Đấu Phá Thương Khung

Chương 1104: Mê Tình

Nghe Huân Nhi nói thế, sắc mặt Tiêu Viêm liền ngưng trọng. Quả nhiên giống như lời Diệp lão, chuyện liên quan đến Đà Xá Cổ Đế Ngọc quá lớn! Đấu Đế là cường giả tối cao của nhân loại, bất kỳ điều gì có quan hệ đến danh hào này, giá trị của nó luôn khác xa lẽ thường.

Điểm này từ Cổ tộc liền có thể nhìn ra! Trong cơ thể của người Cổ tộc luôn chảy xuôi một dòng huyết mạch của Đấu Đế và chính điều này đã tạo nên địa vị của Cổ tộc trên đại lục Đấu Khí ngày hôm nay. Mặc dù bọn họ chưa bao giờ dám tự xưng là độc bá thiên hạ nhưng tuyệt đối cũng nằm trong hàng ngũ đứng đầu.

- Cho nên mới nói, nếu không có thực lực cực mạnh thì chuyện Đà Xá Cổ Đế Ngọc ở trong tay Tiêu Viêm ca ca tuyệt đối không thể bại lộ!

Nói đến đây, sắc mặt Huân Nhi ngưng trọng dị thường. Tiêu gia đến đời hắn thì suy bại, dù Cổ tộc đã từng cùng tổ tiên họ Tiêu ước định thì cũng bởi vì lí do đó mà trong nội bộ Cổ tộc đã xuất hiện những ý kiến bất đồng, khó mà cản được một ít cường giả Cổ tộc nảy lên tham niệm mà tự mình ra tay cướp đoạt. Đến lúc đó, tình cảnh của Tiêu Viêm sẽ cực kỳ nguy hiểm!

Nhìn sắc mặt trầm trọng của Huân Nhi, Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu, hắn hạ giọng:

- Hồn Điện bắt giữ phụ thân ta cùng bởi vì thứ này?

Huân Nhi cũng khẽ gật đầu:

- Tiêu gia đã từng là thế lực nhất lưu trên đại lục Đấu Khí. Nhớ thời đó, lực lượng của Tiêu gia thì cỡ Băng Hà Cốc cũng không phải là đối thủ!

Nghe nàng nói vậy, trong mắt Tiêu Viêm thoáng lóe lên sự ngạc nhiên. Hắn không ngờ gia tộc của mình từng có một thời kỳ huy hoàng như vậy.

- Đáng tiếc thời gian vô tình, Tiêu gia cũng dần dần lụi bại! Một ít tiên tổ của gia tộc ca ca đành phải rời khỏi Trung Châu mà chuyển đến đế quốc Gia Mã sinh sống.

Huân Nhi trầm ngâm:

- Chuyện gia tộc của ca ca từng một thời tung hoành ngang dọc rồi suy yếu thì ngoại trừ một ít người đứng đầu Tiêu gia, những người trẻ tuổi trong tộc cơ hồ không một ai hay biết!

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, thầm nghĩ: "Có thể làm cho Tiêu gia một thời phát triển đến trình độ lẫy lừng như vậy, nhất định vị tiên tổ Tiêu gia năm nào phải có thực lực thông thiên!"

Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Viêm, Huân Nhi dường như biết hắn đang suy nghĩ gì liền cười nhẹ:

- Hì hì, vị tổ tiên họ Tiêu kia quả là người kinh tài tuyệt diễm. Chỉ ngắn ngủi mấy trăm năm đã có thể đứng vào hàng ngũ tuyệt thế cường giả của đại lục. Trên đại lục năm đó, có thể địch lại tổ tiên của ca ca cũng chỉ có bốn người mà thôi!

Nghe nàng nói lời này, dù Tiêu Viêm đã suy nghĩ trước cũng không nhịn được một cảm giác rung động bừng bừng. Khắp đại lục chỉ có bốn người là đối thủ của tổ tiên. Thành tựu của người quả nhiên kinh thế hãi tục!

- Không nghĩ tới tổ tiên nhà họ Tiêu ta lại có người đạt được trình độ như thế!

Chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã khiến Tiêu Viêm nhiệt huyết sôi trào.

- Thiên phú của vị tổ tiên đó, dù là Cổ tộc cũng không khỏi bội phục! Mà khi ấy, dưới sự lãnh đạo của ông, Tiêu gia cùng Cổ tộc có quan hệ tương đối tốt! Minh ước của hai bên cũng đã được kí kết tại thời điểm này.

Huân Nhi mỉm cười.

- Minh ước?

- Vị tổ tiên Tiêu gia đó đã từng có ân huệ với Cổ tộc. Sau này, khi gần ngã xuống đã thỉnh cầu Cổ tộc chiếu cố Tiêu gia, ở thời khắc mấu chốt hãy bảo tồn huyết mạch Tiêu gia. Không bao lâu sau khi minh ước được kí kết, vị tổ tiên ấy cũng tạ thế. Minh ước này quả thật mang lại không ít lợi ích cho Tiêu gia! Nhưng năm tháng trôi qua, khi gia tộc của ca ca dần dần mai danh ẩn tích thì hiệu lực của minh ước cũng từ từ mất đi.

Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm:

- Ban đầu, muội được phái tới Tiêu gia là vì phụ thân của muội muốn muội được trải qua một tuổi thơ yên tĩnh êm ấm. Đồng thời còn có một nhiệm vụ nữa, chính là muốn muội thu hồi Đà Xá Cổ Đế Ngọc theo mệnh lệnh của một số người trong Cổ tộc."

Tiêu Viêm cười, nụ cười pha lẫn trào phúng cùng đắc ý:

- Hắc hắc, có điều bọn họ đâu có ngờ là mình không những không lấy được Đà Xá Cổ Đế Ngọc trở về, mà ngược lại còn tặng cho ta một bảo bối.

- Bảo bối gì cơ?

Nghe hắn nói vậy, Huân Nhi ngẩn người, rồi bất chợt nhìn thấy nụ cười đầy khoái trá kia thì nàng lập tức hiểu hắn định nói gì, gương mặt lập tức ửng đỏ thẹn thùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Đúng rồi, không biết vị tổ tiên Tiêu gia kia tên gọi là gì?

Nét mặt thẹn thùng của Huân Nhi liền mang lại trận trận lửa dục trong lòng Tiêu Viêm, khóe miệng hắn giật giật, vội vàng áp chế. Hắn không muốn làm cho một cô gái luôn tỏ ra lãnh đạm trước mặt mọi người và hay thẹn thùng như một nữ hài trước mặt hắn lại bị mình dọa chạy đi mất.

Huân Nhi di di ngón tay như ngọc lên vầng trán lòa xòa phủ mấy sợi tóc đen của Tiêu Viêm, rồi che miệng cười khẽ:

- Thế nào? Ca thần tượng vị tổ tiên đó rồi chứ gì?

Tiêu Viêm trợn mắt:

- Người là tổ tông của ta, thân là hậu nhân mà ngay cả danh xưng của người ta còn không biết thì ra cái thể thống gì nữa chứ?

Huân Nhi mỉm cười, hạ giọng:

- Vị tổ tiên Tiêu gia của ca ca, gọi là Tiêu Huyền!

- Tiêu Huyền?

Tiêu Viêm thì thầm nhắc lại rồi chợt cười vang:

- Không hổ là lão tổ tông của họ Tiêu ta, ngay cả cái tên cũng rất khí phách!

Huân Nhi bất đắc dĩ liếc nhìn hắn một cái, bộ dáng kiều mỵ khiến kẻ xấu bụng ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt. Mới mấy năm không gặp, mị lực của nàng quả thật càng ngày càng nhiều. Mỗi một nét cau mày hay một nụ cười khe khẽ đều tràn ngập sức mê hoặc cực kỳ khó che dấu.

- Mộ của tiền bối Tiêu Huyền nằm tại Cổ giới. Trong cổ mộ không ngờ lại có một lực lượng kì dị khiến người Cổ tộc bình thường không sao vào được. Tuy một vài người Cổ tộc thực lực thông thiên nếu muốn vào chỉ cần mạnh mẽ phá tan lực lượng đó là xong, nhưng dù sao năm đó tiền bối Tiêu Huyền cũng có ân với Cổ tộc, nên bọn họ không dám càn rỡ làm loạn. Vì thế nhiều năm trôi qua vẫn chưa có ai tiến vào tòa cổ mộ của người!

Nói đến đây, sóng mắt Huân Nhi khẽ chuyển, nàng nhìn về phía Tiêu Viêm một hồi lâu như có điều suy nghĩ gì đó rồi cất tiếng:

- Nếu muội đoán không sai thì tòa cổ mộ này chỉ riêng tộc nhân của Tiêu gia mới có thể dễ dàng đi vào bên trong. Nếu ca ca có cơ hội thì hãy đi đến Cổ giới rồi vào đó xem một chuyến, không chừng sẽ đạt được thu hoạch bất ngờ.

Nghe Huân Nhi nói vậy, vẻ mặt Tiêu Viêm liền trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều, hắn trầm giọng:

- Mộ của tổ tiên, tự nhiên ca ca sẽ đến. Và ngày sau, nếu như ca ca có đủ thực lực, nhất định sẽ dời mộ của ngài về lại Tiêu gia để con cháu Tiêu gia ngày đêm cúng bái!

- Tiền bối Tiêu Huyền mà nghe được những lời này của ca ca hẳn sẽ rất vui..!

Huân Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng rồi chợt như nhớ đến điều gì đó:

- Đúng rồi, chuyện huynh là hậu nhân của tiền bối Tiêu Huyền nhất định không được truyền ra ngoài. Đúng là Tiêu gia năm đó lực áp quần hùng hiển hách một thời, nhưng cũng vì vậy mà đắc tội tới không ít thế lực mạnh mẽ khác. Nếu những thế lực đó vẫn còn bảo tồn được đến hôm nay và biết được chuyện này thì rất khó mà tránh khỏi xung đột.

Tiêu Viêm sờ sờ cằm rồi hỏi:

- Đám thế lực kia cũng mạnh mẽ như Băng Hà Cốc sao?

- Thế lực ở Trung Châu cũng không hoàn toàn chỉ là Nhất tháp, Nhị tông, Tam cốc, Tứ các... Trung Châu rộng lớn như vậy, có không ít những gia tộc ẩn thế tương tự Cổ tộc của muội, bọn họ cũng không quan tâm đến cái gì gọi là xếp hạng. Nhưng phàm mấy cái trên bảng kia đã biết đến chúng muội, có ai dám nói ra một câu Cổ tộc không cường đại chứ?

Huân Nhi bất đắc dĩ lắc đầu rồi nói tiếp:

- Ở Trung Châu, có một vài gia tộc luôn bày ra dáng vẻ nhún nhường, yếu ớt nhưng thật ra những thế lực đang nổi danh trên đại lục lúc này chưa chắc đã có thể so đọ lực lượng với bọn họ. Những gia tộc này luôn ẩn giấu nội tình, nhưng trong tông môn nhất định sẽ tồn tại một vài lão quái vật không màn thế sự. Hơn nữa, cho dù là Băng Hà Cốc thì thực lực của bọn chúng cũng không phải như những gì huynh đã nhìn thấy đâu.

Da đầu Tiêu Viêm có chút tê dại, không hổ là Trung Châu, quả nhiên đúng với bốn chữ ngọa hổ tàng long.

- Tiêu Viêm ca ca, Huân Nhi đến đây lần này cũng không thể ở lại quá lâu. nếu không sẽ mang đến cho ca ca rất nhiều phiền toái. Khi muội đi rồi, hết thảy vẫn phải dựa vào chính ca ca. Cho nên, ca ca ngàn vạn lần không được khinh thường, lỗ mãng…

Bàn tay Huân Nhi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tiêu Viêm, thanh âm êm dịu nỉ non.

Nghe Huân Nhi nói sắp phải rời đi, Tiêu Viêm liền ôm chặt lấy eo nàng, mắt chăm chú nhìn dung nhan kiều mỵ trước mặt, thì thầm:

- Khi nào ca mới có thể đi Cổ giới tìm muội?

Khóe miệng Huân Nhi khẽ mím lại, nàng động viên hắn:

- Chỉ cần huynh có lòng tin vào bản thân mình thì khi nào cũng được. Tiêu Viêm ca ca, ca chỉ cần biết rằng, mặc kệ chuyện gì xảy ra thì Huân Nhi luôn ở bên ca ca!

Nghe những lời nói xuất ra từ phế phủ của Huân Nhi, Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu. Hắn siết chặt lấy nàng rồi lẩm bẩm:

- Muội yên tâm! Ca biết khi mình đến Cổ giới sẽ gặp không ít khiêu khích cùng phiền toái nhưng ca nhất định sẽ không lỗ mãng! Ca sẽ cho tất cả bọn họ biết, ánh mắt nhìn người của muội không có sai lầm..!

Rồi đôi mắt hắn sáng bừng lên:

- Nếu tổ tiên của Tiêu gia năm đó có thể khiến cho toàn bộ Cổ tộc kính sợ, thì Tiêu Viêm ta tin tưởng, sớm muộn gì mình cũng sẽ có một ngày đạt được thành tựu như thế.

Lúc đó, cho dù hắn ở cùng một chỗ với Huân Nhi thì người Cổ tộc cũng không cách nào ngăn trở!

Huân Nhi hé miệng cười hạnh phúc, nàng không hồ nghi sự quyết tâm cùng lời hứa của Tiêu Viêm. Nhưng nàng lại lo lắng, chỉ sợ thực lực hắn chưa đủ đã vội tiến vào Cổ giới thì chắc chắn sẽ phải chịu đựng vô số sự kỳ thị cùng với xem thường.

Tiêu Viêm cúi đầu, say đắm nhìn khóe miệng kiều mỵ gần trong tấc gang. Nụ cười khuynh quốc khuynh thành này, chỉ ở trước mặt hắn mới phô bày toàn bộ, chỉ ở trước mặt hắn mới thể hiện tất cả sự hoàn mỹ và mê hoặc động lòng người đến thế.

Mê đắm nhìn sững vào khuôn mặt nàng, ánh mắt Tiêu Viêm không tự chủ được đã bắt đầu nóng rực lên, đôi bàn tay đang siết chặt đáy lưng ong của Huân Nhi cũng không tự chủ được mà dần chuyển động, len lõi qua lớp xiêm y rồi chạm vào làn da trắng mịn như ngọc của nàng.

Cảm nhận được bàn tay Tiêu Viêm đang vân vê mò mẫm, hai má Huân Nhi nhất thời nóng ran. Khóe mắt ôn nhu như hồ thu giờ đây đã lãng đãng một màn sương mỏng.

Yết hầu Tiêu Viêm khẽ cuộn, miệng khô khốc thở gấp. Lửa dục trong lòng bừng bừng thiêu đốt, hai tròng mắt hắn dục vọng đã phủ mờ.

Như cảm nhận được những biến hóa từ cơ thể của Tiêu Viêm, gương mặt Huân Nhi càng thêm thẹn thùng đỏ lựng. Dưới bàn tay thô ráp đang mò loạn của Tiêu Viêm nàng không khỏi thất thố mà thốt lên một tiếng "ưm" rất nhỏ.

Tiếng rên rỉ cực nhỏ kia không ngờ lại như ma âm, khiến cho trái tim Tiêu Viêm nảy lên bình bịch. Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, đột ngột siết chặt lấy nàng rồi áp miệng mình lên bờ môi nhỏ nhắn của Huân Nhi.

Hai cánh môi chạm nhau, mềm mại mà ướt át cực độ, khiến toàn thân cả hai chợt nóng như rang như thiêu…
Bạn cần đăng nhập để bình luận