Đấu Phá Thương Khung

Chương 1133: Khẩu quyết vô danh

- Dựng Linh Phấn Trần có chỗ tốt nào?

Trong phòng, ánh mắt Tiêu Viêm sáng quắc nhìn năm hạt phấn vàng nhạt trong hỏa diễm, hưng phấn hỏi.

Thiên Hỏa tôn giả khẽ vuốt chòm râu, suy nghĩ một chút mới nói:

- Danh tiếng của Dựng Linh Phấn Trần ở thời viễn cổ rất cao. Bởi vì nó không chỉ là vật thiết yếu để luyện chế đan dược Bát phẩm, mà nếu đem nó dung nhập vào trong linh hồn có thể làm linh khí tăng mạnh, khiến người dùng đặt chân vào Tiên cảnh!

Nghe được lời này, trong mắt Tiêu Viêm nhất thời hiện lên vẻ vui mừng. Hạt phấn nho nhỏ thoạt nhìn không có giá trị gì lại có thần thông lớn như vậy?

- Ở thời viễn cổ, những Luyện dược sư gần chạm được đến Tiên cảnh đều dốc toàn lực để tranh đoạt Dựng Linh Phấn Trần. Vật này như một khối nam châm hấp dẫn linh tính, nếu có thể dung nhập vào trong linh hồn chính là có thể thúc đẩy linh khí trong linh hồn luôn đầy đủ. Hơn nữa, nó còn có hiệu quả thúc dục tăng trưởng linh khí!

Thiên Hỏa tôn giả cười nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, sắc mặt vui mừng không thể che dấu. Lần mua bán này quả nhiên lời to, giá trị của Dựng Linh Phấn Trần này đúng là vượt xa giá trị của phương thuốc luyện chế Tố Tâm Đan. Hơn nữa, khiến cho hắn cảm thấy vui mừng nhất là vật này còn có thể tăng cường linh khí trong linh hồn.

Cảnh giới Tiên cảnh, cần phải có đan dược mang đến tác dụng cho linh hồn. Mà điều kiện tiên quyết chính là linh khí trong linh hồn phải đủ. Nhưng linh khí này nếu như không có phương pháp tu luyện đặc thù thì không thể cảm giác được.

Mà loại phương pháp tu luyện linh hồn này, trải qua bao tháng năm lịch sử đã sớm tiêu tán gần như không còn. Vì vậy, muốn một lần nữa tăng trưởng linh khí trong linh hồn chỉ có thể mượn ngoại vật hoặc nhờ cơ duyên bổ túc. Tương tự như hai lần trước tiến vào trạng thái huyền diệu đó vậy.

Nhưng đáng tiếc, loại trạng thái này lại khả ngộ bất khả cầu, tự nhiên không thể tiến vào như đi vào nhà mình được. Cho nên, kỳ vật có thể tăng cường linh khí trong linh hồn như Dựng Linh Phấn Trần ở thời đại này lại vô cùng trân quý.

- Dựng Linh Phấn Trần chỉ có một số Luyện dược sư Bát phẩm biết đến, sau này bọn họ bỏ công tìm tòi nghiên cứu mới có thể luyện chế ra nó. Nhưng, theo ta biết thì phương pháp luyện chế Dựng Linh Phấn Trần ngày hôm nay đã thất truyền!

Thiên Hỏa tôn giả thoáng kinh hỉ ngó chừng năm hạt phấn lập lòe trong hỏa diễm. Đồ vật này, ông ta cũng chỉ ngẫu nhiên gặp được trong sách cổ chứ chưa từng chân chính nhìn thấy.

- Ngày sau, nếu như ngươi muốn luyện chế đan dược Bát phẩm, chỉ cần phụ gia thêm Dựng Linh Phấn Trần thì tỷ lệ thành công sẽ được đề cao không ít. Mà sau khi luyện chế thành công, phẩm chất của đan dược đó có thể tinh thuần hơn so với những Bát phẩm đan dược bình thường!

Nghe vậy, trên khuôn mặt Tiêu Viêm hiện lên vẻ kinh dị. Luyện chế đan dược Bát phẩm cần phải phụ gia Dựng Linh Phấn Trần, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói qua.

- Khà khà, bí mật của vật này coi như đã giải khai. Lão phu coi như hoàn thành nhiệm vụ, tránh cho ngươi càm ràm ta làm tổn thất phương thuốc của ngươi!

Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Viêm như vậy, Thiên Hỏa cười rồi đứng dậy, nói:

- Sắc trời cũng không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chính là lúc khảo hạch của Ngũ đại gia tộc, không nên trì hoãn. Diệp Trọng lão nhân kia đã đặt tất cả kỳ vọng lên người ngươi rồi!

Nói xong, Thiên Hỏa tôn giả xoay ngước bước ra khỏi phòng, Tiểu Y Tiên chần chờ một chút, dặn dò Tiêu Viêm một hồi mới từ từ rời đi khỏi.

Nhìn hai người rời khỏi phòng, Tiêu Viêm cười cười. Ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn sang năm hạt phấn vàng nhạt trong hỏa diễm, trầm ngâm trong chốc lát liền không nhịn được, vẫy tay một cái, Dựng Linh Phấn Trần từ trong đó bay ra, huyền phù trước mặt Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm chú mục nhìn vào Dựng Linh Phấn Trần rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Một luồng hấp lực đột nhiện xuất hiện. Dưới cỗ hấp lực này, hạt phấn vàng nhất thời hóa thành một đạo lưu quang nhỏ xíu trực tiếp tiến vào trán Tiêu Viêm, biến mất không thấy.

Sau khi Dựng Linh Phấn Trần dung nhập vào trong trán, thân thể Tiêu Viêm nhất thời run rẩy kịch liệt, khuôn mặt hắn trở nên căng thẳng. Trong lúc mơ hồ, trong đầu hắn truyền ra từng cơn đau kinh khủng.

Tiêu Viêm chau mày, cố nén cảm giác đau đớn kia. Trong cơ thể hắn, Dựng Linh Phấn Trần tựa như một viên đạn hung hăng xuyên thấu vào trong linh hồn. May mà loại cảm giác đau đớn này không kéo dài lâu.

Sau khi cảm giác đau đớn dần giảm bớt và tiêu tán, Tiêu Viêm mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa lúc đó, hắn đột nhiên nhận thấy không gian quanh mình đột nhiên tràn ngập một loại ba động kỳ dị. Một luồng khí lưu khác thường trong không gian ba động xung quanh thẩm thấu ra, từ từ xâm nhập vào trong trán Tiêu Viêm.

Sau khi khí lưu khác thường này dừng lại, Tiêu Viêm mừng rỡ như điên. Hắn nhận ra được linh hồn mình tràn ngập linh khí.

Khi dòng khí lưu này dung nhập vào mi tâm, Tiêu Viêm chợt nhận ra rồi mừng như điên! Hắn thấy được loại khí đang ẩn dấu sâu trong linh hồn mình...

"Là linh khí, nó đang tăng trưởng với một tốc độ chậm rãi. Cư nhiên lại là linh khí!"

Tiêu Viêm vốn đã tìm đủ mọi cách để tăng linh khí trong linh hồn mình nhưng vẫn không thể. Nhưng hôm nay, ở nơi này, dưới tác dụng của Dựng Linh Phấn trần, linh khí cứ ngỡ như không thể nào tìm được lại dần dần bị hút ra sau đó dung nhập vào linh hồn của hắn.

Trong lòng Tiêu Viêm mừng như phát cuồng. Cảm thụ được linh khí tăng trưởng ngày càng mạnh, hồi lâu sau hắn mới bắt đầu tiếp tục ngưng thần rồi tĩnh tâm lại. Trong đầu hắn xuất hiện một quầng sáng mơ hồ hình cầu phát ra một hấp lực kỳ dị. Nó không mạnh nhưng lại có một lực lượng quỷ bí, bắt đầu chậm rãi hút lấy linh khí trong thiên địa với một phương thức mà dù cho có là cường giả mạnh đến đâu đi nữa cũng bó tay chịu phép.

Nó phảng phất như là linh khí tinh thuần của hỗn độn thẩm thấu ra từ không gian, sau đó liên tục tiến vào mi tâm của Tiêu Viêm không ngớt.

Việc hấp nạp linh khí này kéo dài khoảng ba giờ thì hấp lực và quang mang của viên cầu vàng nhạt kia đã bắt đầu giảm đi. Hiển nhiên, tác dụng của Dựng Linh Phấn Trần không thể kéo dài quá lâu được nữa.

Khi ánh sáng của quang cầu ngày càng nhạt, sau một lúc, chợt âm thanh "răng rắc" của vật bị vỡ vang lên trong đầu Tiêu Viêm.

Khi Dựng Linh Phấn trần vỡ tan, hấp lực kỳ dị cũng đột nhiên ngừng lại. Linh khí quấn quanh thân Tiêu Viêm cũng đồng thời tiêu tán mất, mặc cho hắn sử dụng phương pháp nào cũng không thể ngăn cản được.

