Thần Ấn Vương Tọa

Chương 166: Đánh bất ngờ! Quang Chi Vẫn!

Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Mấy ngày nay, bọn họ kiềm không được đi ra ngoài hai lần, tìm tin tức của Long Hạo Thần và Thải Nhi, nhưng không thu hoạch được gì. Thiên Kình thì dẫn đồng đội nghỉ ngơi xong luôn đi tìm Long Hạo Thần và Thải Nhi. Tuy Thiên Kình không nói cái gì, nhưng từ đôi mắt tràn ngập tơ máu là có thể thấy tâm tình gã không bình tĩnh.
Đúng vậy! Sao gã có thể bình tĩnh được. Chính là bởi vì gã ra quyết định sau lầm, dẫn đến hai đội Liệp Ma Đoàn rơi vào tuyệt cảnh. Nếu không có Long Hạo Thần, chỉ sợ bọn họ không ai còn sống trở về. Lúc này, bọn họ bình an, nhưng Long Hạo Thần và Thải Nhi lại là sinh tử chưa biết, điều này so với giết gã còn khó chịu hơn.
"Hàn Vũ, chúng ta đi Ma Đô Tâm Thành tìm đại ca đi." Vương Nguyên Nguyên đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói.
Long Hạo Thần không ở, Hàn Vũ làm kỵ sĩ khác trong đội, tạm thời thay thế vị trí đoàn trưởng của Long Hạo Thần.
"Ta đồng ý!" Tư Mã Tiên đứng bật dậy, hai tay siết chặt lộ gân xanh.
Lúc rời khỏi thánh thành, mỗi người đều cảm giác rõ ràng thực lực tăng mảng lớn, nhưng đi tới chiến trường ma tộc, đặc biệt là trận chiến trước đó, họ mới phát hiện, thực lực của mình nhỏ bé như vậy. Ở thời điểm quan trọng, căn bản không thể giúp Long Hạo Thần cái gì. Đối diện nhiều cường giả ma tộc, bọn họ ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.
Lâm Hâm và Trần Anh Nhi mắt cũng đỏ rực, ánh mắt bốn người đều tập trung vào Hàn Vũ.
Hàn Vũ nhìn bọn họ, cũng chậm rãi đứng lên.
"Theo lý trí thì ta nên ngăn cản các người. Chuyến đi này, chúng ta có ít nhất chín mươi phần trăm cơ hội vĩnh viễn ở lại đó, không thể để các người dễ dàng rơi vào nguy hiểm. Nhưng, lý trí cái quái gì, chúng ta đi!"
Nói xong y cầm lấy Xích Huyết Chi Cuồng Phóng bên cạnh, đi hướng ngoài cửa.
Năm người mới ra cửa, đường đi đã bị một bóng dáng cao to ngăn chặn.
"Tránh ra!" Tư Mã Tiên hét lớn một tiếng, trực tiếp nhấc lên Quang Chi Đại Lực Hoàn.
Cản đường họ chính là đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương, Thiên Kình.
"Ta không thể để các người đi. Ta đã ra quyết định sai một lần, không thể sai tiếp. Hạo Thần không ở đây, ta nhất định phải thay cậu ta bảo vệ các người."
"Cút!" Tư Mã Tiên lại gầm lên, lần này càng không khách sáo, giơ cao Quang Chi Đại Lực Hoàn.
Các thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất cũng lần lượt phóng ra linh lực, họ luôn kiềm nén bất mãn với Thiên Kình nay rốt cuộc bộc phát.
Thiên Kình hít sâu.
"Nếu giết ta có thể giảm bớt bi thương trong lòng các người, ta tuyệt đối không ra tay. Nhưng chúng ta là Liệp Ma Đoàn, sao chết ở trong tay người của mình được? Ta biết, tất cả đều là ta sai, xin các người cho ta cơ hội chuộc tội. Ta không có yêu cầu gì nhiều, đem cơ hội đến Tâm Thành cho ta đi. Nếu trong vòng mười ngày, ta và đồng bạn không mang về tin tức, các người lại hành động cũng không muộn. Hạo Thần gặp phải nguy hiểm là lỗi của ta ra quyết định sai lầm, cho dù phải đi chịu chết cũng xin để ta chết trước các người. Ta chỉ hy vọng trước khi chết có thể bù lại lỗi lầm."
Nói đến đây, từ người gã bỗng trào dâng khí thế mạnh mẽ. Làm Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ, tu vi của gã đã là đỉnh cấp bảy, trải qua một trận chiến với A Bảo, càng tiếp cận cấp tám. Lời gã nói tràn ngập quyết tuyệt.
Mấy ngày nay, năm người Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất lòng bi thương, tâm tình gã sao vui được? Thậm chí càng thêm đau khổ. Đợi vài ngày, một chút tin tức cũng không có, kỳ thật trong lòng mỗi người đều có suy đoán tệ nhất. Ngay lúc này, gã không muốn tiếp tục khổ sở chờ đợi nữa.
Sắc mặt Tư Mã Tiên dịu đi, lạnh nhạt nói.
"Nói những lời này không có ý nghĩa, xin anh tránh ra. Anh muốn làm thế nào đều không liên quan chúng ta. Đại ca là đoàn trưởng của chúng ta, chúng ta chỉ tin tưởng lực lượng chính mình. Trừ phi anh giết chúng ta, nếu không, anh không thể ngăn cản chúng ta rời khỏi đây." Nói xong, trên người gã bắt đầu lượn lờ tia điện tím. Toàn thân gã phát ra sát khí.
"Tư Mã, bình tĩnh một chút!" Hàn Vũ quát, trầm giọng nói với Thiên Kình. "Đoàn trưởng Thiên Kình, liên quan hành động sai lầm trước đó của các người, chúng ta không muốn nói thêm cái gì. Chỉ huy ra sao thì chính anh hiểu rõ, nhưng sai đã sai rồi, chúng ta có trách móc anh cũng không đổi lại bình an cho đoàn trưởng. Hiện tại xin anh đừng ngăn cản chúng ta. Tư Mã nói đúng, anh làm gì là việc của anh, tìm đoàn trưởng là việc chúng ta nhất định phải làm. Chúng ta có thể khẳng định là đoàn trưởng và phó đoàn trưởng còn sống. Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta tuyệt đối không từ bỏ."
Thiên Kình từ từ lắc đầu.
"Cho dù các người đánh ngã ta thì ta cũng sẽ không để các người bước qua. Đến đây đi."
"Đánh ngã thì đánh ngã!" Tư Mã Tiên đã sớm không kiềm chế được, trong đoàn bộ nhỏ hẹp nhưng sẽ không ảnh hướng lực bắn của Quang Chi Đại Lực Hoàn, trong tay cầu sắt to định đánh hướng Thiên Kình.
"Tư Mã, dừng tay!" Một tiếng quát vang lên từ sau lưng Thiên Kình.
Nghe giọng nói này, vốn Tư Mã Tiên muốn đánh ra Quang Chi Đại Lực Hoàn đã đập xuống đất, tiếng chấn động khiến mỗi người đều tạm thời điếc tai.
Tất cả phản ứng đầu tiên là ngây ngốc, ngay sau đó, trong mắt mỗi người đều lộ ra vui mừng. Thiên Kình đột nhiên xoay người lại, cách sau lưng gã không xa, đó chẳng phải là Long Hạo Thần đang bước vội đến sao. Thải Nhi vẻ mặt tò mò và có chút hồi hộp đi theo sau hắn.
"Đại ca!" Tư Mã Tiên kêu to một tiếng, sải bước xông hướng Long Hạo Thần. Thân hình cường tráng trực tiếp đẩy ra Thiên Kình chắn trước mặt, bước vội đến mở ra đôi tay ôm chặt hắn.
Không chỉ có gã, các thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất đều tràn ngập hưng phấn, thậm chí là thét chói tai xông tới Long Hạo Thần. Cho dù kiên cường như Hàn Vũ, lúc này cũng kiềm không được rơi nước mắt.
Hưng phấn tràn đầy khiến máu trong người họ đều như đang thiêu đốt. Cảm giác hưng phấn này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Trần Anh Nhi thậm chí nhào đến ôm lấy Long Hạo Thần, ở trên mặt hắn hôn một cái, khiến Long Hạo Thần mặt đỏ bừng.
Thải Nhi bản năng lùi ra sau một bước, kéo ra khoảng cách với Long Hạo Thần, tò mò nhìn những người trước mắt đối với nàng mà nói rất kỳ quái. Tuy nàng mất trí nhớ, không hiểu vì sao sẽ xuất hiện tình huống như vậy, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được mọi người tình cảm chân thành đối với Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần lần lượt ôm đồng bạn xong, bỗng trông thấy Thiên Kình lặng lẽ rời đi, vội vàng kêu lên.
"Thiên Kình đại ca!"
Thiên Kình thân thể cứng đờ, dừng bước, xoay người, cười khổ nói.
"Ta không đáng cậu gọi hai chữ đại ca, trực tiếp kêu tên ta là được."
Long Hạo Thần bước nhanh đi tới trước mặt Thiên Kình, tay phải đấm ngực trái, hướng gã hành lễ kỵ sĩ. Thiên Kình bản năng làm ra đáp lễ.
Long Hạo Thần trầm giọng nói.
"Chỉ một lần thất bại đã khiến anh nản lòng rồi sao? Hành động lần này tuy rằng anh có chút vội vàng, nhưng ta cũng có ích kỷ. Lúc chiến đấu, anh liên tiếp đề ra yêu cầu sẽ cùng đồng bạn đoạn hậu cho chúng ta. Anh không có đánh mất vinh dự của kỵ sĩ. Ở trong lòng ta, anh vẫn là kỵ sĩ tựa như anh trai. Anh không nên bởi vậy mà nản lòng, nên tiếp tục mang đồng bạn vì vinh quang kỵ sĩ, vì tương loại nhân loại mà chiến. Thiên Kình đại ca, ta không trách anh."
Ngây ngốc nhìn Long Hạo Thần, thân thể Thiên Kình hơi run rẩy, môi mấp máy nhưng nói không ra lời. Một người đàn ông anh dũng như vậy, ngay lúc này lại kiềm không được tuôn trào nước mắt.
"Hạo Thần, ta có lỗi với cậu!" Hai đầu gối mềm nhũn, gã định quỳ xuống đất.
Long Hạo Thần vội vàng đỡ lấy gã.
"Thiên Kình đại ca, tất cả đều đã qua, chẳng phải chúng ta đều sống hoàn hảo sao?"
Nhiều ngày nay áp lực ở khoảnh khắc này hoàn toàn bộc phát. Làm một Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ cường đại, trên chiến trường tuyệt đối là anh hùng đổ máu không đổ lệ. Nhưng bây giờ Thiên Kình lại khóc như con nít, có thể thấy trong lòng gã đau khổ cỡ nào. Chẳng qua, có lẽ khóc cũng tốt cho gã. Nếu không, cảm xúc không được phát tiết ra, chỉ sợ gã sẽ trong thời gian ngắn đi hướng hủy diệt.
"Đàn ông ôm nhau, có chút quái quái." Một thanh âm ngại ngùng nhút nhát đột nhiên vang lên.
Vương Nguyên Nguyên bản năng nói.
"Anh Nhi đừng quậy."
Chẳng qua, cô mới thốt ra lời đã cảm giác không đúng. Bởi vì Trần Anh Nhi ở đối diện cô, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn sau lưng mình.
Vương Nguyên Nguyên đột nhiên xoay người, giật mình xem. Thải Nhi làm bộ dáng đáng thương lui sang bên, đang nhìn lén họ.
Không chỉ là hai người, các thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất khác cũng ngơ ngẩn.
Trong lòng họ, Thải Nhi luôn lạnh lùng, im lặng, quả cảm, cường đại. Trong đội, bọn họ tôn kính nhất là Long Hạo Thần, nhưng sợ nhất chắc chắn là Thải Nhi. Tuy rằng Thải Nhi rất ít mở miệng, nhưng một khi tới lúc cần nàng đứng ra, nàng có thể lập tức thay thế địa vị của Long Hạo Thần trong đội, không người nào không phục. Thực lực cường đại của nàng mọi người có mắt đều nhìn thấy. Cường giả cấp tám còn có thể bị giết chết mà. Cho đến nay, nàng và Long Hạo Thần là hai trụ cột trong đội.
Ai có thể nghĩ đến, lúc này Thải Nhi lại đột nhiên bật thốt một câu như thế. Đây không phải là dùng kỳ quái có thể hình dung.
Thải Nhi bản năng dời bước hướng Long Hạo Thần. Rốt cuộc, nàng lắc mình một cái núp sau lưng Long Hạo Thần, hai tay từ phía sau túm lấy vạt áo hắn.
Long Hạo Thần nâng dậy Thiên Kình, nhìn thấy đồng bạn ánh mắt kinh ngạc, mắt hắn hơi ảm đạm nói.
"Không có việc gì, chúng ta trở lại rồi nói sau. Thiên Kình đại ca, sắc mặt anh không tốt, chúng ta đã bình an trở về, anh cũng nghỉ ngơi đi. Chúng ta không thể ở lại Nhã Khắc đại thành nữa, nên mau chóng rời đi. Phải rồi, trả lại đại ca Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp."
Nói xong hắn phóng thích ra áo giáp truyền kỳ hòm bạc đưa tới trước mặt Thiên Kình.
Thiên Kình không nhận lấy, lắc đầu nói.
"Ta đã không đủ tư cách mặc bộ giáp này, tặng cho cậu."
Long Hạo Thần mỉm cười, lắc đầu.
"Không, đại ca. Chẳng lẽ anh cảm thấy dựa vào thực lực của ta, không thể trong Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta thắng được một bộ Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp sao?"
Thiên Kình đồng ý nói.
"Đúng vậy! Lấy thực lực của cậu, tuyệt không khó có được Bí Ngân Cơ Tòa. Đây là quang vinh thuộc về cậu. Hạo Thần, cậu bình an thật tốt quá, ta sẽ không nói nhiều. Ta không xứng làm đại ca của cậu, sau này nếu có việc gì cần đội chúng ta hỗ trợ, mặc kệ là núi đao hay biển lửa, sẽ không từ. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lúc rồi ra đi, ta không chào cậu đâu."
Nói xong, gã hướng toàn thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất hành lễ kỵ sĩ, mang theo vẻ mặt xấu hổ xoay người rời đi. Gã thật sự không có mặt mũi ở lại, khúc mắc này không phải trong một chốc có thể mở. Thiên Kình thầm thề, một ngày nào đó, phần ân tình này nhất định phải trả, thậm chí là dùng chính sinh mệnh trả lại.
"Đoàn trưởng, Thải Nhi cô ấy?" Vương Nguyên Nguyên nghi hoặc hỏi.
Long Hạo Thần trầm mặc một lúc, mỗi người đều xem rõ đáy mắt hắn hiện đau xót.
"Trở về phòng rồi nói."
Nói xong hắn xoay người gật đầu với Thải Nhi, dẫn nàng đi vào trong trước.
Phòng trong đoàn bộ không lớn. Bảy người cùng một phòng thì có chút chật chội, nhưng không khí càng thêm âm trầm.
"Ma tộc đáng chết!" Tư Mã Tiên giận dữ đấm vách tường bên cạnh.
Nghe Long Hạo Thần kể chuyện sau khi tách ra, tâm tình của mọi người có thể nghĩ. Thải Nhi chỉ là yên lặng ngồi một bên nghe, ngẫu nhiên nhìn Long Hạo Thần, bộ dáng sợ người lạ và rất ngây thơ.
"Các người có thể trước cho ta biết ai là ai không?" Dường như Thải Nhi không cảm nhận được mọi người bi thương, ngược lại tò mò hỏi.
Nàng mất trí nhớ rồi hiện ra nhát gan, nhưng rất tò mò với sự vật.
Mọi người kiềm chế đau lòng, tự giới thiệu mình. Thải Nhi rất nghiêm túc nhìn họ, rồi lại trốn sau lưng Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần quai hàm nhúc nhích, hít sâu một hơi mới chậm rãi nói.
"Trên cơ bản thì thân thể ta đã hồi phục rồi, chúng ta bàn bạc hành động kế tiếp đi. Thải Nhi mất trí nhớ nhưng thực lực tăng cao. Chỉ là tính tình hiện giờ của cô ấy, phát huy được mấy phần lực lượng thì rất khó nói. Lần này chúng ta nhận mười sáu nhiệm vụ, trong đó đã hoàn thành đa số rồi, còn dư chỉ là giết Xà Ma Thần An Độ Mã Lý, và giết một trăm Xà Ma bình thường, giết hai Mỹ Đô Toa Xà Ma tộc, ba nhiệm vụ này."
"Theo tin tức của Nguyệt Dạ thì Xà Ma Thần An Độ Mã Lý ở phía đông An Độ hành tỉnh, hơn nữa quan sát tất cả sự việc trong hành tỉnh. Ta đã xem địa đồ, An Độ hành tỉnh nằm ở phía đông bắc trung ương hành tỉnh, hơn nữa cự ly không gần, đến tận cùng phía đông đại lục lại đi tiếp chính là biển cả. Nhưng chính bởi vì ở xa liên minh, cho nên phòng vệ không quá nghiêm mật. Ma tộc ở đó nhiệm vụ lớn nhất chính là xuống biển bắt cá, để bổ sung thực vật thiếu thốn của ma tộc. Chúng ta đến An Độ hành tỉnh tiến hành nhiệm vụ, trừ không nắm chắc giết chết An Độ Mã Lý ra, còn lại hai nhiệm vụ khác không khó khăn lắm. Hơn nữa, Nguyệt Dạ có nói An Độ Mã Lý đang ở trong Thâm Uyên đầm lầy ở An Độ hành tỉnh tìm kiếm cái gì đó. Nếu như bảy người chúng ta có thể bao vây gã thì chắc còn có hội giết chết."
"Hiện tại điều ta lo lắng nhất là tình trạng Thải Nhi. Cô ấy vẫn còn bản năng chiến đấu, nhưng tâm tính thì các người cũng nhìn đến rồi. Nhưng lần này tin tức quý hiếm, chúng ta tuyệt không thể dễ dàng từ bỏ. tạm thời không tính lực lượng Thải Nhi vào, khi chấp hành nhiệm vụ, ta sẽ để cô ấy ở trong tháp Vĩnh Hằng. Như vậy sẽ càng tăng một phần khó khăn để chúng ta giết chết An Độ Mã Lý. Đương nhiên, tình huống tốt nhất là Thải Nhi hồi phục ký ức, hoặc là hồi phục năng lực chủ động chiến đấu. Lần này sau khi kết thúc nhiệm vụ rồi, ta muốn mang cô ấy trở về Khu Ma quan đoàn tụ với người thân. Có lẽ có người thân ảnh hưởng, cô ấy rất có thể nhớ lại ký ức."
Hàn Vũ trầm giọng nói.
"Đoàn trưởng, nếu như không có phó đoàn trưởng giúp đỡ, chúng ta muốn đánh chết Xà Ma Thần, chỉ sợ…"
Long Hạo Thần gật đầu.
"Đúng vậy, rất là khó khăn, nhưng cũng không phải toàn tin xấu. Sau khi chiến đấu với A Bảo, tu vi của ta đã đột phá, hiện tại đến cấp bảy. Ít nhất chúng ta hãy hoàn thành hai nhiệm vụ khác, còn về đánh chết Xà Ma Thần thì tự lượng sức mình, không bắt buộc."
"Mấy ngày nay ta đã cẩn thận suy nghĩ, vốn ta định mang Thải Nhi lập tức trở về liên minh. Nhưng sau đó ta suy đi tính lại, Thải Nhi tu luyện nhiều năm như vậy, trong chiến đấu càng có thể kích phát suy nghĩ của cô. Có lẽ sẽ một phần giúp cô nhớ lại. Ta sẽ bảo vệ tốt cô ấy. Cho nên, chúng ta vẫn nên đi An Độ hành tỉnh một chuyến."
Nghe hắn giải thích, mọi người gật đầu, trong lòng dâng trào chiến ý.
Trận chiến phía trước, bị sáu tổ Trừ Liệp Ma bao vây, Long Hạo Thần có thể nói là dựa vào sức mình cứu hai đội Liệp Ma Đoàn, một mình chịu đựng tất cả áp lực. Thải Nhi cũng bởi vì thế mà mất trí nhớ, làm sao lòng họ thoải mái cho được? Trong lòng mỗi người đều tự trách, mức độ khác nhau, càng thêm hận ma tộc. Phần hận thù này chỉ có dùng máu ma tộc mới tẩy rửa sạch.
Tin tức từ ngoài truyền vào đoàn bộ biểu hiện, trước mắt thì không khí trong Nhã Khắc đại thành rất trầm trọng, hầu như tất cả Nhã Khắc Ma đều ra đường tuần tra. Còn có hai tổ Trừ Liệp Ma giữ lại trong thành. Không chỉ thế, ngay cả ngoài thành cũng có số lớn binh sĩ tuần tra, hiển nhiên là để tìm ra bọn họ. Trước đó khi Long Hạo Thần và Thải Nhi trở về, tuy không gặp phiền phức gì nhưng cũng là trốn tránh mấy đội binh lính mới về được.
Màn đêm buông xuống, nhờ màn đêm, từng bóng người từ tiệm cơm nhỏ đi ra. Trên thân mỗi người đều trùm áo choàng lớn, dẫn đầu, chính là Long Hạo Thần một thân Huy Hoàng Thánh giáp.
Bọn họ không thông qua mật đạo rời khỏi Nhã Khắc đại thành, mà là ở màn đêm rũ tấm mành che trực tiếp từ trong đoàn bộ đi ra.
Thải Nhi đi bên cạnh Long Hạo Thần, vẻ mặt tò mò nhìn xung quanh, mắt to chớp chớp. Đối với đã mất ký ức như nàng, hiện tại nhìn thấy thứ gì cũng rất mới mẻ.
Lúc này bọn họ đều đeo ma đồng, khiến màu mắt biến thành tím, hình dạng Nguyệt Ma tộc. Chẳng qua trong mắt mỗi người đều tràn ngập sát khí.
Long Hạo Thần phân biệt phương hướng, nhỏ giọng nói.
"Theo địa đồ người của đoàn bộ vẽ, Phủ Thành Chủ chắc là ở hướng đó. Chúng ta đi." Nói xong hắn dẫn đầu cất bước, đi tới một phương hướng.
Hiện tại cả Nhã Khắc đại thành đều là thần hồn nát thần tính. Họ tổng cộng có bảy người, muốn lặng lẽ rời đi, khả năng bị phát hiện rất lớn, dấy lên truy sát gần như là tất nhiên. Kế hoạch của Long Hạo Thần rất đơn giản, đánh bất ngờ Phủ Thành Chủ Nhã Khắc đại thành, ở trong thành chế tạo hỗn loạn, khiến ma tộc điều động lực lượng bên ngoài trở lại, thế thì họ mới càng thuận lợi rời khỏi đây.
Này không thể nghi ngờ là hiểm chiêu hành binh, nhưng có tháp Vĩnh Hằng trợ giúp, tính ra không có gì nguy hiểm.
Hơn nữa tuy trong Nhã Khắc đại thành có tới hai Trừ Liệp Ma, nhưng sẽ không xuất hiện ngay lập tức. Họ chỉ cần đánh một kích rồi lùi đi, tuyệt không dây dưa chiến đấu.
Một hàng bảy người mau chóng tiến đến Phủ Thành Chủ. Chỉ xuyên qua một con đường thì họ đã đụng phải đội tuần tra Nhã Khắc tộc.
Đội có hai mươi Nhã Khắc Ma cản đường, một Nhã Khắc Ma dẫn đầu kêu to.
"Người nào? Lấy mũ trùm đầu xuống!"
Long Hạo Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tia sáng lãnh liệt bắn ra, lạnh lùng quát.
"Nguyệt Ma tộc làm việc, muốn tìm cái chết?" Nâng tay lên, lấy ra lệnh bài Nguyệt Ma Tước của mình.
Nhã Khắc Ma bị đôi mắt mang ma đồng tím trừng, phút chốc lùi ra sau hai bước, lắp bắp cung kính nói.
"Thì ra là Nguyệt Ma tộc đại nhân, thỉnh, thỉnh…"
Long Hạo Thần hừ lạnh một tiếng, mang theo vẻ mặt cao ngạo của Nguyệt Ma tộc, không thèm để ý chúng Nhã Khắc Ma, dẫn đồng bạn tiếp tục tiến lên.
Trong Nhã Khắc đại thành quả nhiên phòng ngự nghiêm ngặt, từ đoàn bộ đến Phủ Thành Chủ cự ly không tính xa, nhưng trong lúc đi họ đã gặp tới năm đội tuần tra. Nhưng dựa vào thân phận Nguyệt Ma tộc, họ không gặp phải khó khăn gì. Khối lệnh bài Tử Tước và khuôn mặt điển trai cực giống Nguyệt Ma tộc của Long Hạo Thần mang đến tác dụng rất lớn.
Phía xa đã thấy Phủ Thành Chủ sừng sững. So với Phủ Thành Chủ của liên minh thánh điện thì nơi đây chỉ có thể dùng hai chữ đơn sơ. Phủ cao tổng cộng hai tầng, chiếm diện tích mặt đất không nhỏ. Nhưng kiến trúc xa xưa, rất nhiều chỗ đều có thể thấy rõ hư hao, còn có dấu vết sửa chữa.
Long Hạo Thần dẫn đồng bạn đi đến góc âm u, nháy mắt với Lâm Hâm. Cùng lúc đó, trên người hắn chợt lóe ánh vàng, Nhã Đình lặng lẽ xuất hiện bên cạnh. Khi Long Hạo Thần hồi phục thực lực thì Nhã Đình cũng đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Long Hạo Thần gật đầu với Lâm Hâm, nói.
"Anh chuẩn bị sẵn sàng, khi Nhã Đình phát động ma pháp thì anh cũng bắt đầu."
Lâm Hâm gật đầu, mắt lộ tia sáng hưng phấn, thậm chí là tàn khốc. Y nâng tay lên, một chồng quyển trục ma pháp xuất hiện trong lòng bàn tay.
Nhã Đình giơ lên pháp trượng, tiếng ngâm xướng thanh thót vang lên. Đám Long Hạo Thần vây quanh cô, cố gắng che giấu quang mang vàng phát ra từ người cô.
Chú ngữ của Nhã Đình du dương mà dài dòng, trên người phát ra hơi thở quang nguyên tố ngày càng nồng. Hơi thở quang minh khổng lồ dần dần không thể che giấu, khuếch tán ra ngoài.
Trong Phủ Thành Chủ dần có động tĩnh. Quang nguyên tố nồng đậm như thế sao không khiến Nhã Khắc Ma chú ý được? Tiếng bước chân vội vã bắt đầu vang lên. Rất nhanh, một đội tuần tra Nhã Khắc Ma xuất hiện trong tầm mắt đám Long Hạo Thần.
"Các ngươi đang làm gì đó?" Nhã Khắc Ma mau chóng xông hướng đám Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng.
"Không chừa một tên!"
Hắn vừa dứt lời, Vương Nguyên Nguyên đã bước ra một bước xa tới ba mét, chân trái giẫm mạnh, cả người gần như kề sát đất đánh hướng binh tuần tra Nhã Khắc Ma.
Đám Nhã Khắc Ma bản năng nâng lên trường mâu ném hướng Vương Nguyên Nguyên. Vương Nguyên Nguyên không tránh né, thậm chí không thèm dùng Cự Linh Thần tấm thuẫn hộ thể. Trên người áo giáp bạc Không Gian Thủ Hộ khếch tán tầng sáng bạc nhạt, hiệu quả không gian tấm thuẫn sản sinh, tất cả trường mâu chạm vào người cô chớp mắt bị bắn ngược ra.
Tiếp đến là hình ảnh hổ nhập bầy dê.
Vương Nguyên Nguyên giơ lên Cự Linh Thần tấm thuẫn, làm động tác chém ngang. Ngay sau đó, tấm thuẫn to lớn đã bay ra.
Tiếng hét thảm máu tràn ngập con đường. Thân thể Nhã Khắc Ma so với Cự Linh Thần tấm thuẫn thì thật quá yếu ớt. Trước mặt tấm thuẫn to nặng kinh khủng, bọn chúng lần lượt chết không toàn thây.
Thải Nhi trừng to mắt, núp sau lưng Long Hạo Thần, thân thể mềm mại thậm chí run lẩy bẩy. hình ảnh trước mắt thật quá kích thích. Mắt thấy Nhã Khắc Ma tay chân cụt bay tứ tán. Nhìn máu bắn trên vách tường hai bên đường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Mấy ngày nay nàng luôn cùng Vương Nguyên Nguyên và Trần Anh Nhi ở chung. Nàng không ngờ cô gái dáng người cao ráo rất thân thiện với mình lại có năng lực như thế, hung mãnh như vậy.
Long Hạo Thần yên lặng nhìn Thải Nhi, cảm nhận được nàng biến đổi cảm xúc, nhưng hắn không nói lời nào. Thải Nhi mất trí nhớ, cần các mặt kích thích nàng nhớ lại. chiến đấu đối với nàng mà nói, là một bộ phận không thể thiếu.
Hai mươi Nhã Khắc Ma trước mắt Vương Nguyên Nguyên không đủ xem. Lửa giận trong lòng rốt cuộc có chỗ phát tiết, cô căn bản không dùng bất cứ kỹ năng nào, dựa vào chỉ có kỹ xảo chiến đấu và lực phá hoại mạnh mẽ của Cự Linh Thần tấm thuẫn. Khi cô dừng lại, một đội tuần tra Nhã Khắc Ma đã không tên nào thở nữa.
Chẳng qua, càng có nhiều Nhã Khắc Ma lao đến bên này.
Long Hạo Thần nhỏ giọng nói với Thải Nhi.
"Cô đi theo sát ta, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ cô. Mặc kệ là khi nào, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ đứng trước mặt cô, dùng mạng của mình bảo vệ cô."
Không biết vì sao, sau khi nghe hắn nói vậy, nỗi kinh sợ trong mắt Thải Nhi giảm bớt vài phần. Nàng chỉ thấy chàng trai lớn lên rất tuấn tú trong khoảnh khắc này, dường như cho nàng cảm giác vững chắc. Cảm giác này xua tan rất nhiều nỗi sợ trong lòng nàng.
Gần như là phản xạ, sau khi Thải Nhi mất trí nhớ, lần đầu tiên chủ động nắm lấy tay Long Hạo Thần.
Tay của nàng có chút lạnh, Long Hạo Thần bản năng dùng bàn tay ấm áp của mình bao lấy tay nàng, dịu dàng cười với nàng.
Lúc này, chiến đấu đã triển khai toàn diện. Đám Long Hạo Thần lựa chọn vị trí này là ngõ cụt, kẻ địch sẽ chỉ xuất hiện ở mé bên.
Sau khi Vương Nguyên Nguyên kết thúc vòng giết chóc thứ nhất, Tư Mã Tiên lập tức đi lên trao đổi vị trí với cô.
So với Vương Nguyên Nguyên, ức chế trong lòng Tư Mã Tiên càng thêm nghiêm trọng, phát tiết cũng càng khủng bố. Quang Chi Đại Lực Hoàn bay trên con đường không rộng rãi, Nhã Khắc Ma gần như là không thể tránh thoát.
Dưới Cự Linh Thần tấm thuẫn còn có thể sót tay chân cụt, đến lượt Quang Chi Đại Lực Hoàn, còn lại chính là một mảnh thịt nát. Kỹ năng Phấn Toái bộc phát, lại thêm sau khi Quang Chi Đại Lực Hoàn tiến hóa kèm kỹ năng đè ép, ba lượt bạo phá, có thể nói là ai cản đường thì đè chết.
Đừng nói là Nhã Khắc Ma bình thường. Khi tên thứ nhất Nhã Khắc Ma cấp sáu thứ nhất tới đây, chính diện chặn Quang Chi Đại Lực Hoàn, kết quả có thể nghĩ. Mâu gãy người bay, lại bị Tư Mã Tiên đập một phát, trực tiếp dẹp lép.
Nhã Đình rốt cuộc hoàn thành chú ngữ, nâng lên pháp trượng. Khi âm tiết cuối cùng kết thúc, một đoàn sáng vàng lóng lánh bay lên trời.
Đoàn sáng vàng trong lúc bay lên thì càng ngày càng to. Nhưng bởi vì khoảng cách xa, nên trong quá trình bay lên cho người cảm giác thể tích của nó không biến hóa, dường như chỉ lớn cỡ đó.
Nhưng khi đoàn sáng vàng này bay đến đỉnh cao, bắt đầu lao xuống đất, thì thể tích của nó trong mắt mọi người không ngừng biến to. Mục tiêu của nó, chính là Phủ Thành Chủ Nhã Khắc đại thành.
Long Hạo Thần gật đầu với Lâm Hâm. Lâm Hâm cũng lập tức hành động. Một quyển trục đỏ thẫm bỗng mở ra. Hỏa nguyên tố nồng đậm không gì sánh được chợt khuếch tán, vô số hỏa cầu to cỡ đầu người tựa như pháo nổ từ quyển trục này bắn ra. Lâm Hâm một tay cầm quyển trục, tay khác cầm Hỏa Tinh Trượng, dựa vào lực khống chế ma pháp cường đại, chỉ huy đám hỏa cầu xé gió bay đi. Trước chia một bộ phận nổ đầu phố, còn lại thì trực chỉ Phủ Thành Chủ.
Đây là một quyển trục ma pháp công kích cấp năm, Hỏa Vũ Thuật, bản thu nhỏ của Lưu Tinh Hỏa Vũ. Nhưng uy lực tuyệt không tầm thường. Mấy cái đó không phải hỏa cầu bình thường mà là bạo liệt hỏa cầu. lại thêm Lâm Hâm khống chế chính xác, tiếp đến từng tiếng nổ khủng bố vang lên từ trong Phủ Thành Chủ.
Hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu. quyển trục trong tay Lâm Hâm không ngừng biến hóa. Chỉ chốc lát sau, y đã lần lượt xé tới sáu quyển trục. Ba quyển cấp năm, ba quyển cấp sáu. Sáu ma pháp công kích hỏa hệ cường đại, tất cả đều đập vào Phủ Thành Chủ.
Ngay lúc này, tiếng hét to vang lên từ xa, nghe thanh âm có thể đoán được là có cường giả lao đến bên này. Mà hiện tại, Nhã Đình thi triển đoàn sáng vàng rốt cuộc rơi xuống.
Mãi đến khi đoàn sáng tới gần Phủ Thành Chủ, mọi người mới giật mình nhận ra, kích cỡ đoàn sáng đạt tới đường kính mười mét.
"Có cần khủng bố vậy không?" Lâm Hâm trợn mắt há hốc mồm nói một câu.
Ngay sau đó, một luồng sáng trắng kinh khủng từ trong Phủ Thành Chủ dâng lên. Quang trụ trắng to lớn dâng lên cao cỡ trăm mét, tựa như suối phun, gần như chiếu sáng cả Nhã Khắc đại thành. Quang nguyên tố kinh khủng dao động ngay cả Long Hạo Thần là thần quyến giả Quang Minh Nữ Thần đều cảm thấy tim đập nhanh.
Nhã Đình sau khi phóng thích xong ma pháp, đã quay về bên trong người Long Hạo Thần. Ma pháp gần như tiêu hao toàn bộ ma lực của cô, hơn nữa thời gian ngâm xướng lâu như vậy, đã chứng mình một vấn đề. Đó chính là ma pháp này đẳng cấp cao, ít nhất là ma pháp cấp tám. Nhã Đình và Long Hạo Thần tu vi tăng lên tới cấp bảy rồi, có thể sử dụng ma pháp mạnh nhất tên là Quang Chi Vẫn.
Trong số ma pháp cấp tám thì uy lực của Quang Chi Vẫn thứ hạng đứng hàng đầu. Nhưng ma pháp này có khá nhiều khuyết điểm. Nhã Đình vượt cấp sử dụng, thời gian ngâm xướng cực dài, hơn nữa tiêu hao rất lớn, ngay cả linh lực của Long Hạo Thần cũng bị cô tiêu hao một nửa mới tính hoàn thành ma pháp này.
Hơn nữa, thi triển Quang Chi Vẫn tốn thời gian quá dài. Ban đầu đoàn sáng phóng lên cao, là không ngừng hấp thu quang nguyên tố trên không trung để tăng cường sức mình. Bản thân ma pháp này tựa như cục nam châm to bự, nhờ vào hấp thu số lớn quang nguyên tố trong không khí để tăng cường chính mình, nếu không thì Nhã Đình cũng không thể lấy nó ra.
Mặt khác, khi Quang Chi Vẫn rơi xuống, chỉ có thể công kích mục tiêu cố định, không thể hoàn thành tỏa định. Bởi vậy, dùng để nổ kiến trúc thì vô cùng thích hợp.
"Chúng ta đi!" Long Hạo Thần khẽ quát.
Sau lưng hắn bốn cánh bỗng nhiên giang rộng. Hắn nắm tay Thải Nhi, mang theo đồng bạn bay lên không, tia chớp xẹt qua con đường, tiếp đó linh cánh mau chóng thu lại, đáp xuống một con đường khác, lại mau chóng đi hướng đoàn bộ.
Lúc này, trong Nhã Khắc đại thành đã loạn thành một đống.
Phủ Thành Chủ gặp phải đòn công kích ma pháp của Lâm Hâm và Nhã Đình, hiện giờ hỗn độn vô cùng. Đặc biệt là đả kích của ma pháp Quang Chi Vẫn thật sự quá kinh khủng. Ít nhất có bốn Nhã Khắc thống lĩnh trực tiếp bị đánh bay. Vì bảo vệ Phủ Thành Chủ, Nhã Khắc Lĩnh Chủ cấp tám duy nhất miễn cưỡng dốc hết sức mình đụng chạm Quang Chi Vẫn. Kết quả bị nổ trọng thương. Trong Phủ Thành Chủ, một cái hố to đường kính hơn trăm mét, độ sâu mười lăm mét thay thể kiến trúc Phủ Thành Chủ.
Cả quá trình đến rất đột ngột. Từ khi ma pháp dao động của Nhã Đình bị phát hiện, đến lúc hoàn thành ma pháp, trước sau chưa đến mười phút. Hai tổ Trừ Liệp Ma được đến tin tức chạy tới thì cuộc tấn công đã hoàn thành. Để lại cho chúng là cảnh tưởng hỗn loạn, đám Long Hạo Thần thì sớm đã biến mất không thấy bóng dáng.
Thuận lợi trở về đoàn bộ, một đường lại giết chết vài đội binh tuần tra. Long Hạo Thần đi vào mật đạo, không dừng lại, dẫn đồng bạn dọc theo mật đạo ra thành, sau đó nương đêm tối đi hướng đông bắc.
Tất cả đều dựa theo Long Hạo Thần kế hoạch. Công kích Phủ Thành Chủ Nhã Khắc đại thành tuyệt đối không phải là xúc động, mà là hắn trải qua thời gian suy tính kỹ càng mới quyết định.
Lần này công kích chẳng những đánh chết một số Nhã Khắc Ma, càng quan trọng là hấp dẫn lực chú ý của kẻ địch, tương đương với nói cho kẻ địch họ còn đang trong Nhã Khắc đại thành, không có rời đi. Ít ra thì trong một khoảng thời gian, tầm mắt kẻ địch sẽ bị hấp dẫn ở Nhã Khắc đại thành. Bọn họ thì nhân cơ hội này trốn xa, mục tiêu là An Độ hành tỉnh.
Năng lực của Thải Nhi tuy không biến mất, nhưng dường như nàng không biết điều khiển, luôn bị Long Hạo Thần dắt đi, sắc mặt hơi tái xanh, hiển nhiên là bị cảnh chém giết dọa sợ. Nàng biểu hiện như vậy khiến trong lòng mỗi người càng thêm khó chịu. Lúc trước, nữ vương thích khách, Luân Hồi Thánh Nữ Thải Nhi, khi nào thì sợ hãi chém giết ma tộc!
Hành trình tiếp theo coi như thuận lợi. Dựa theo Tầm Nhãn của Lâm Hâm, Tà Nhãn Lĩnh Chủ của Hàn Vũ Chân Ác Nhãn, mọi người né qua rất nhiều ma tộc được đến tin tức chạy tới Nhã Khắc đại thành. Trong một đêm đi nhanh hơn ba trăm mét, rốt cuộc coi như rời khỏi phạm vi tìm kiếm trong Nhã Khắc tộc hành tỉnh. Bọn họ tuyệt không biết, khi họ rời khỏi không lâu, số lớn cường giả ma tộc lấy Ác Ma tộc và Nguyệt Ma tộc làm chủ quân đi tới Nhã Khắc đại thành, gần như lật tung Nhã Khắc đại thành để tìm tung tích bọn họ. Cuối cùng đoàn bộ ở trong Nhã Khắc đại thành bị phát hiện!
Nhưng bọn chúng rốt cuộc không thể tìm được tung tích của bảy người Long Hạo Thần. Ma tộc cũng vì thế bắt đầu một trận đại hành động trăm năm chưa từng có.
Một đường đi nhanh, bởi vì thực vật và nước uống chuẩn bị đầy đủ, nên họ cố gắng vòng qua thành thị ma tộc, toàn tìm nơi hoang vắng đường nhỏ mà đi. Lấy địa đồ và mặt trời chỉ đường, ngày đêm chạy tới hướng đông bắc An Độ hành tỉnh.
Giống như Nguyệt Dạ từng giới thiệu, ma tộc càng gần đông bộ thì phòng ngự càng thả lỏng, nhưng số lượng tộc nhân cũng tùy theo tăng lên. Bởi vì đông bộ dọc theo biển chính là mạch máu của ma tộc. Không nhờ bắt cá ở biển mang đến thực vật sung túc, chỉ sợ ma tộc sớm nhịn không được cứng rắn tấn công liên minh thánh điện.
Một đường đi tới xem như thuận lợi, khi đụng tới ma tộc, dựa vào thân phận Nguyệt Ma tộc làm che giấu, coi như thuận lợi qua cửa. Đa số thời gian đi trong nơi hoang dã, tốc độ cực nhanh. Nhưng vì an toàn, họ không mở ra linh cánh.
Tròn mười lăm ngày, bọn họ rốt cuộc tiến vào phạm vi An Độ hành tỉnh, mà Thâm Uyên đầm lầy thì ở bắc bộ An Độ hành tỉnh, cho nên bọn họ phải đi thẳng tới hướng bắc.
Tuy rằng tất cả thuận lợi nhưng tâm tình Long Hạo Thần lại áp lực, bởi vì Thải Nhi không có chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Nàng so với lúc mới tỉnh dậy càng thêm yên lặng, thậm chí là có chút mơ mơ hồ hồ. Mỗi ngày nàng lặng lẽ đi bên cạnh Long Hạo Thần, gặp một ít sự vật lạ kỳ mới nhìn một cái. Bình thường Long Hạo Thần hay thấy nàng lộ ra ánh mắt bất lực, mỗi khi như vậy, tim hắn đau đến nghẹn thở. Hơn nữa, hắn không thể quá quan tâm nàng. Mỗi khi hắn biểu hiện quá thân thiết, Thải Nhi sẽ kinh sợ tránh né. May mắn nàng không có ý định đánh hắn.
Thải Nhi đối với ai đều không tin tưởng lắm, chỉ hơi thân cận với Long Hạo Thần một chút. Hơn nữa thỉnh thoảng nàng bị đau đầu, tới lúc này, sắc mặt nàng sẽ rất xanh xao, nhưng nội linh lực lại dao động mạnh.
Long Hạo Thần mấy lần vì Thải Nhi kiểm nghiệm linh lực, phát hiện tuy Thải Nhi không cố ý tu luyện, nhưng tốc độ tăng linh lực lại rất nhanh. Tổng sản lượng linh lực đã đột phá tám ngàn năm trăm, mãi đến khi xông qua cửa một vạn. Dựa theo tốc độ này chỉ sợ không đến nửa năm, nàng sẽ đạt tới bình cảnh từ cấp sáu thăng lên cấp bảy.
Đối với tình huống trước mắt của nàng, Long Hạo Thần hết cách, chỉ có thể quan tâm chăm sóc nàng, để nàng tự hồi phục. Nhưng hiện tại nàng như vậy khiến Long Hạo Thần cứ thấy hồi phục là xa xa không hẹn.
Nhìn vùng đất hoang vu, Long Hạo Thần dừng bước, nhíu mày. Khó trách ma tộc không ngừng bị liên minh đuổi kịp, thực lực hai bên đang mau chóng kéo gần. Chỉ nhìn hậu phương là có thể thấy ra rất nhiều điều.
Nhược điểm lớn nhất của ma tộc là không tự nuôi trồng, như vậy khiến chúng gặp phải vấn đề nghiêm trọng. Đầu tiên là cái ăn, ở, đi lại. Nhìn qua rất đơn giản, nhưng là vấn đề cơ bản lớn khiến ma tộc rơi vào khốn cảnh. Chỉ giải quyết thực vật, đã khiến Ma Thần Hoàng siêu cấp cường giả vô cùng đau đầu.
Phương đông đại lục, thổ địa phì nhiêu, nhưng Long Hạo Thần thấy lại là bình nguyên một mảnh cỏ dại. Thổ địa phì nhiêu như vậy nếu dùng để khai hoang, nhất định là vạn khoảnh ruộng! Không biết có thể nuôi sống bao nhiêu người.
Tuy không có thống kê rõ ràng, nhưng theo liên minh thánh điện tính toán, mỗi năm liên minh thánh điện dựa vào chiếm cứ diện tích một phần tư đại lục, lương thực sản xuất ít nhất hơn ma tộc gấp mươi lần. Ở tổng số nhân khẩu, nhân loại chỉ bằng một phần ba ma tộc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ma tộc thường thông qua chiến tranh cắt giảm số người. Ma tộc cấp thấp tốc độ sinh sôi cực nhanh, đối diện vấn đề thực vật thật quá khó khăn.
"Đoàn trưởng, chúng ta cách đầm lầy còn có bao xa?" Hàn Vũ đi tới bên cạnh Long Hạo Thần, hỏi.
Long Hạo Thần nói.
"Khoảng hơn bốn trăm mét. Nếu tất cả thuận lợi, một ngày sau chúng ta sẽ đến. Chẳng qua chúng ta nên đi tới một chỗ trước." Nói xong hắn mở ra bản đồ, tay chỉ vào một điểm nhỏ.
"Đây là?" Hàn Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Long Hạo Thần. "Thành thị ma tộc?"
Long Hạo Thần gật đầu, nói.
"Đây là một tòa thành trấn nhỏ, thậm chí không có tên. Mọi người cứ chạy đi suốt chắc là hơi mệt, lúc sau chúng ta rất có thể sẽ đối mặt một ma thần, đương nhiên phải điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất. Thành sự tại nhân, không thể quá gấp gáp. Nếu Xà Ma Thần ở trong Thâm Uyên đầm lầy tìm cái gì, cũng không phải một ngày, hai ngày. Chúng ta ở tại trấn nhỏ nghỉ ngơi một ngày, rồi tiến vào đầm lầy cũng không muộn."
Mọi người nghe Long Hạo Thần nói vậy thì bản năng gật đầu. Đối với đoàn trưởng tuổi trẻ mà vô cùng ưu tú này, họ thật lòng khâm phục. Đây là uy tín do Long Hạo Thần dùng năng lực bản thân không ngừng dựng lên.
"Chúng ta thay đổi chút."
Long Hạo Thần trong mắt lóe sáng, ngay sau đó, ba luồng sáng từ người hắn dâng lên.
Đầu tiên là luồng sáng vàng, Nhã Đình xuất hiện trước mặt mọi người. Ngay sau đó là hai bóng dáng quen thuộc. Chính là xương khô màu đỏ dáng người cao to, Thánh Vệ số mười hai. Và xương khô toàn thân màu xanh băng lãnh dáng người không khác gì nhân loại, Thánh Vệ số mười một.
Long Hạo Thần từ trong lòng lấy ra vài bộ áo choàng, lần lượt đưa cho họ, ý bảo mặc vào. Áo choàng hiển nhiên là đã đặt làm trước. Rất nhanh, Nhã Đình, Thánh Vệ số mười một, Thánh Vệ số mười hai đều ẩn trong áo choàng. Chỉ cần họ hơi cúi đầu thì không ai trông thấy hình dạng bọn họ.
Lâm Hâm kinh ngạc nói.
"Đại ca, khi nào cậu làm ra áo choàng này vậy?"
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
"Chính là đoạn thời gian chúng ta nghỉ ngơi ở Nhã Khắc đại thành. Ta mời người đoàn bộ chuyên môn chế ra vài bộ áo choàng, lúc này nên dùng rồi."
Mọi người nhìn nhau, rất nhanh, Hàn Vũ là người hiểu rõ trước nhất.
"Ha ha, vậy là chúng ta có mười người, xem đám ma tộc làm sao phân biệt ra."
Bọn họ một đường đi tới, từng có mấy lần chiến đấu quy mô nhỏ. Nguyên nhân rất đơn giản, tuy họ mặc trang phục Nguyệt Ma tộc nhưng số lượng là bảy người. Sau khi gặp ma tộc rồi, có vài lần đối phương khăng khăng muốn kiểm tra thuộc tính của họ, không thể không đánh trong chốc lát.
Long Hạo Thần để Thánh Vệ số mười một, Thánh Vệ số mười hai lại thêm vào Nhã Đình gia nhập đội ngũ, thế thì chẳng phải vừa lúc là mười người? Số lượng giống như Trừ Liệp Ma. Lại thêm họ có thân phận Nguyệt Ma tộc che dấu, rất dễ dàng bị xem thành một tổ Trừ Liệp Ma.
Thánh Vệ số mười một dáng người cao ba thước căn bản không tính cái gì. Trong ma tộc, người có thân cao như vậy không ở số ít.
"Chúng ta đi."
Mọi người lại lên đường, đội hình hơi biến đổi. Long Hạo Thần vẫn đi trước nhất, Thải Nhi theo sau hắn, hai bên là Vương Nguyên Nguyên và Tư Mã Tiên. Mà Hàn Vũ, Trần Anh Nhi, Lâm Hâm và Thánh Vệ số mười một thêm vào Nhã Đình thì ở giữa đội, cuối cùng là Thánh Vệ số mười hai đoạn hậu. Thế này khiến số lượng thành viên ở chính giữa tăng lên. Hợp thành như vậy, khi đánh ma pháp thì mạnh hơn Liệp Ma Đoàn nguyên bản. Chỉ riêng Thánh Vệ số mười một đã đủ kiêm thực lực hai ma pháp sư cấp bảy.
Chính bởi vì có chúng, Long Hạo Thần mới có niềm tin khiêu chiến Long Hạo Thần.
Rất nhanh, bọn họ đã đến trấn nhỏ trên bản đồ Long Hạo Thần chỉ. Không thể không nói, Nguyệt Dạ cho Long Hạo Thần địa đồ tỉ mỉ này đem đến tác dụng cực lớn.
Mới vào thành thị họ đã gặp phải cản trở. Thủ vệ thành trấn là một đội binh sĩ ma tộc cản đường họ. An Độ hành tỉnh chính là lãnh địa Xà Ma tộc, binh sĩ đương nhiên đều là tộc nhân của Xà Ma tộc.
Hình dạng Xà Ma có chút kỳ lạ. Chúng không có hai chân, trên người giống hệt nhân loại nhưng hơi ốm chút. Dưới thân thì là một cái đuôi rắn to, ở trên mặt đất bò sát. Tuyệt đối đừng xem thường đám không có chân, bọn chúng am hiểu di động trên các loại địa hình, cho dù là ở trong nước tốc độ cũng cực nhanh. Đây cũng là vì sao Xà Ma tộc bị an bài ở An Độ hành tỉnh phía đông gần biển.
Một tiểu đội Liệp Ma Đoàn có hơn mười cái, dẫn đầu là một Xà Ma dáng người cực cao lớn. Cái đuôi to khỏe dài hơn bốn mét ở sau người, thân trên dựng đứng cao tới hai mét, trong tay cầm cây đinh ba. Sau lưng nó các Xà Ma khác nhỏ hơn phân nửa.
"Người nào, giở mũ ra!" Xà Ma cường tráng quát lớn, một đôi mắt xanh có ba con ngươi bắn ra tia sáng hung tàn. Đinh ba trong tay sắc bén chỉ hướng đám Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần ngẩng đầu lên, lấy mũ trùm đầu xuống, lạnh lùng nói.
"Trừ Liệp Ma đang làm việc, ngươi muốn tìm cái chết?"
Nhìn đôi mắt tím của Long Hạo Thần, Xà Ma chấn kinh. Long Hạo Thần khuôn mặt điển trai và đôi mắt tím đã cho gã biết rất nhiều thông tin. Chẳng qua, Xà Ma này rất cẩn thận, giọng nói thận trọng nhiều, nhưng vẫn là trầm thanh nói.
"Xin đưa ra chứng minh thân phận. Trừ Liệp Ma có lệnh bài Liệp Ma. Hành tỉnh trung ương truyền xuống mệnh lệnh, hiện tại có chút nhân loại Liệp Ma Đoàn giả mạo Nguyệt Ma tộc xâm nhập vào nội bộ ma tộc chúng ta."
"Khốn kiếp!" Long Hạo Thần gầm lên, vung tay.
Bỗng chốc uy nhiếp khủng bố từ người hắn phát ra, hơi thở hắc ám nồng đậm hỗn hợp khí thế ngập trời bùng phát. Lực áp bách to lớn gần như trong nháy mắt khiến mười Xà Ma hoảng sợ biến sắc, ngã xuống.
Một thanh âm băng lãnh từ sau lưng Long Hạo Thần vang lên.
"Còn cần chứng minh cái gì? Có cần lão nương biến thân cho các người xem cái gì là Nghịch Thiên Ma Long? Ngay cả long tổ Trừ Liệp Ma của ta cũng dám ngăn cản?"
Cảm thụ được uy nhiếp khủng bố đến từ Nghịch Thiên Ma Long, đám Xà Ma nào dám nói thêm cái gì, vội vàng lùi sang bên quỳ rạp xuống đất, cơ thể run cầm cập, nói không thành lời.
Nghịch Thiên Ma Long tộc là thế nào? Bất cứ cường giả Nghịch Thiên Ma Long tộc nào đều khiến chúng phải quỳ lạy. Lỡ đâu khiến đám người thống trị hành tỉnh trung ương, thậm chí là khiến người thống trị cả ma tộc bực bội, rất có thể sẽ liên lụy toàn tộc họ.
Thu lại uy thế, giọng nữ lạnh lùng nói.
"An Độ Mã Lý đâu? Hắn còn ở trong Thâm Uyên đầm lầy ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận