóng nảy. Vậy đi, chúng ta đơn giản diễn luyện chiến thuật rồi tôi cùng cô đi Nguyệt Dạ thương đoàn một chuyến. Có lệnh bài Nguyệt Dạ đưa tôi chắc sẽ được họ giúp đỡ. Ít ra chúng ta phải nói trước tình trạng hiện tại của Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức rồi mới hành động được. Cùng lúc đó, trong thời gian chờ tin thì thông qua thử thách của ông nội cô. Đúng rồi, trước khi cô và Lâm Hâm so tài dường như có nói cô có cách khắc chế lĩnh vực của ông cô?"
Trần Anh Nhi gật đầu, nói.
"Lĩnh vực triệu hoán sư chúng tôi gần như toàn là vì tăng phúc cho triệu hoán thú. Triệu hoán sư cao cấp đều có bổn mệnh triệu hoán thú của mình. Thế nên lĩnh vực tăng phúc hoặc là nghiêng về tăng mạnh thực lực bổn mệnh triệu hoán thú, hoặc tăng phúc cho toàn thể triệu hoán thú. Lĩnh vực của ông nội tôi nghiêng về cách trước, chủ yếu tăng phúc cho bổn mệnh triệu hoán thú. Ban Linh Hồn của tôi còn có cách sử dụng khác, có tác dụng lên ma thú đối địch, sẽ trong thời gian ngắn sinh ra hiệu quả cực kỳ suy yếu, để tôi tiện thu phục. Thực lực ông nội mạnh hơn tôi rất nhiều, coi như nhờ vào Linh Hồn Thánh Y thì tôi cũng không thể nào suy yếu bổn mệnh triệu hoán thú của ông nhiều lắm, nhưng có thể triệt tiêu phần nhiều lĩnh vực tăng phúc."
Long Hạo Thần cảm thán nói.
"Thì ra là thế, năng lực Linh Hồn Thánh Nữ của cô thật thực dụng."
Trần Anh Nhi nói.
"Triệu hoán sư chúng tôi tôn thờ là Thần Thú. Trong truyền thuyết cấp bậc Thần Thú không bằng Thần Nguyên Tố, vậy nên rất khó chân chính giáng thần tích. Linh Hồn Thánh Nữ là người dẫn đường ma thú do Thần Thú sai xuống trần gian. Thế nên năng lực cơ bản của Linh Hồn Thánh Nữ đều liên quan đến ma thú. Lấy tu vi hiện tại của chúng ta thì tăng phúc rất rõ ràng, nhưng nếu tu vi càng mạnh, tăng phúc sẽ không rõ như bây giờ."
Vương Nguyên Nguyên tò mò hỏi.
"Anh Nhi, bổn mệnh triệu hoán thú của ông nội cô rốt cuộc là gì? Hiện giờ tôi cảm thấy có tiểu phản đồ như cô ở đây, chúng ta có cơ hội lớn chiến thắng!"
Trần Anh Nhi hừ một tiếng, nói.
"Đâu dễ dàng như vậy. Ông nội chính là người hiểu rõ ma thú nhất đương thời, là Thông Linh Giả, tôi chưa từng thấy cực hạn của ông. Các người thử tưởng tượng, từ khi bắt đầu thánh chiến đến nay, thời gian lâu như vậy mà Vạn Thú Quan chúng tôi phòng thủ vững chắc, chúng tôi triệu hoán ra ma thú còn nhiều hơn cả ma tộc. Bên ngoài tám ma thần đều không thể ép ông nội sử dụng lực lượng mạnh nhất. Chúng ta muốn thắng ông nội thật là rất khó, chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian. Khuyết điểm lớn nhất của triệu hoán sư chúng tôi là yếu về một kích giết chết. Chỉ cần kéo dài đủ thời gian, chứng minh với ông nội chúng ta có đủ thực lực là được. Tôi sẽ cố gắng bám chặt bổn mệnh triệu hoán thú của ông nội. Tinh Tuyền tỷ tỷ rất thích tôi, nhất định không nỡ nặng tay."
"Tinh Tuyền tỷ tỷ?" Lâm Hâm nghi ngờ hỏi. "Triệu hoán thú của ông nội cô chắc không phải là ma thú hình người chứ?"
Trần Anh Nhi cười bí hiểm.
"Đương nhiên không phải. Nhưng Tinh Tuyền tỷ tỷ là con gái đó, đến lúc ấy các người không thể tổn thương tỷ. Tôi nói với mọi người…"
Ngày thứ hai.
Sáng sớm đám Long Hạo Thần đã ra ngoài Linh Hồn Thánh Điện, ngửa đầu nhìn lên trời, yên lặng chờ đợi.
"Tính thời gian thì chắc nên trở về rồi." Long Hạo Thần thì thào.
Họ đang chờ Hàn Vũ và Tư Mã Tiên trở về. Long Hạo Thần biết rõ tốc độ bay của Tinh Vương. Lhoảng cách từ Vạn Thú Quan đến Trấn Nam quan không xa, đã qua một ngày một đêm, nếu Hàn Vũ có thể thuận lợi gặp Tư Mã Tiên thì chắc nên trở về.
Ngày hôm qua Trần Anh Nhi đã hẹn với ông nội giữa trưa hôm nay bắt đầu so tài. Cô hiểu ông nội, Trần Hoành Vũ rất chú trọng thời gian, nếu họ muộn giờ thì sẽ khiến ông nội giảm ấn tượng tốt, do đó tăng độ khó thử thách.
Nếu không phải thời gian cứu viện Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức quá gấp gáp, họ có thể thong thả chút ít, đợi Tư Mã Tiên và Hàn Vũ trở về mới sắp xếp. Nhưng thời gian không đợi người! Xuất phát trễ chút sẽ tăng mấy phần nguy hiểm cho Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức.
Long Hạo Thần đã liên lạc bên Nguyệt Dạ thương đoàn, thương đoàn cũng đồng ý giúp họ tìm hiểu tình huống nhóm Dương Văn Chiêu. Nguyệt Dạ thương đoàn có cách truyền tin của mình, chắc không mất bao lâu sẽ có tin trở về.
Long Hạo Thần cũng hỏi thăm được bên Nguyệt Dạ thương đoàn, biết được đợt trước A Bảo dẫn theo Diệt Săn Ma bao vây họ, Nguyệt Dạ trở về ma tộc lập tức muốn từ hôn. Dù Nguyệt Ma Thần tự mình khuyên nhủ vẫn không thể khiến cô đổi ý. Lý do của cô rất đơn giản, một người đàn ông nhẫn tâm ra tay với mình, xem kẻ địch còn quan trọng hơn mình sao có thể trở thành chồng cô được? Có lẽ làm thái tử ma tộc, điều A Bảo làm không sai. Nhưng Nguyệt Dạ không muốn gả cho người chồng như vậy, dù giết cô cũng không làm được.
Đối với chuyện này, Ma Thần Hoàng không tỏ thái độ, ngay cả A Bảo cũng im lặng. Dù sao mọi chuyện có lý do, nhưng A Bảo không nỡ! Vì vậy cuối cùng tuy hôn ước không bỏ nhưng kéo dài vô kỳ hạn. Nghe nói A Bảo lại bế quan, liều mạng khổ luyện tăng thực lực.
Tin tức này chỉ là nhạc đệm, Long Hạo Thần không quá để ý. Nhưng hắn không biết, vì chuyện này mà A Bảo càng hận hắn. Là thái tử Nghịch Thiên Ma Long tộc, hiện tại A Bảo cố gắng nỗ lực còn hơn cả Long Hạo Thần. Tương lai không xa, đối thủ định mệnh, A Bảo sẽ xuất quan dốc hết tất cả đi tìm Long Hạo Thần.
"Còn chưa trở về sẽ không có thời gian nghỉ." Trần Anh Nhi rất sốt ruột.
Nếu lúc này Tư Mã Tiên có thể cùng Hàn Vũ về kịp thì họ còn có thể nghỉ ngơi, có thời gian bàn bạc chiến lược, chiến thuật. Nhưng thời gian trôi qua từng giây phút vẫn không thấy bóng dáng họ.
Long Hạo Thần hít sâu, xoay người nói với các bạn.
"Mọi người hãy chuẩn bị trong tình huống hai người không kịp tham gia cùng chúng ta đối kháng Trần điện chủ. Không thể kéo dài thử thách, hơn nữa chúng ta phải cố gắng chịu đựng."
"Vâng!" Mọi người cùng gật đầu, bao gồm cả Trương Phóng Phóng.
Sau khi trở thành một thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, Trương Phóng Phóng tự giác đặt mình ở một vị trí, định vị rất đơn giản, phụ thuộc của Vương Nguyên Nguyên. Bình thường y không nêu ý kiến gì, Long Hạo Thần kêu làm gì thì y làm theo. Hơn nữa gần đây tâm tình của y rất tốt. Từ khi Long Hạo Thần mang Thải Nhi hội hợp với Vương Nguyên Nguyên, cô tựa như sống lại, cả người tràn ngập sức sống, thái độ đối với y tốt hơn nhiều, coi như chính thức thừa nhận quan hệ hai người.
Đối với Trương Phóng Phóng mà nói, đồng bạn cùng Săn Ma Đoàn chết đả kích rất lớn đến y. Bây giờ có thể dung nhập vào Săn Ma Đoàn có Vương Nguyên Nguyên, tựa như giải quyết tâm nguyện của y, còn có thể làm bạn bên cạnh Vương Nguyên Nguyên, y rất thỏa mãn.
Đúng lúc này, Long Hạo Thần đột nhiên nhướng mày, xoay người nhìn chân trời. Trên bầu trời trống rỗng, ngàn dặm không mây. Đang lúc mọi người thắc mắc Long Hạo Thần đang nhìn cái gì thì chân trời, một điểm sáng vàng nhỏ xíu xuất hiện, hơn nữa lấy tốc độ kinh người phóng lớn trong mắt mọi người. Đó chính là Tinh Vương đã trở về!
Trên tấm lưng rộng của Tinh Vương ngồi hai người. Đằng trước là Hàn Vũ, nhưng y không che được thân hình vạm vỡ sau lưng. Một cái đầu trọc lộ ra sau đầu y, có ánh sáng chiếu rọi tỏa sáng ngời, không hề thua kém Tinh Vương tỏa ra Quang nguyên tố.
"Đến, đến rồi, họ thật đến rồi!" Lâm Hâm hưng phấn nhảy cẫng.
Tư Mã Tiên trở về ý nghĩa các thành viên Săn Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất rốt cuộc tụ tập một chỗ. Có nghĩa là toàn thành viên Săn Ma Đoàn đầy đủ, chỉ có như vậy họ mới thật sự là Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi! Dù thiếu một người đều sẽ không hoàn chỉnh.
Trước kia Lâm Hâm thường cãi cọ với Tư Mã Tiên, nhưng kỳ thật quan hệ hai người này rất tốt. Lần nữa gặp lão trọc, Lâm Hâm khó nén cảm xúc trong lòng, vừa nhảy vừa kêu vẫy tay hướng không trung.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Hạo Thần cũng vì hưng phấn mà hơi đỏ lên, tay siết chặt. Trở lại, Tư Mã cùng Hàn Vũ trở lại, chúng ta rốt cuộc là chỉnh thể. Lúc này hắn chỉ thấy dù đằng trước gặp phải trắc trở cỡ nào, họ nhất định sẽ đột phá hết trở ngại.
Tốc độ của Tinh Vương rất nhanh. Vì có thể kịp thời trở lại nó luôn bay nhanh, đến khi đáp xuống đất, lấy tu vi như nó mà chân hơi lảo đảo, trên người bốc lên hơi nước vàng nhạt.
Tư Mã Tiên trước tiên nhảy xuống lưng Tinh Vương, cười to giang tay xông hướng mọi người, Hàn Vũ theo sát phía sau. Giờ phút này, tâm tình mọi người Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi biến vô cùng hưng phấn. Trừ Thải Nhi cảm xúc dao động hơi nhỏ, mấy người khác đều kiềm không được hò reo xông lên, ôm chặt nhau.
Họ đoàn tụ, rốt cuộc đoàn tụ. Săn Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất cũng tốt, Quang Chi Thần Hi cũng thế, họ rốt cuộc biến thành hoàn chỉnh.
Trương Phóng Phóng đứng một bên nhìn họ, mắt đầy hâm mộ, nhớ lại những đồng bạn chết trận, nước mắt kiềm không được tràn ra khóe mắt. Vì Liên Minh, vì nhân loại, không biết có bao nhiêu săn ma giả chết trên chiến trường với ma tộc. Sáu ngàn năm, khi nào thì nhân loại có thể chân chính đuổi ma tộc đi?
Lâm Hâm mạnh đấm Tư Mã Tiên một quyền.
"Sao các người chậm vậy, làm chúng tôi lo chết!"
Tư Mã Tiên chưa mở miệng thì Hàn Vũ ở một bên đã nhịn không được nói.
"Chậm? Vậy mà chậm? Tinh Vương sắp mệt chết rồi. Tinh Vương luôn bay ở tốc độ nhanh nhất, đã tới cực hạn. Nếu nói chậm thì chắc tại Tư Mã. Các người không biết tên này nặng bao nhiêu đâu. Nếu bay bình thường thì Tinh Vương chở hai chúng tôi dễ như chơi, nhưng lúc bay nhanh có thêm nặng ký như hắn, đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng tốc độ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận