Đấu Phá Thương Khung

Chương 726: Khỏi hẳn

Nguồn: TruyenYY

Vân Vận rời đi, Tiêu Viêm không thể ngăn cản. Bởi vì trong lòng hắn cũng hiểu biết, mặc dù Vân Vận không ôm quá nhiều hận ý đối với việc Vân Lam Tông bị hủy diệt. Nhưng bất kể nói thế nào thì nàng cũng là tông chủ Vân Lam tông. Vân Lam Tông bị hủy diệt không thể không lưu lại một khúc mắc trong lòng nàng. Có lẽ nàng cũng muốn ở lại bên cạnh Tiêu Viêm, hết sức trợ giúp Tiêu Viêm. Nhưng sâu trong nội tâm cũng mơ hồ có chút kháng cự đối với việc này. Phần kháng cự này đến từ tình cảm của nàng đối với Vân Lam Tông, đến từ nhiều năm mà Vân Lam Tông bồi dưỡng nàng.

Vân Vận lần này rời khỏi Gia Mã đế quốc, nguyên nhân có lẽ do muốn dùng thời gian hoá giải tia kháng cự trong lòng kia. Giống như theo lời nói của nàng, nếu một ngày kia nàng có thể đem Vân Lam Tông cất sâu ở tận trong đáy lòng không nghĩ đến nữa. Như vậy nàng mới có thể trở về.

Lấy thực lực của Tiêu Viêm bây giờ cùng với các cường giả ở bên cạnh, muốn mạnh mẽ lưu lại Vân Vận cũng không khó. Nhưng hắn cũng không muốn lưu lại nàng ở tình huống như thế. Đối với Vân Vận, hắn có một loại tình cảm đặc thù. Năm đó còn trẻ, những chuyện trong Ma Thú sơn mạch làm cho hắn khó có thể quên. Cảnh xuân phát sinh trong sơn động kia, ngẫu nhiên nghĩ lại cũng sẽ làm cho lòng hắn rục rịch trổi dậy. Bởi vậy, vì để cho Vân Vận hoá giải phần khúc mắc trong lòng, hắn không hề ngăn trở.

Tiêu Viêm ở lại trên Vân Lam sơn ba ngày thời gian. Buổi sáng sớm ngày hôm sau, Vân Vận cuối cùng không hề kéo thêm thời gian nữa. Nàng sợ hãi bản thân tiếp tục lưu lại bên cạnh hắn sẽ làm biến mất ý niệm rời đi mà nàng thật vất vả quyết tâm mới có được. Bởi vậy, lợi dụng lúc Tiêu Viêm nhắm mắt tu luyện, nàng mang theo Nạp Lan Yên Nhiên lặng lẽ rời đi.

Vân Vận nhẹ nhàng rời đi cũng không một ai phát hiện. Khi nàng xoay người dời đi thì đôi mắt nhắm chặt của Tiêu Viêm cũng chậm rãi mở ra. Ánh mắt nhu hoà nhìn bóng dáng động lòng người kia, không lên tiếng ngăn cản, để mặc nàng bay lên không mà đi, cuối cùng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Khi bóng dáng của Vân Vận hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của hắn thì sắc mặt cũng trầm xuống, buồn bã, đưa tay cầm lấy nội giáp màu xanh đậm đang gấp gọn gàn để ở một bên. Trên đó còn lưu lại một chút mùi thơm nhàn nhạt.

Ngón tay di qua mấy vết nứt rất nhỏ phía ngoài nội giáp, nét nhu hoà trong ánh mắt Tiêu Viêm càng tăng lên. Năm đó, cái nội giáp này đã cứu mạng hắn vài lần, trong lúc đó đã mất đi một ít mảnh vỡ. Mà những mảnh vỡ này đều là sau khi hắn rời khỏi Gia Mã đế quốc, được Vân Vận cố sức tìm về, sau đó lại cẩn thật gắn vào. Đương nhiên, cũng có một số ít vì đủ loại nguyên nhân mà khó có thể tìm về được. Những chỗ đó đều được Vân Vận dùng các vật thể giống vậy cẩn thận may vá.

Tuy nói nội giáp này năm đó là vật thiếp thân (vật sát theo người, vật không rời người) của Vân Vận nên có được liên hệ rất nhỏ. Nhưng muốn ở bên trong đế quốc tìm được những mảnh vỡ nho nhỏ kia cũng phải trả tâm huyết cực kỳ khổng lồ. Chỉ điểm này cũng đủ để khiến cho Tiêu Viêm buông tha cho bất kỳ khúc mắc nào trong quá khứ.

Đem nội giáp trịnh trọng thu vào trong nạp giới, Tiêu Viêm thở dài thật sâu rồi chợt đứng dậy, ánh mắt nhìn về phương hướng Vân Vận biến mất. Một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Đi đường cẩn thận!"

Im lặng một lát, bả vai Tiêu Viêm khẽ run lên, đôi cánh lửa màu xanh biếc hiện lên ở phía sau, chợt vỗ nhẹ, lao về phương hướng của đế đô. Trong thời gian ba ngày này, thương thế của Tiêu Viêm ngoài dự đoán của mọi người đã hoàn toàn hồi phục khoẻ mạnh. Hơn nữa vài lần Đấu Khí lưu chuyển trong kinh mạch đều khiến hắn mơ hồ cảm giác được bức tường chắn của cấp bậc Đấu Hoàng. Nhưng cái này chỉ là cảm giác, đột phá thật sự cũng không xuất hiện. Muốn đột phá đến Đấu Hoàng cấp bậc, khó khăn này vượt xa dự đoán Tiêu Viêm. Mặc dù hắn đã trải qua một hồi đại chiến sinh tử với Vân Sơn, nhưng mà vẫn còn một khoảng cách nhất định.

Đối với điều này, Tiêu Viêm cũng không có nhiều lo lắng. Bởi vì hắn đã mơ hồ cảm nhận được, bản thân tiến vào Đấu Hoàng cũng không còn xa nữa. Có lẽ chỉ cần có một cái cơ hội nho nhỏ thì đột phá kia sẽ đến như nước chảy thành sông.

"Đấu Hoàng!" Thân hình bay vút qua không trung như tia chớp, lưu lại một bóng đen mờ nhạt. Tiêu Viêm khép hờ con ngươi, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt lại. Lấy sức chiến đấu của hắn giờ phút này, thi triển toàn lực tất cả các đấu kỹ trừ Tam Sắc Hoả Liên ra, hắn có thể đánh một trận với cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong mà tỉ lệ thắng còn khá cao. Còn nếu thi triển Tam sắc hoả liên, vậy tuyệt đối có thể đánh chết cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong. Hơn nữa, thậm chí cả cường giả Đấu Tông từ Ba sao trở xuống cũng sẽ bị thương không nhẹ. Nếu có người càng không hay ho, sẽ giống như Vân Sơn, trở tay không kịp bị đấu khí bên trong nổ ra làm xuất hiện bế tắc dẫn đến gặp phải công kích trí mạng tiếp theo. Nhưng tỷ lệ này cũng không tính là lớn!

Ngày đó, nếu Tiêu Viêm không nhờ vào mấy phần vận khí thì nhất định không thể có khả năng đánh chết Vân Sơn, Hơn nữa, việc đánh chết này còn lấy điều kiện đầu tiên là bản thân liều mạng chịu trọng thương. Trong lúc đó, thật sự là có thêm một ít mùi vị lấy mạng đổi mạng. Dù sao, có nói thế nào thì thực lực chân chính của Tiêu Viêm mới là Đấu Vương đỉnh phong mà thôi. Cấp độ này kém Đấu Tông cường giả nhiều lắm! Nếu không phải Tiêu Viêm sử dụng tốt mấy loại đấu kỹ có uy lực không tầm thường, vốn không có khả năng kiên trì qua hai mươi hiệp trong tay của Đấu Tông cường giả.

Nhưng nếu, Tiêu Viêm thành công đột phá đến cấp bậc Đấu Hoàng, bằng vào công pháp "Phần Quyết" huyền diệu trong cơ thể cùng các đấu kỹ không kém. Trong cấp bậc Đấu Hoàng, nếu không có tình huống đặc thù, hẳn là khó tìm được địch thủ. Thậm chí nếu gặp Đấu Tông cường giả, coi như không sử dụng đòn sát thủ Tam sắc hoả liên, cũng có thể bằng vào tốc độ khủng bố do hai cánh điệp gia để chống lại một lúc, sau đó tìm cơ hội chạy trốn. Đây cũng chính là nói, chỉ cần đạt tới cấp bậc Đấu Hoàng, ngày sau ở trong tay Đấu Tông cường giả, Tiêu Viêm cũng có khả năng chạy trốn. Thậm chí nếu dám dùng mệnh liều mạng thi triển Tam sắc hỏa liên thì cũng có thể có vài phần tỷ lệ đánh chết hủy diệt Đấu Tông cường giả từ ba, bốn sao trở xuống! Đương nhiên, loại tỷ lệ này có tính mạo hiểm quá lớn. Dù sao một khi không giết được đối phương, e rằng lúc đó đường chết sẽ dành cho Tiêu Viêm.

"Một gã hộ pháp của Hồn Điện gì đó đã có thực lực cấp bậc Đấu Tông. Không biết ở bên trong nội điện đến tột cùng có bao nhiêu cường giả như vậy. Muốn đem phụ thân cùng sư phụ cứu ra, e rằng ít nhất cũng phải đạt tới Đấu Hoàng đỉnh phong, thậm chí là Đấu Tông sơ cấp mới có thể thực hiện được. Nếu không mà nói, cho dù mạnh mẽ tiến đến cũng chỉ gặp phải kết quả là chui đầu vào lưới mà thôi. Đến khi đó, mọi thứ thật sự xong rồi." Cuồng phong rít gào bên tai Tiêu Viêm, cảnh vật phía dưới giống như bay nhanh về phía sau, suy nghĩ trong lòng Tiêu Viêm cũng xoay chuyển. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Trước lúc đi Huân nhi cũng đã nói, thực lực chưa đạt tới Đấu Tông thì không thể đi tìm nàng. Nói vậy, thực lực ở gia tộc của nàng cũng sẽ không kém hơn Hồn Điện. Haiz… Con đường này, còn rất… rất xa a…" Trong lòng than nhẹ một tiếng, sắc mặt Tiêu Viêm dần dần trở nên kiên nghị. Năm đó, hắn từ một phế vật của gia tộc từng bước đi tới mới được như bây giờ, làm cho toàn bộ cường giả tại Gia Mã đế quốc phải ngẩng đầu ngưỡng mộ. Cái giá phải trả trong đó, người thường khó mà tưởng tượng được. Mọi sự bắt đầu đều khó! Nếu bây giờ hắn đã vượt qua được thời kỳ gian nan nhất. Vậy thì, trở ngại sau này đã không thể làm cho hắn có chút sợ hãi cùng lùi bước nào cả. Hắn bây giờ, đã không còn là thiếu niên quật cường trẻ con không biết gì của năm đó!

"Phụ thân, sư phụ, Huân nhi! Đợi ta! Tiêu Viêm sẽ không để các người thất vọng!" Hít sâu một hơi, bả vai Tiêu Viêm rung lên, đôi cánh lửa xanh biếc trở nên nồng đậm, tốc độ bay vút cũng đột nhiên tăng vọt. Cuối cùng hoá thành một tia chớp màu đen lập tức lướt như bay tiến về đế đô khổng lồ đang hiện ra trước mắt.

Một đường bay vào đế đô, một lát sau liền hiện ra trên không trung của Tiêu phủ. Thân hình đảo một cái, nhanh chóng hạ xuống. Khi thân hình Tiêu Viêm đang hạ xuống giữa không trung thì ở một số chỗ tối trong phủ đột nhiên có bóng người chớp động, vũ khí trên tay lóe ra ánh sáng lạnh lấp lóe, tản ra sáng bóng lạnh lẽo.

Nhưng mà những bóng đen này vừa mới lao ra khỏi bóng tối, chuẩn bị chặn lại vị khách không mời mà đến này, thì một cỗ khí thế hùng hồn từ trên trời giáng xuống, áp chế thân hình sắp lao ra của bọn họ. Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt cũng truyền vào tai mọi người. "Không cần loạn, là ta!"

Nghe được giọng nói quen thuộc này, những bóng đen vừa rồi dừng thân hình lại, quỳ một chân trên đất, cúi người hành lễ đối hắc bào thanh niên đang lơ lửng giữa không trung. Rồi lại giống như quỷ mị lui vào trong bóng tối, đưa cả Tiêu phủ vào bên trong sự bảo vệ.

"Nhị ca bồi dưỡng những thuộc hạ này đúng là không sai! Mặc dù mùi máu tanh quá nặng, nhưng lực chiến đấu không tầm thường chút nào. Có bọn họ bảo vệ Tiêu phủ, e là cường giả bình thường khó có thể lẻn vào. Về phần cường giả mạnh hơn thì trong phủ còn có đám người Tử Nghiên, Mỹ Đỗ Toa. Vừa tiến vào tất nhiên cũng sẽ bị phát hiện." Ánh mắt chớp nhìn mấy bóng người lùi vào trong bóng tối, Tiêu Viêm nhẹ giọng thì thầm nói.

Trong lòng nghĩ đến Tử Nghiên, Tiêu Viêm cũng đột nhiên nhớ tới ngày ấy ở Vân Lam Tông. Cô gái nhỏ này lại có thể ngăn cản được một kích của Vụ hộ pháp thực lực tăng mạnh sau khi cắn nuốt linh hồn của Vân Sơn. Cái này đúng thật là có chút không giống bình thường! Phải biết rằng, một kích của Vụ hộ pháp ở trạng thái kia, sợ rằng ngay cả Đấu Hoàng đỉnh phong như Gia Hình Thiên, Hải Ba Đông cũng không dám dễ dàng tiếp được. Mà cô gái nhỏ này lại đỡ được! Ngoại trừ có chút suy yếu ra cũng không chịu tổn thương gì quá lớn.

"Xem ra bản thể của cô gái nhỏ này đúng như sư phụ từng nói, có chút không tầm thường a! Chờ sau khi ta tiến vào cấp bậc Đấu Hoàng liền có một ít nắm chắc luyện chế Hoá Hình đan. Đến lúc đó nhất định phải luyện chế cho nàng một viên. Để ta xem xem bản thể của nàng rốt cuộc là gì mà lại có được năng lực như thế!"

Thân hình Tiêu Viêm hạ xuống trong Tiêu phủ, sau đó đi theo đường nhỏ. Một lát sau đi tới phòng khách. Trong đó mơ hồ truyền đến thanh âm nói chuyện của đám người Tiêu Đỉnh. Hắn mỉm cười, đẩy cửa bước vào. Tiêu Viêm đột nhiên đẩy cửa vào làm cho hai người Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ ngẩn ra, rồi vui sướng tiến lên đón.

"Nếu ngươi còn tiếp tục không trở lại, chúng ta phải nhờ Hải lão đi Vân Lam sơn tìm ngươi mất!" Tiêu Lệ vỗ vỗ bả vai của Tiêu Viêm, không nhịn được nói. Tiêu Viêm cười cười, không nói chuyện đã phát sinh trong ba ngày nay. Ánh mắt chuyển về phía Tiêu Đỉnh, khẽ cười nói: "Đại ca! Ngày mai có thể mời Pháp Mã hội trưởng cùng mấy tộc trưởng của các đại gia tộc đến đây. Giờ là lúc thành lập thế lực bảo vệ Tiêu gia ta."

Nghe thế, trong mắt Tiêu Đỉnh xẹt qua một chút kinh ngạc vui sướng, vội nói: "Thương thế của đệ đã khỏi hẳn sao?" Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu, nhìn ánh mắt vui sướng của hai người, trong lòng khẽ lẩm bẩm nói: "Tiêu gia sẽ vượt xa Vân Lam Tông, trở thành chúa tể tại Gia Mã đế quốc! Phụ thân! Ta nhất định sẽ hoàn thành ý nguyện của ngài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận