Thần Ấn Vương Tọa
Chương 150: tháp Vĩnh Hằng tầng thứ hai
Không cần nghi ngờ, khô lâu phóng thích ra không phải băng vụ bình thường. Nhưng Tâm Diễm Hỏa Diễm của Lâm Hâm cũng không phải ngọn lửa bình thường. Hai bên triệt tiêu, Tâm Diễm Hỏa Diễm của Lâm Hâm chiếm ưu thế tuyệt đối. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Thái Dương Hỏa của Long Hạo Thần suy yếu bớt thế công của khô lâu.
Hỏa Hồn trong hốc mắt Khô Lâu Xanh hơi nhấp nháy, pháp trượng trên không trung vẽ ra một quỹ tích huyền ảo. Thanh âm ngâm xướng trầm thấp nghe không rõ là cái gì, nhưng một đoàn băng hoa xanh óng ánh bay ra khỏi pháp trượng. Đóa băng hoa tốc độ không nhanh, nhưng Long Hạo Thần chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt đột nhiên biến hư ảo. Ngay sau đó, xung quanh biến thành sắc băng lam.
Từ góc độ nhìn của người khác, thân thể Long Hạo Thần hơi tạm dừng chút, ngay sau đó, cả người hắn bị đóa băng hoa to lớn bao phủ.
Ma pháp thật mạnh.
Tại lúc này, các thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất dĩ nhiên sẽ không chờ đợi nữa, hướng Khô Lâu Xanh tổng tiến công.
Tâm Diễm Hỏa Diễm trước tiên rơi trên băng hoa lớn, định hòa tan nó. Thải Nhi, Vương Nguyên Nguyên, Tư Mã Tiên và Hàn Vũ, bốn người đồng thời xông hướng Khô Lâu Xanh. Bọn họ hành động cực kỳ ăn ý. Bốn người tách ra xông lên, tuy không thể nói là từ bốn phương, nhưng vẫn cố gắng kéo dài khoảng cách không để Khô Lâu Xanh tập trung công kích được.
Trần Anh Nhi thì ngồi trên đất, hai tay ôm thủy tinh cầu, ngâm xướng chú ngữ. Ngực cô, ánh bạc và ánh vàng kỳ dị bắn ra, tựa như hai đoàn hỏa diễm quay quanh thủy tinh cầu. Mỗi xoay quanh một vòng, linh lực quanh người Trần Anh Nhi lại dao động cường vài phần. Giữa trán cô sợi chỉ trắng hiện ra, quang mang trắng phát tán ra ngoài.
Đối mặt mọi người toàn lực tấn công, Khô Lâu Xanh ngược lại không lui ra sau, pháp trượng đột nhiên đập xuống đất.
*Oành!*
Tiếng gầm kịch liệt, băng hoa đóng băng Long Hạo Thần không ngờ bị nổ tung. Lực chấn mạnh mẽ mang theo vố số băng đá bay tứ tán. Những mảnh vỡ này chẳng những bao phủ hành lang toàn tầng một, hơn nữa nhấc lên luồng gió to. Cho dù tu vi như mọi người thì thế xông lên cũng tạm dừng.
Dao găm ám kim của Thải Nhi trên không trung huyễn hóa ra vô số điểm sáng. Mỗi đâm ra một nhát thì sẽ đánh vỡ một đoàn băng cứng, nhưng ánh mắt nàng lại nhìn hướng Long Hạo Thần.
Không chỉ nàng, Vương Nguyên Nguyên, Tư Mã Tiên và Hàn Vũ cũng đều như thế. Uy lực nổ của băng hoa mạnh như vậy, có phải ngay cả Long Hạo Thần cũng…
Long Hạo Thần không có việc gì, ít nhất biểu hiện ra ngoài thì hắn còn hoàn chỉnh. Chỉ là trên người dâng lên tầng hỏa diễm sắc đỏ vàng, cùng với Tâm Diễm Hỏa Diễm mà Lâm Hâm phóng lên người hắn đã tắt ngấm.
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, trên người rõ ràng bao một tầng băng sương.
Khí lạnh dày đặc bao phủ hành lang, mỗi người đều rõ ràng cảm thụ được thân thể cứng ngắc. Nên biết, ngoại linh lực của họ thông qua ngâm nước thuốc có long tinh làm chính, đều tăng lên mảng lớn. Dù không thể hoàn toàn hấp thu công hiệu, ít nhất ngoại linh lực đột phá ba ngàn. Cho dù là vậy, họ như cũ cảm thấy tay chân đông cứng.
Cấp bảy. Không cần nghi ngờ, Khô Lâu Xanh này tu vi khoảng cấp bảy, hơn nữa nó khống chế ma pháp tựa như võ công viễn cổ của Khô Lâu Đỏ, có thể dùng hoàn mỹ để hình dung.
Tiếng phượng kêu to rõ bỗng chốc vang lên. Tâm Diễm Hỏa Diễm nóng cháy dâng tràn. Nhiệt độ nóng bỏng mau chóng hòa tan lạnh lẽo trong không khí. Cùng lúc đó, Lam Hỏa Phượng Hoàng đã phóng lên cao, vượt qua mọi người, nhào tới Khô Lâu Xanh.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
Lâm Hâm không thèm để ý linh lô có phản phệ hay không. Khô Lâu Xanh mạnh như vậy, đồng bạn đều bị nó ngăn cản. Nếu để nó công kích tiếp, bọn họ sẽ rất khó thông qua cửa này.
Bảy người Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất đã rất có ăn ý. Trọng kiếm truyền kỳ đỏ vàng trong tay Hàn Vũ đột nhiên nâng lên. Trong tiếng hét vang, màu đỏ vàng nồng đậm nhiễm toàn thân. Không phải hỏa diễm, là đơn thuần biến hóa màu sắc, ngay cả mắt y cũng nhiễm thành màu đỏ vàng. Trạng thái cơ thể đông cứng bị giải trừ, kéo theo quang ảnh đỏ vàng, xông hướng Khô Lâu Xanh.
Thân thể Tư Mã Tiên xẹt qua, đã chắn trước mặt Long Hạo Thần. Quang Chi Đại Lực Hoàn của gã ở một tháng trước rốt cuộc hoàn thành đúc lại, lúc này đang cầm trong tay.
So với trước, kích cỡ Quang Chi Đại Lực Hoàn không thay đổi cái gì, nhưng biến thành màu ám kim, khí thế hung ác không ngừng khuếch tán. Quang Chi Đại Lực Hoàn vốn là cấp Huy Hoàng, sau khi đúc lại, thuận lợi thăng lên cấp truyền kỳ. Hơn nữa, nếu không phải ngoại linh lực của Tư Mã Tiên nhờ long tinh tăng cấp, hiện tại gã không thể nào sử dụng được trang bị kinh khủng này.
Quang mang bạc lấp lánh, Vương Nguyên Nguyên biến mất, Thải Nhi cũng trong chớp mắt đó ẩn trong không khí.
Bốn người tấn công, một người bảo vệ Long Hạo Thần, đây là ăn ý chân chính.
Đối diện Lam Hỏa Phượng Hoàng, Khô Lâu Xanh rốt cuộc không bình tĩnh nữa. Thanh âm ngâm xướng chú ngữ rõ ràng biến vội vàng, pháp trượng chỉ hướng mặt đất.
*Grit grit grit!!!*
Ba tiếng vù vù chói tai, ba cột băng đường kính tới một mét bỗng từ mặt đất chui lên, giao nhau đụng hướng Lam Hỏa Phượng Hoàng. Cùng lúc đó, một tầng sáng băng lam từ người Khô Lâu Xanh khuếch tán ra ngoài, hình thành màn hào quang xanh trong suốt.
*Oành!*
Ba cột băng to lớn đồng thời vỡ nát. Khí lạnh tràn ngập hành lang cũng biến mất hết. Lực công kích của Lam Hỏa Phượng Hoàng thật kinh khủng, hơn nữa cường độ Tâm Diễm Hỏa Diễm rõ ràng cao hơn hàn băng của Khô Lâu Xanh. Nhưng hai bên chênh lệch chủ yếu ở linh lực. Lam Hỏa Phượng Hoàng rốt cuộc không thể nào tiến tới nữa, tiếng phượng kêu trầm thấp, nó quay trở về bên Lâm Hâm.
Ánh bạc chợt lóe, trước tiên phát động công kích chính là Vương Nguyên Nguyên. Cự Linh Thần tấm thuẫn tựa như búa đập phá núi ngang nhiên đánh ra. Dựa vào tác dụng của Thời Không Môn Linh Lô, Vương Nguyên Nguyên tấn công gần như trong giây lát đã tới, mạnh chém vào tầng hào quang của Khô Lâu Xanh.
Vô Ngân Thủy Tinh đấu giá được cuối cùng tinh luyện thành hai khối thủy tinh để Vương Nguyên Nguyên khảm. Chẳng qua bây giờ cô chỉ có thể thêm vào một khối, nếu không, sẽ vượt qua khả năng sử dụng của cô. Mặc dù như vậy, Cự Linh Thần tấm thuẫn tăng thêm một khối Vô Ngân Thủy Tinh, vẫn là tăng lên tới đẳng cấp truyền kỳ.
Một nhát chém ra, sau lưng Vương Nguyên Nguyên mơ hồ có bóng dáng màu bạc to khổng lồ xẹt qua. Trong tiếng chấn điếc tai, vòng bảo hộ xanh vỡ nát.
Chẳng qua, Khô Lâu Xanh cũng không dễ bắt nạt. Dưới cục diện bất lợi, thân hình nó đột nhiên thấp đi, tựa như trượt băng dán sát mặt đất, dựa vào vòng bảo hộ ngăn cản cho thời gian thở dốc, tránh đi một búa của Vương Nguyên Nguyên. Cùng lúc đó, một vòng băng hoàn trắng tinh khiết bỗng nhiên khuếch tán, cưỡng bức đẩy ra Vương Nguyên Nguyên.
Mà lúc này, Hàn Vũ đã đến rồi. Toàn thân y màu đỏ vàng, dường như tiến vào trạng thái đặc biệt. Trọng kiếm sắc vàng ròng điên cuồng chém ra, tựa như gió lốc đỏ vàng thổi quét hướng Khô Lâu Xanh.
"Kittt!!!" Một tiếng rít cao chót vót phát ra từ miệng Khô Lâu Xanh, một bức tường băng bỗng chốc chắn trước mặt Hàn Vũ. Nhưng chỉ nháy mắt, tường băng đã bị trọng kiếm đỏ vàng của Hàn Vũ đánh vỡ vụn.
Một vòng băng hoàn trắng xuất hiện dưới chân Hàn Vũ, chớp mắt nổ tung. Khí lưu đông lạnh cuốn lấy thân thể y. Nhưng Hàn Vũ phủ sắc vàng ròng tựa như tiến vào trạng thái vô địch, không nhìn khí lưu đông lạnh xâm thực thân thể, trọng kiếm như cũ chém Khô Lâu Xanh.
Khô Lâu Xanh rốt cuộc hết đường xoay sở, Hỏa Hồn trong hốc máy nhấp nháy kịch liệt, pháp trượng giơ lên chắn, đồng thời thân thể phủ một tầng băng giáp dày.
Có năng lực ma pháp cường đại nhưng Khô Lâu Xanh không có thực lực cận chiến mạnh như Khô Lâu Đỏ. Mặc dù đã có băng giáp phòng ngự, nó vẫn bị một kiếm của Hàn Vũ đánh bay ra ngoài, ngay cả pháp trượng cũng bị chém thành hai đoạn. Càng đáng sợ là, trọng kiếm của Hàn Vũ bảo phủ quang mang đỏ thẫm lại có chất dính đặc biệt. Khô Lâu Xanh bị đánh bay trong chớp mắt tạm dừng.
Sau đó là thời gian Hàn Vũ biểu diễn. Trọng kiếm đỏ máu cao thấp tung bay. Mỗi chém ra một kiếm, trên người Khô Lâu Xanh sẽ bị bao trùm một tầng màu đỏ khiến người sợ hãi. Băng giáp trên người nó chỉ chịu được ba kích đã vỡ nát.
Một kiếm cuối cùng của Hàn Vũ trực tiếp đâm vào bả vai Khô Lâu Xanh, chém thân thể nó thành hai nửa.
Thải Nhi núp trong chỗ tối không ra tay. Nếu Hàn Vũ đã chém chết Khô Lâu Xanh thì nàng không cần phải ra mặt nữa.
Long Hạo Thần cũng từ trong băng lãnh dần hồi phục lại, chỉ là sắc mặt còn có chút tái nhợt. Khô Lâu Xanh một kích rơi trên người hắn khá kinh khủng. May mắn hắn có Quang Minh Thánh Hỏa do Nhã Đình mang đến, lại thêm Thái Dương Hỏa và Tâm Diễm Hỏa Diễm duy trì, còn có kỹ năng phụ Thánh Quang Hộ Thể của Huy Hoàng Thánh tấm thuẫn, mới triệt tiêu hơn phân nửa lực bạo tạc. Cho dù là vậy, Long Hạo Thần cũng cần dùng hai mươi giây mới ép ra hết khí lạnh.
Thời gian chiến đấu không kéo quá dài, nhưng chiến thắng Khô Lâu Xanh này tuyệt không dễ dàng. Nên biết, trong thế giới hiện thực, sức một mình Long Hạo Thần có thể đơn độc khiêu chiến cường giả cấp bảy. Mà mới nãy họ dùng lực lượng gần như là tất cả mọi người mới giết chết Khô Lâu Xanh được. Nếu không có Lam Hỏa Phượng Hoàng của Lâm Hâm suy yếu đa phần thực lực Khô Lâu Xanh, bọn họ muốn thắng trận này chỉ sợ càng thêm gian khổ.
Bên kia Trần Anh Nhi thanh âm ngâm xướng chú ngữ đã dừng lại, trong chớp mắt, sau lưng cô ba mặt Sinh Linh Môn đều mở ra. Chỉ là lúc giữa chừng chú ngữ thì ba mặt Sinh Linh Môn theo đó biến mất.
Đây là tác dụng mạnh mẽ của Thế Thân Linh Lô và Thời Gian Linh Lô hợp thành rồi chuyển hóa thành Thời Gian Chi Điệp Linh Lô. Đương nhiên, năng lực này mỗi ngày cô chỉ có thể sử dụng một lần, may mà không bị phản phệ quá mạnh.
Triệu hoán gấp ba, đối với triệu hoán sư mà nói, là năng lực gần như nghịch thiên. Chẳng qua hiện tại Trần Anh Nhi bởi vì lực lượng bản thân, không thể hoàn toàn phát huy uy lực của nó.
Thân thể vỡ nát của Khô Lâu Xanh dần dần nổi lên tầng vầng sáng xanh, thanh âm sắc nhọn vang lên trong không khí.
"Thánh Vệ số mười một báo cáo chủ nhân."
Hai đoạn thân thể rơi trên mặt đất bỗng nhiên bay lên, hóa thành hai luồng sáng bay thẳng đến Long Hạo Thần, giống như Khô Lâu Đỏ, cũng dung nhập vào trong Giai Điệu Vĩnh Hằng trước ngực Long Hạo Thần.
Bảo thạch của Giai Điệu Vĩnh Hằng là hình dáng đầu lâu trắng. Lúc này, mặt ngoài cái đầu, ngoài hỏa diễm đỏ ra, còn thêm một đoàn hỏa diễm xanh.
Cùng lúc đó, đột nhiên, tháp Vĩnh Hằng dường như nhẹ chấn, bảy người Long Hạo Thần rõ ràng cảm giác được mặt đất chấn động. Mọi người vội vàng tụ tập cùng một chỗ, cảnh giác nhìn chăm chú biến hóa xung quanh.
Một đoàn sáng vàng nhu hòa từ Giai Điệu Vĩnh Hằng khuếch tán ra ngoài, quang mang đi đến đâu, kỳ diệu là xua tan trong không khí nguyên bản hư ảo, mông lung. Quang mang vàng nhu hòa lan tỏa, tất cả đều biến rõ ràng hơn.
Trước mặt bảy người Long Hạo Thần, một pho tượng lớn hiện ra trước mắt bọn họ. Mặc dù chỉ là một bức tượng nhưng khi ánh mắt bảy người nhìn nó, lại cảm thụ được loại uy nghiêm mênh mông vô tận tựa như sử thi.
Pho tượng cao khoảng hơn mười mét, lặng lẽ đứng tại đó, áo choàng đen hoa lệ sinh động như thật. Trên áo choàng đen, lấp lánh từng phù văn vàng, ngoài áo choàng là áo khoác trắng, trắng và đen hình thành rõ ràng khác biệt. Đầu đội cái mũ bồng khiến bộ dáng pho tượng thoạt nhìn rất âm u, không thể nhìn rõ ràng diện mạo.
Tay phải nó nắm một pháp trượng hai mét dài hơn cả thân cao. Pháp trượng toàn thân hỗn hợp ba loại màu sắc, trắng, đen, vàng. Ba màu dây dưa cùng một chỗ. Màu đen đại biểu thuần tịnh tử vong, màu vàng đại biểu quang minh thánh khiết. Còn về màu trắng, dường như liên quan đến lực triệu hoán của triệu hoán sư.
Ba màu quay quanh hình thành pháp trượng thần kỳ này. Đỉnh pháp trượng có một tinh thể cực lớn. Tinh thể này bị điêu khắc thành hình khô lâu, màu trắng, trông giống bảo thạch Giai Điệu Vĩnh Hằng bản phóng đại.
Nhìn pho tượng, mỗi người đều rung động. Mặc dù chỉ là bức tượng, ai đều hiểu nó không phải thật thể, nhưng như cũ bị rung động bởi sự âm trầm, trí tuệ, uy nghiêm và mênh mông từ bức tượng.
Mặc dù Long Hạo Thần luôn không thừa nhận mình là truyền nhân của Tử Linh Thánh Thần Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư, nhưng vẫn hướng pho tượng hành lễ kỵ sĩ. Hắn tuyệt không thích Tử Linh pháp sư, nhưng không thể không khâm phục cường giả vạn năm trước này. Chỉ riêng từ tháp Vĩnh Hằng đã có thể nhìn ra được năm đó nó kinh khủng cỡ nào, hẳn là lực lượng mạnh cỡ Ma Thần Hoàng.
"Chúc mừng ngươi, con trai ta, ngươi đã thông qua khảo nghiệm cửa thứ nhất. Có thích lễ vật ta để lại cho ngươi không? Mười hai Thánh Vệ chính là mười hai vị thủ hộ năm đó của ta. Bọn họ đều là chí tôn một đời. Đáng tiếc, sinh mệnh nhân loại có hạn, cuối cùng, ta chỉ có thể khiến họ dùng hình thái vong linh tiếp tục tồn tại. Đây cũng là một phần tài nguyên quý giá ta để lại cho ngươi. Lúc trước ngươi đối mặt, chính là uy lực đã bị ức chế của chúng nó. Theo ngươi tiếp tục đi tới, mỗi thông qua một tầng khảo nghiệm, thực lực Thánh Vệ sẽ hồi phục một phần. Tiếp tục tiến lên đi, con trai ta, một ngày nào đó, ngươi sẽ khiến Mười Hai Thánh Vệ lại hiện quang vinh."
Một luồng sáng trắng tinh khiết từ bảo thạch khô lâu trên đỉnh phát trượng rơi ra, hóa thành quang trụ trắng xuất hiện trước mặt mọi người. Quang trụ đường kính khoảng ba mét, tản ra nhàn nhạt dao động không gian.
Lâm Hâm than thở nói.
"Vị Tử Linh Thánh Thần này cũng quá keo kiệt, chúng ta đều thông qua khảo nghiệm tầng một, không thưởng cho nhiều chút."
Hàn Vũ cười ha hả nói.
"Anh còn muốn thưởng cái gì nữa? Không có khảo nghiệm tầng một tháp Vĩnh Hằng, linh lực chúng ta có thể tăng nhanh như vậy sao? Chỉ sợ hiện tại cách cấp sáu xa vô cùng. Huống chi chúng ta còn được đến kỹ năng, rèn luyện, còn có hai Thánh Vệ. Tử Linh Thánh Thần chẳng phải đã để lại lời nói, Thánh Vệ chưa hồi phục lực lượng sao? Anh tưởng tượng xem, chúng ta gặp Khô Lâu Đỏ và Khô Lâu Xanh, nếu linh lực tăng lên, có thể sử dụng uy lực càng mạnh, vậy là sự việc kinh khủng cỡ nào! Huống chi, đây mới chỉ là tầng một tháp Vĩnh Hằng mà thôi. Đối với chúng ta, có thể đến đây là may mắn hơn cả có được một bộ thần khí. Dù sao, tu vi hiện tại của chúng ta chưa thể khống chế thần khí, nhưng tháp Vĩnh Hằng có thể không ngừng rèn luyện chúng ta, tăng lên lực lượng tổng thể của chúng ta."
Đối với lời Hàn Vũ, mọi người đều ngầm đồng ý, cùng gật đầu.
Long Hạo Thần nói.
"Đi vào quang trụ này, chắc là chúng ta có thể tới tầng hai. Có muốn tiếp tục thử một chút không?"
Vương Nguyên Nguyên nói.
"Đoàn trưởng, anh quyết định đi. Chẳng qua, ta cảm thấy Anh Nhi không cần đi, mới nãy cô ấy tiêu hao tất cả linh lực, lại đi mạo hiểm nữa thì không quá tốt."
Long Hạo Thần ngẫm nghĩ nói.
"Như vậy đi, các người đều ở lại đây, ta đi trước dò đường đã. Có Hạo Nguyệt ở, mặc kệ gặp tình huống gì thì ta đều có thể trở lại."
Lúc này Hạo Nguyệt thảnh thơi nằm phía sau họ ngoài trăm mét, Long Hạo Thần không để nó tham dự chiến đấu trước đó.
Thời gian rèn luyện trong tháp Vĩnh Hằng càng lâu, Long Hạo Thần cũng càng trân quý tất cả trong đây. Nếu không phải bởi vì họ hành động tiếp theo càng có thể gặp phải nguy hiểm khó khăn thêm, hắn thậm chí không lựa chọn tập trung mọi người tại đây chiến thắng Khô Lâu Xanh, do đó thông qua khảo nghiệm cuối cùng của tầng một.
Bước ra một bước, Long Hạo Thần đi vào trong thánh quang trắng. Tẩm trong quang mang thánh khiết, hắn kinh ngạc phát hiện, lúc trước tiêu hao linh lực mau chóng hồi phục lại. Quang mang trắng chợt lóe, ngay sau đó, hắn đã xuất hiện ở nơi khác.
Mới bước vào tầng hai tháp Vĩnh Hằng, Long Hạo Thần thầm giật mình. Nguyên nhân rất đơn giản. Ở đây, hắn không có cảm giác chân đạp đất.
Trước mắt là một mảnh sương mù, hai bên như cũ có hàng loạt cột kéo dài tới trước, nhưng dưới chân hắn lại không phải là thực thể, mà là hư ảo sương khói. Lúc này, hắn đang ở trong quang mang trắng. Chỉ cần bước ra quang mang trắng, hắn sẽ chính thức tiến vào tầng hai tháp Vĩnh Hằng.
Thăm dò bước ra một bước, đạp trên khói trắng, trong chớp mắt, Long Hạo Thần kiềm không được khẽ hô. Bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được thân thể mình bỗng rơi xuống đất. Cảm giác mất thăng băng ập đến.
Quang mang trắng chợt lóe, cảnh vật xung quanh lại ảm đạm xuống. Hồi phục lại cảm giác chân đạp đất, chính mình đã xuất hiện trước mặt đồng bạn. Không ngờ là quay về đại sảnh tầng một tháp Vĩnh Hằng.
Đây là sao chứ? Long Hạo Thần đơ người.
"Đại ca, đằng trước rất nguy hiểm hả? Sao trở về mau vậy?" Tư Mã Tiên tò mò hỏi.
Long Hạo Thần nhẹ lắc đầu, lại bước vào quang mang trắng.
Quang mang trắng chợt lóe, ngay sau đó, hắn đã trở lại tầng hai tháp Vĩnh Hằng. Hắn có chút hiểu ra. Tầng hai này, chỉ sợ phải liên tục sử dụng năng lực bay mới được! Nếu nói tầng một là cấm không, vậy tầng hai chỉ sợ là cấm rơi trên đất.
Lần này hắn học ngoan, bốn cánh sáu lưng mở ra, mới bước khỏi phạm vi quang mang trắng.
Quả nhiên, dựa vào lực lượng linh cánh bay, lần này hắn không phát sinh tình huống rơi xuống nữa.
Không có nóng lòng bay hướng phía trước, Long Hạo Thần yên lặng cảm thụ hoàn cảnh xung quanh. Hắn kinh ngạc phát hiện, đi tới tầng hai rồi, không ngờ hơi thở tử vong rõ ràng yếu nhiều. Ngược lại hơi thở quang minh biến nồng đậm. Nhưng dù cho lấy cảm giác như hắn, chỉ có thể dò xét bên ngoài khoảng cách không đủ trăm mét. Dường như ở đây có lực phong tỏa linh hồn cực mạnh.
Không thể nghi ngờ, muốn thông qua cửa thứ hai vẫn là phải dọc theo hai bên cột tiến lên trước, tiếp nhận khảo nghiệm tầng hai tháp Vĩnh Hằng.
Mơ hồ, Long Hạo Thần sáng tỏ tình huống tầng hai vài phần, hắn đại khái đã biết khảo nghiệm tầng thứ hai là cái gì.
Bốn cánh sau lưng nhẹ mở ra, quang mang vàng chợt lóe, Long Hạo Thần triệu hoán Nhã Đình đi ra.
Nhã Đình và Thánh Dẫn Linh Lô hợp thành hơn nữa đã tiến hóa rồi, thì không còn sợ hơi thở uy nhiếp của tháp Vĩnh Hằng. Sáu cánh mở ra, cô nhẹ nhàng bay sau lưng Long Hạo Thần.
"Cô không cần tiến lên, chỉ cần ở phía sau hỗ trợ ta là được rồi." Long Hạo Thần ra lệnh cho Nhã Đình một tiếng, mới từ từ bay lên trước.
Một mét, hai mét, ba mét, mãi đến khi hắn bay khoảng mười mét, đột nhiên, sương khói trắng bên dưới bỗng dâng lên. Ngay sau đó, trước sau sáu bóng dáng đồng thời xuất hiện sáu phương hướng quanh Long Hạo Thần, sau đó điện xẹt xông hướng hắn.
Như cũ là khô lâu, chỉ là dáng người nhỏ xíu hơn nữa sau lưng có cốt cánh. Cốt cánh của chúng có màng mỏng liên tiếp, tốc độ cực nhanh. Nó mới vừa xuất hiện, tựa như sáu luồng sáng trắng bay hướng Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần luôn giữ vững cảnh giác cao nhất, bỗng nhiên bị tấn công nhưng không hề hốt hoảng. Tay trái cầm tấm thuẫn bỗng phát động, chỉ thấy quang mang vàng bỗng nhiên bao phủ hắn.
Kỹ năng cấp sáu của Thủ Hộ kỵ sĩ, Thuẫn Tường.
Kỹ năng Thuẫn Tường này có thể phòng ngự toàn thân, cũng có phạm vi lớn phòng ngự chính diện. Tuy không thể sử dụng phối hợp với Thần Ngự Thuẫn, nhưng năng lực phòng ngự của nó cũng siêu mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận