Đấu Phá Thương Khung

Chương 874: Một Đôi Cánh Đầy Bá Đạo!

Nguồn: TruyenYY

Bên trong căn phòng, Tiêu Viêm chậm rãi mở mắt, tinh quang từ trong đôi mắt hắn lóe lên rồi nhanh chóng tiêu tán.

Một ngụm trọc khí từ yết hầu Tiêu Viêm chậm rãi phun ra. Dù trải qua một trận đại chiến linh hồn, thì giờ phút này trông hắn không có vẻ gì là mệt mỏi, mà ngược lại, dường như vì cắn nuốt được không ít linh hồn khí tức còn thừa của Ma thú, đã làm cho linh hồn Tiêu Viêm xuất hiện một ít tăng trưởng. Vốn thân thể hắn lúc trước có chút mệt mỏi, giờ trở nên tràn ngập sức sống.

Tiêu Viêm chậm rãi nhìn về cặp Ngọc Thạch Cốt Dực đang lơ lửng trước mặt. Sau khi trải qua quá trình luyện hóa, nó càng có vẻ sáng bóng hơn. Đồng thời, cỗ khí tức hung lệ như có như không lúc trước, luôn truyền ra từ nó cũng đã giảm bớt rất nhiều! Hiển nhiên khi luyện hóa được tàn hồn đã mang lại những hiệu quả không ít.

Thủ chưởng vẫy nhẹ một cái, kiện Ngọc Thạch Cốt Dực liền nhẹ nhàng rơi xuống trong tay Tiêu Viêm. Bên ngoài một mảnh lạnh lẽo nhưng bên trong lại mang theo độ ấm nhàn nhạt, giống như một loại ôn ngọc khiến cho người ta có cảm giác có chút thư sướng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hai tay nắm lấy kiện Ngọc Thạch Cốt Dực, hắn thưởng thức một hồi lâu, yêu thích không muốn rời. Nhưng dù thế thì hắn cũng chỉ tấm tắc cảm thán hai tiếng, rồi cong ngón tay búng ra, một ngọn lửa xanh thẫm hừng hực cháy, đột nhiên từ trong thân thể bùng phát lên, rồi chậm rãi ly khai, ngưng tụ lại ở khoảng không trước mặt.

Dưới sự thao túng của lực lượng linh hồn, nhiệt độ của ngọn lửa xanh bùng bùng tăng cao. Một lát sau, Tiêu Viêm khẽ hất tay, cặp Ngọc Thạch Cốt Dực liền bay tới, chìm vào trong ngọn lửa.

Khi cặp Ngọc Thạch Cốt Dực tiến vào, ngọn lửa xanh biếc kia nhất thời bùng cháy, một cỗ nhiệt độ kinh khủng từ bên trong tràn ra xung quanh, cả căn phòng giống như biến thành một cái lò nướng vĩ đại.

Tiêu Viêm nhìn không chớp mắt vào cặp Ngọc Thạch Cốt Dực đang bị thiêu đốt trong ngọn lửa. Chỉ thấy khi nhiệt độ càng tăng lên cao, thì một luồng hơi xám mà mắt thường khó có thể nhận thấy được, cũng từ trong cặp cánh thoát ra, cuối cùng dưới nhiệt độ kinh khủng của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa hóa thành hư vô mà tiêu tán đi.

"Không nghĩ tới đám tàn hồn khí tức này lại ẩn tàng sâu đến vậy! Nếu không nhờ Lưu Ly Liên Tâm Hỏa, thì thật đúng là khó có thể đem chúng nó bức ra a…" Nhìn những luồng hơi xám nhạt lần lượt bị ép ra rồi tan biến này, Tiêu Viêm cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, lắc đầu thở dài.

Lòng thầm than nhưng tay Tiêu Viêm lại không chút nào ngừng nghỉ, nhiệt độ của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa dưới sự khống chế của hắn không ngừng tăng cao...

Nhiệt độ của ngọn lửa càng lúc càng lớn, thiêu đốt thật lâu. Cuối cùng, tốc độ luồng khí màu xám thoát ra từ bên trong Ngọc Thạch Cốt Dực cũng dần dần trở nên chậm lại. Lúc trước còn có thể thường xuyên thấy được, nhưng bây giờ cần phải cách hai ba khắc thời gian mới có một tia khí lưu nhàn nhạt phiêu tán bay lên. Hiển nhiên, dưới nhiệt độ kinh khủng của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa, đám tàn hồn khí tức ẩn nấp bên trong kiện Ngọc Thạch Cốt Dực đã từng bước bị ép cả ra ngoài.

Quá trình thiêu đốt kéo dài chừng một canh giờ. Sau gần nửa canh giờ thiêu đốt tiếp theo không có một tia khí lưu nào xuất hiện, thì Tiêu Viêm mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Xem ra khí tức Ma thú ẩn bên trong Ngọc Thạch Cốt Dực đã triệt để bị đuổi ra hết rồi.

Sau khi khu trục xong, Tiêu Viêm cũng không vì vậy mà thu hồi ngọn lửa, ngược lại hắn vẫn duy trì nhiệt độ như trước, ổn định liên tục không ngừng thiêu đốt Ngọc Thạch Cốt Dực.

Việc thiêu đốt lại kéo dài chừng hai canh giờ, Ngọc Thạch Cốt Dực lúc trước không hề có động tĩnh gì, rốt cục cũng đã có biến hóa. Chỉ thấy từ mặt ngoài trong suốt, đột nhiên lặng lẽ rơi xuống một giọt chất lỏng trong như ngọc sền sệt. Giọt dịch thể màu ngọc này cũng không có tiêu tán ngay mà đọng lại ngay trong ngọn lửa, chậm rãi xoay tròn.

Sau khi giọt dịch thể Ngọc thạch đầu tiên xuất hiện, giống như một loại phản ứng dây chuyền, từ Ngọc Thạch Cốt Dực liên tục không ngừng thẩm thấu ra những giọt dịch thể màu ngọc khác. Từng giọt từ từ rơi xuống mang theo thanh âm tí tách rất nhỏ. Chỉ vỏn vẹn không đến nửa giờ, phía dưới Ngọc Thạch Cốt Dực đã hình thành một vũng chất lỏng nhỏ sâu chừng nửa tấc, toàn bộ thể tích của Ngọc Thạch Cốt Dực kia cũng rút nhỏ gần một nửa...

Biến hóa của kiện Ngọc Thạch Cốt Dực không khiến cho Tiêu Viêm có cử động kinh hoàng thất thố gì cả. Ánh mắt hắn vẫn bình thản, thủ ấn được đánh ra không ngừng, khống chế nhiệt độ của hỏa diễm, làm cho nó bảo trì một sức nóng ổn định, không lên quá cao, cũng không hạ xuống quá thấp...

Thời gian trôi qua, thể tích của Ngọc Thạch Cốt Dực càng ngày càng nhỏ, dịch thể như ngọc ở phía dưới càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm…

"Tí tách. "

Một giọt rất nhỏ mang theo thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên trong phòng, đôi mắt đang khép hờ của Tiêu Viêm cũng mở bừng ra. Hắn phát hiện Ngọc Thạch Cốt Dực bên trong hỏa diễm, đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, đổi lại là một vũng dịch thể màu ngọc sền sệt. Vì nhiệt độ của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa quá cao đã khiến cho vũng chất lỏng này nổi lên một đám bọt khí nho nhỏ, mỗi một lần bọt khí vỡ tung, lại phóng xuất ra một cỗ năng lượng kỳ dị nhàn nhạt…

Nhìn dịch thể màu ngọc kia, Tiêu Viêm tươi cười như trút được gánh nặng. Vất vả luyện hóa lâu như vậy, cuối cùng cũng luyện thành bộ dáng này. Nếu không có Lưu Ly Liên Tâm Hỏa, để làm được việc này, Tiêu Viêm ít nhất phải kéo dài thời gian gấp mười mấy hai mươi lần.

Tâm thần hơi động, nhiệt độ của ngọn lửa xanh thẫm kia đột nhiên tăng vọt, mà sắc mặt Tiêu Viêm cũng dần dần nghiêm nghị hẳn. Tay phải búng nhẹ một cái, hơn mười miếng xương màu bạc liền xuất hiện. Tiêu Viêm vung tay ném đi, đám xương màu bạc này liền lập tức rơi vào trong ngọn lửa. Ngay sau đó, vang lên một tiếng sấm kỳ dị, đám xương đó dần dần hóa thành bột phấn màu bạc lóng lánh, rồi rơi vào vùng dịch thể màu ngọc.

Những cái xương màu bạc này đều là loại xương của ma thú thuộc tính Lôi, trong chúng vẫn còn đọng lại một ít Lôi lực còn chưa tiêu tán. Bây giờ dùng trộn vào bên trong đôi cánh sắp được luyện thành, như vậy sẽ khiến cho nó sau khi thành hình sẽ có một ít hiệu quả bổ trợ. Thậm chí, nếu gặp được sấm sét trong tự nhiên, thì có thể cùng năng lượng thuộc tính Lôi do thiên địa phát ra đó, có hiệu ứng tương hỗ, như vậy sẽ làm cho tốc độ càng được đề thăng nhanh chóng!

Sau khi bỏ đám xương màu bạc vào trong ngọn lửa, Tiêu Viêm lại lục tục lấy từ trong nạp giới ra một ít đồ vật cổ quái khác. Có lông, có xương gai, còn có không ít những đôi cánh nhỏ. Mặc dù mấy thứ này có hình dáng bất đồng, nhưng chúng đều chung một điểm giống nhau, là ẩn chứa năng lượng. Có lẽ năng lượng này không phải là rất mạnh, nhưng đối với việc luyện chế Phi hành dực mà nói, có thể khiến cho nó như hổ thêm cánh...

Sau khi Tiêu Viêm bỏ chừng khoảng hai mươi mấy loại đồ vật đó vào, rồi tiếp tục luyện hóa cho toàn bộ tan vào vũng dịch thể màu ngọc, thì vẻ trong suốt bên ngoài của nó đã trở nên nồng đậm hơn. Thậm chí bên trong dịch thể đã bắt đầu pha trộn một ít hoa văn với màu sắc bất đồng, cực kỳ huyền diệu.

Nhìn về phía vùng dịch thể màu ngọc đã bắt đầu xuất hiện một chút biến hóa màu sắc, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi. Thủ Ấn lại động, chỉ thấy nhiệt độ của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa chậm rãi hạ thấp xuống. Việc hạ nhiệt này kéo dài đến khi đạt tới một sức nóng nhất định, thì đột ngột dừng lại, rồi giống như lửa ấm liu riu, chậm rãi thiêu đốt đám dịch thể màu ngọc bên trong.

Nhìn ngọn lửa tản ra nhiệt độ ôn hòa, Tiêu Viêm khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn chậm rãi khép mắt. Giai đoạn kế tiếp là thời điểm dựng hình cặp cánh, chỉ cần làm nốt giai đoạn này nữa là coi như việc luyện chế Thiên Nhạn Cửu Hành Dực đã hoàn thành.

Sau khi Tiêu Viêm nhắm mắt, gian phòng lần nữa chìm vào yên tĩnh, chỉ còn thanh âm bọt khí dưới sự hun nấu của ngọn lửa xanh biếc, lục bục bốc lên rồi yên lặng vỡ tan.

Thời gian tạo hình kéo dài chừng gần hai ngày hai đêm, khiến cho Tiêu Viêm hơi cảm thấy ngoài ý muốn. Cũng may lần này hắn đã có sự chuẩn bị đầy đủ, nên không vì thời gian kéo dài mà xuất hiện sai lầm đáng tiếc. Trong khoảng thời gian đó, hắn thừa dịp thông báo cho đại trưởng lão Tô Thiên, nên bọn họ cũng không có tới quấy rầy hắn. Đã thế lão còn xếp khu vực này thành cấm địa, người bình thường không thể tùy tiện tiến vào.

Sau hai ngày hai đêm, Tiêu Viêm cũng chậm rãi mở cặp mắt ra, việc trước tiên hắn làm là nhìn về ngọn lửa xanh thẫm ở trước mặt.

Dịch thể màu ngọc lúc trước vẫn chậm rãi lưu động bên trong ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt, thì bây giờ đã thấy nó cực kỳ ngưng đọng, giống như sắp cô đặc lại rồi. Xem ra, nếu tiếp tục hun đúc thêm nữa, thì chỉ sợ nó sẽ trực tiếp biến thành một đống Ngọc Thạch cứng rắn.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, lực lượng linh hồn Tiêu Viêm từ giữa mi tâm khuếch tán ra, rồi nhanh chóng xâm nhập vào bên trong ngọn lửa, cực kỳ thuận lợi tiến vào trong dịch thể màu ngọc kia.

Khi lực lượng linh hồn Tiêu Viêm tiến vào bên trong, dịch thể màu ngọc đột nhiên run lên như có sinh mệnh, rồi nhanh chóng thay đổi. Dường như có một bàn tay vô hình nào đó, đem bộ dáng cuả nó ra nhào nặn vậy.

Quá trình nhào luyện kéo dài chừng nửa giờ, thì dịch thể màu ngọc kia cũng có sự biến ảo đầy thần kỳ, đã hình thành một đôi cánh cực lớn dài hơn một trượng… Mép ngoài cùng của cốt dực còn có cả một đoạn xương nhọn dài gần một tấc, lôi điện nhàn nhạt lượn lờ xung quanh. Những bộ vị khác của cặp cánh tràn ngập hoa văn thần dị màu sắc bất đồng, nhìn vừa huyền bí lại vừa hoa lệ. Nếu đem cặp cánh này ra sử dụng, chỉ sợ sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt nha.

Nhìn đôi cánh thành hình, Tiêu Viêm cũng mừng rỡ như điên, khó mà ngăn được cảm xúc. Phải một lúc lâu sau hắn mới hít thật sâu một hơi, tâm thần khẽ chuyển, nhiệt độ của Lưu Ly Viêm Tâm Hỏa lại đột nhiên tăng vọt!

Nhiệt độ tăng mạnh kéo dài trong mấy khắc rồi dần dần ngừng lại, khi hỏa diễm bắt đầu lui trở vào thân thể của Tiêu Viêm, thì bên ngoài chỉ còn lại một cặp cánh nhỏ như lòng bàn tay. Cặp cánh lóe ra ánh sáng nhàn nhạt của ngọc thạch, nhẹ nhàng lơ lửng trước mặt Tiêu Viêm!

Nhìn cái đôi cánh nho nhỏ này, khóe miệng Tiêu Viêm lại hiện lên một chút vui mừng, hắn cắn ngón tay, một giọt máu tươi đỏ sẫm rơi xuống cặp cánh. Máu tươi vừa tiếp xúc đã bị nó nhanh chóng hấp thụ, ngay sau đó ánh sáng mãnh liệt bùng lên, đôi cánh ầm vang một tiếng rồi hóa thành một luồng sáng tiến vào trong cơ thể của Tiêu Viêm!

Khi cặp cánh chui vào cơ thể, Tiêu Viêm liền cảm thấy nơi bả vai hắn lan tràn một cơn đau lẫn nóng rực. Bất chợt, một đôi cánh màu tím nhạt từ chỗ đó rơi ra, Tiêu Viêm nhanh chóng bắt lấy, cười khổ một tiếng. Thực không nghĩ tới đôi cánh ngọc kia lại bá đạo như vậy, chưa được sự đồng ý của hắn đã trực tiếp đem Tử Vân Dực đẩy ra khỏi thân thể, đúng là kiêu ngạo và bá đạo quá mức a…

Khẽ bĩu môi, tâm thần Tiêu Viêm xuất ra, chỉ nghe xoẹt một tiếng, cặp cánh khổng lồ đột nhiên từ sau lưng hắn vụt xòe ra. Ánh sáng như ngọc rực rỡ long lanh. Hắn chậm rãi vẫy nhẹ, cảm thụ thiên địa xung quanh, liền thấy mình đột nhiên trở nên cực kỳ mẫn cảm với năng lượng thuộc tính Phong. Tiêu Viêm liếm liếm môi, xem ra lần này quả nhiên luyện được một bảo vật rồi. Mặc dù nó bá đạo thật, nhưng nó có được tiền vốn để mà bá đạo a…
Bạn cần đăng nhập để bình luận