Cảm thụ được tình trạng này, Tiêu Viêm không khỏi buông một tiếng cười khổ. Đột nhiên, đang lúc bất đắc dĩ chuẩn bị thoát khỏi trạng thái sung sướng, khi viên cầu Dựng Linh Phấn Trần trong mi tâm hầu như đã tiêu tán không còn thì nó bỗng bộc phát thành một vùng sáng mãnh liệt. Dưới ánh sáng bực này, cho dù là linh hồn mạnh mẽ như Tiêu Viêm cũng cảm thấy đau đớn từng cơn như sóng dậy.

Khi cơn đau dần trôi qua, trong lúc Tiêu Viêm vẫn còn đang kinh hãi, thì nơi ánh sáng bộc phát bỗng phát ra một câu khẩu quyết cực kỳ mơ hồ mang âm sắc tang thương cổ lão:

- Hồn chi cực... Bế thủ thiên linh... Nạp linh đoán hồn...!!! (Linh hồn đạt đến cực hạn... Đóng lại thiên linh cái... Nạp linh khí rèn dũa linh hồn...!!!)

Âm thanh già nua mơ hồ cứ quanh quẩn trong đầu Tiêu Viêm tựa như Phạn âm tẩy rửa linh hồn, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác kinh hoảng.

Cảm giác hốt hoảng cũng không làm cho Tiêu Viêm mất đi sự tỉnh táo. Tiếng nói cổ lão trong đầu tuy mơ hồ nhưng làm hắn đã nhớ kỹ toàn bộ câu khẩu quyết nọ, mà âm thanh này sau khi lặp lại ba lần đã biến mất hoàn toàn. Trong phòng, giờ đây chỉ còn Tiêu Viêm đang mở mắt ra, thần sắc lộ vẻ do dự lẫn kinh nghi bất định.

"Theo truyền ngôn lưu lại trong sách cổ, những cường giả có thể lưu lại dấu ấn linh hồn mang trí nhớ của mình trên một số đồ vật. Nếu ta đoán không sai, âm thanh già nua lúc trước hẳn là do cường giả thời viễn cổ để lại! Thế nhưng sau những năm tháng đằng đẵng đã bị tổn hại rất nhiều dẫn đến sự mơ hồ không rõ như thế..."

Tiêu Viêm thấp giọng thì thầm:

- Hồn chi cực... Bế thủ thiên linh... Nạp linh đoán hồn...!!!

Tiêu Viêm cau mày lẩm nhẩm một lúc, sau đó lại suy nghĩ:

- Tựa như một đoạn khẩu quyết... Thế nhưng đến những đoạn quan trọng lại không hoàn chỉnh! Không biết đến tột cùng nó có tác dụng gì đây...?!

Trầm ngâm thêm một thời gian nhưng vẫn không hiểu như cũ, Tiêu Viêm không khỏi lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ. Hắn thu bốn viên Dựng Linh Phấn Trần còn lại vào Nạp giới. Vật này có thể giúp Tiêu Viêm hấp nạp linh khí nên đối với hắn quá mức quan trọng, nhưng đáng tiếc chỉ có thể kéo dài trong một thời gian ngắn, căn bản không chịu được mà tan đi rất nhanh, vì vậy không thể sử dụng một cách tùy tiện. Dù sao, nói không chừng đến sau này khi luyện chế đan dược phải cần có nó dung nhập vào bên trong...

Tiêu Viêm khẽ thở dài, sau đó lên giường xếp bằng ngồi xuống rồi nhắm mắt tĩnh tọa, mà đôi môi đang khép lại bỗng máy động. Nếu tinh tế cẩn thận thì có thể phát hiện ra hắn đang nhẩm lại khẩu quyết xuất hiện bên trong Dựng Linh Phấn Trần khi nó vỡ tan thành từng mảnh.

Hắn cúi đầu, âm thanh mơ hồ như có như không chậm rãi vang lên. Cứ như vậy, ước chừng nửa giờ sau phiến thiên địa đang tĩnh lặng trong phòng đột nhiên nổi lên một ba động cực kỳ quỷ dị.

Bốp... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong nháy mắt, lúc ba động nổi lên, đôi mắt đang khép chặt của Tiêu Viêm đột ngột mở ra, thần sắc của hắn hiện lên sự khiếp sợ vô cùng. Bởi vì hắn phát hiện trong sát na đó bản thân lại cảm thấy được linh khí đang tồn tại trong trời đất.

Chuyện kỳ dị như vậy chỉ xuất hiện hai lần khi hắn lâm vào trạng thái kỳ lạ lúc trước. Tuy chỉ thoáng vút qua nhưng Tiêu Viêm có thể đoan chắc bản thân mình đã lại đi vào trạng thái kia một lần nữa.

Tiêu Viêm cau mày. Một lúc sau hắn đột nhiên siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt đen nhánh bỗng bộc phát ra một luồng sáng chói lọi.

"Đúng...!! Nguyên nhân chính vì câu khẩu quyết kia rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận