Đấu Phá Thương Khung

Chương 1130: Trao đổi

Ánh mắt Tiêu Viêm chỉ dừng trên mảnh đồng một chút liền dời sang những vật phẩm khác trên ngọc đài, thi thoảng tỏ ra hứng thú với vài loại dược liệu tốt. Cuối cùng, Tiêu Viêm vờ như tùy tiện cầm lấy mảnh đồng.

Mảnh đồng vừa vào tay liền khiến cho Tiêu Viêm có cảm giác mát lạnh nhè nhẹ. Dĩ nhiên đây không phải do mảnh đồng, mà do hàn khí tích tụ trong ôn ngọc từ rất lâu tạo nên.

Tiêu Viêm hăng hái lật nhìn mảnh đồng, ngón tay nhẹ nhàng ma sát bề mặt nó, cảm giác thô ráp cực kỳ giống với những mảnh đồng bình thường. Nếu không phải trên mặt mảnh đồng vẽ những đồ văn phức tạp, sợ rằng sẽ không có ai nghĩ nó là bảo bối.

Những đồ văn phức tạp trên mặt mảnh đồng này Tiêu Viêm xem không hiểu gì. Hơn nữa, vì do mảnh đồng đã bị hoen rỉ một phần nhỏ nên khiến cho đồ văn đã không còn liền mạch, khó có thể thấy rõ hoàn toàn.

- Đây đều là vật từ viễn cổ lưu lại sao?

Liếc nhìn mảnh đồng, trong lòng Tiêu Viêm cảm thấy không thể tin được. Mặc kệ hắn dò xét như thế nào cũng không nhìn ra nửa điểm kỳ lạ của mảnh đồng. Nếu không phải lúc trước Thiên Hỏa tôn giả truyền âm, chỉ sợ hắn đã không chú ý đến mà bỏ qua rồi.

Trong lòng cảm thấy bất khả tư nghị nhưng trên mặt Tiêu Viêm lại cực kỳ bình tĩnh. Bộ dáng của hắn như vậy, chẳng qua do tò mò với mảnh đồng mà thôi. Mà đối với bộ dáng này của hắn, lão nhân áo xám chỉ nhướng mày, không nói gì. Mảnh đồng này không chỉ cuốn hút một mình Tiêu Viêm, trước kia cũng có không ít người tìm bảo tới dò xét qua, nhưng cuối cùng cũng không giao dịch với lão.

- Không cần phải dò xét thêm nữa, giá của mảnh đồng này so với Tuyết Cốt Sâm cũng không thấp hơn đâu, chắc giá!

Khẽ ngoáy lỗ tai, lão nhân áo xám hời hợt nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên mảnh đồng, Tiêu Viêm cười nói:

- Mảnh đồng này có điểm nào kỳ dị? Giá trị của nó lại có thể cao hơn Tuyết Cốt Sâm?

- Không biết!

Lão nhân áo xám bĩu môi, nói ra đáp án khiến cho Tiêu Viêm sững người.

Tiêu Viêm cười khổ, lão gia hỏa này đúng là cổ quái. Đáp án như thế cũng nói ra giống như đúng tình hợp lý vậy.

Lúc này, một vài người cũng vây lại xem, đáp án lão già đưa ra khiến bọn họ nhịn không được phì cười. Hiển nhiên, bọn họ rất ít khi thấy một quán chủ cực phẩm đến thế.

- Mặc dù ta không biết mảnh đồng này đến tột cùng có tác dụng gì, nhưng ta biết nó chính là một vật từ thời viễn cổ!

Lão nhân áo xám liếc nhìn những người đang cười, sau đó cười hắc hắc.

Vừa nghe lão nhân áo xám nói vậy, những tiếng cười ở chung quanh đột nhiên ngùng lại, ánh mắt từng người đầy ngạc nhiên tập trung nhìn mảnh đồng trên tay Tiêu Viêm. Ai cũng biết, mặc kệ là vật gì, chỉ cần liên quan đến hai chữ "viễn cổ" tất nhiên đều không đơn giản. Nhưng bọn họ vẫn như trước, không thể tin được mảnh đồng này lại có quan hệ đến viễn cổ.

So với ánh mắt đầy ngạc nhiên của đám người này, khi lão giả nói ra lời đó, Tiêu Viêm lại nhịn không được bèn nắm mảnh đồng thật chặt. Hắn không nghĩ tới nhãn lực lão gia hỏa này lại sắc bén như thế. Nên biết, dù là Tiêu Viêm, nếu không phải có Thiên Hỏa tôn giả nhắc nhở thì hắn tuyệt đối không chú ý đến mảnh đồng này. Xem ra, nhãn lực của lão gia hỏa này tương đối bất phàm.

- Ha hả, không biết lão tiên sinh dựa vào cái gì mà nhận định mảnh đồng này có quan hệ đến viễn cổ?

Trong lòng Tiêu Viêm rất căng thẳng, nhưng hắn vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng đặt mảnh đồng xuống rồi nhìn lão, cười nói.

- Đồ văn trên mảnh đồng này, ta đã từng ngẫu nhiên xem qua trên một quyển sách cổ. Tuy nhiên, đến tột cùng nó có lợi ích gì, ngươi đừng hỏi ta! Ta không biết. Hơn nữa, nếu như ta biết thì còn có thể đem ra bán sao?

Lão nhân áo xám đảo cặp mắt trắng dã, nói:

- Dù sao, ta cứ nhận định mảnh đồng này có liên quan đến viễn cổ. Ngươi mua hay không?

Đối với câu trả lời của lão nhân áo xám, những người ở chung quanh đều tròn mắt nhìn nhau, lắc đầu bất đắc dĩ. Loại chuyện này sao có thể nghe theo lời nói của một bên? Khó trách, mảnh đồng này bày ở đây đã lâu nhưng chưa có ai đổi lấy nó.

Đối với lão giả dở dở ương ương này, Tiêu Viêm cũng cảm thấy đau đầu. Hắn cười khổ, hỏi:

- Mảnh đồng này, lão tiên sinh tính đổi lấy gì?

- Một phương thuốc Thất phẩm cao cấp đan dược!

Lão nhân áo xám cười hắc hắc nói. Giá cao sẽ khiến càng thêm nhiều người chú ý.

Nghe vậy, Tiêu Viêm lại cười khổ nữa, lắc lắc đầu, tiếc hận nhìn mảnh đồng, nói:

- Quá đắt! Cho dù có đúng theo lời lão tiên sinh, mảnh đồng này là vật viễn cổ, nhưng đồ vật từ viễn cổ truyền xuống cũng có không ít thứ tầm thường. Chỉ dựa vào đồ văn của nó thì không thể định giá trị cho nó được.

- Thôi vậy, ta đi đổi Tuyết Cốt Sâm!

Tiêu Viêm thở dài, lất một cái bình ngọc từ trong Nạp Giới ra. Sau đó, hắn khẽ đặt bình ngọc lên trên ngọc đài, nói:

- Lão tiên sinh, đây là một viên Thất phẩm trung cấp Tố Tâm Đan. Lúc luyện chế đan dược nếu đem nó phục dụng có thể kiết định tâm thần, tăng xác xuất luyện đan thành công. Dùng nó đổi lấy Tuyết Cốt Sâm của tiên sinh, không tính bị thiệt chứ?

Tố Tâm Đan, một loại đan dược phụ trợ cực tốt, đối với Luyện dược sư mà nói, có hiệu quả đặc biệt to lớn. Rất nhiều Luyện dược sư trước khi bắt đầu luyện chế đan dược đều nghĩ biện pháp phục dụng một loại đan dược an dưỡng tinh thần. Dù sao, luyện đan kiêng kị nhất là bị quấy rầy hoặc tinh thần không yên. Nếu có loại đan dược này ắt hẳn có thể miễn trừ khả năng tinh thần bị nhiễu loạn.

Trong những loại đan dược phụ trợ thì Tố Tâm Đan được coi là thượng đẳng. Giá trị chân thật của nó so với Tuyết Cốt Sâm cao hơn rất nhiều. Vì thế, Tiêu Viêm không lo lão gia hỏa này từ chối.

Quả nhiên, khi ba tiếng Tố Tâm Đan lọt vào tai lão nhân áo xám, sắc mặt lão liền trở nên kinh ngạc. Lão nhân áo xám nhanh chóng cầm lấy bình ngọc trút ra một viên đan dược màu trắng nhạt rồi sử dụng khứu giác của lão để phân tích.

- Quả nhiên là Tố Tâm Đan!

Cẩn thận kiểm nghiệm trong chốc lát, cặp mắt lão nhân áo xám nhất thời sáng lên. Tố Tâm Đan đối với Luyện dược sư có sự trợ giúp khá lớn. Khi lão luyện chế đan dược cũng luôn tận lực chuẩn bị một ít dược phẩm phụ trợ cho việc luyện chế. Hơn nữa, lão chỉ có khả năng luyện ra Thất phẩm hạ cấp là cao nhất mà thôi. Không phải do năng lực chế dược của lão không cao mà nguyên nhân thật sự là do lão không có phương thuốc.

Phương thuốc luyện chế Tố Tâm Đan cỡ này chính là báu vật quý giá của Luyện dược sư. Bình thường, bọn họ sẽ không đem phương thuốc của mình công bố ra ngoài, trừ phi đem nó trao đổi.

- Hắc hắc, quả thật là Tố Tâm Đan! Tiểu tử… Được lắm! Ta rất xem trọng ngươi!

Lão nhân áo xám cười híp mắt, nói. Sau khi đem đan dược đặt vào trong Nạp giới, ánh mắt của lão nhân áo xám vẫn nhìn Tiêu Viêm với vẻ nóng bỏng như cũ.

Tiêu Viêm cười, nhanh chóng thu Tuyết Cốt Sâm trong hộp trên ngọc đài vào trong Nạp giới. Sau đó, hắn vờ như không nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của lão nhân áo xám, xoay người như muốn đi khỏi.

- Này, đợi chút!

Nhìn thấy Tiêu Viêm muốn đi, lão nhân áo xám không chịu được, vội vàng kêu lên.

- Sao vậy?

Tiêu Viêm quay đầu lại, nghi hoặc nhìn lão nhân áo xám.

- Hắc hắc, tiểu tử… Ngươi không muốn đổi lấy mảnh đồng này sao? Ta khẳng định với ngươi vật này tuyệt đối là từ thời viễn cổ!

Lão nhân áo xám chỉ tay vào mảnh đồng trên ngọc đài, nhiệt tình nói.

Tiêm Viêm nhìn thoáng qua mảnh đồng đang nằm an tĩnh trên ngọc đài, lắc đầu ra vẻ tiếc hận:

- Ta không đổi nổi! Phương thuốc Thất phẩm trung cấp, ta không lấy ra đổi được!

Lão nhân áo xám xoa xoa bàn tay, cười hắc hắc, nói:

- Quên đi, ta lui một bước. Ta không cần phương thuốc Thất phẩm cao cấp, chỉ cần phương thuốc Tố Tâm Đan thôi là đủ rồi! Ngươi nghĩ sao?

Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, thoáng chần chờ. Phương thuốc luyện chế Tố Tâm Đan mặc dù không trân quý như phương thuốc Thất phẩm cao cấp, nhưng giá trị của nó cũng rất xa xỉ. Dùng nó đổi lấy mảnh đồng này vẫn còn cao hơn so với ý định của hắn.

- Tiêu Viêm, đổi đi! Không không nên chần chờ, thứ này quả thật là vật viễn cổ! Người này chỉ không biết cách nào mở nó ra thôi!

Khi mà Tiêu Viêm còn đang chần chờ, Thiên Hỏa tôn giả lại thấp giọng truyền âm.

Nghe Thiên Hỏa tôn giả nói, Tiêu Viêm âm thầm gật đầu. Kiến thức của Thiên Hỏa tôn giả tất nhiên bọn hắn không thể so sánh. Nếu hắn đã nói vậy, hẳn có chút nắm chắc.

Nhìn thấy Tiêu Viêm không nói lời nào, lão nhân áo xám nghĩ hắn đã buông tay, lão bèn cắn răng lôi một cái hộp ngọc từ trong Nạp Giới ra. Trong bàn tay lão nhân áo xám bỗng lại xuất hiện thêm một gốc Tuyết Cốt Sâm, hơn nữa phẩm chất của gốc dược liệu này thoạt nhìn còn tốt hơn so với gốc lúc trước Tiêu Viêm mua.

- Nếu ngươi muốn Tuyết Cốt Sâm, hẳn muốn dùng nó để luyện chế đan dược. Nếu như ngươi đưa cho ta phương thuốc luyện chế Tố Tâm Đan, ta sẽ đưa mảnh đồng cộng thêm vào một gốc Tuyết Cốt Sâm này cho ngươi, thế nào?

Lão nhân áo xám nói với vẻ đau lòng. Gốc Tuyết Cốt Sâm này, vốn lão muốn tự mình dùng nên mới lưu trữ.

Thấy thế, gương mặt Tiêu Viêm hiện lên vẻ tươi cười, gật đầu. Mọi việc không thể chần chờ. Nếu lão giả này nổi giận thu lại mảnh đồng, chỉ e hắn phải cười khổ không thôi. Với tính tình cổ quái của lão già này, chuyện đó có xảy ra cũng không có gì kỳ quái.

Bàn tay Tiêu Viêm chớp lên, lập tức xuất hiện một quyển trục màu trắng. Hắn ném quyển trục cho lão, nhất thời lão giả liền vội vàng tiếp lấy.

Nhìn thấy bộ dáng của lão nhân áo xám như vậy, Tiêu Viêm cũng cười rồi thu gốc Tuyết Cốt Sâm chất lượng cao này vào Nạp giới, sau đó cũng thu lấy mảnh đồng.

Khi bàn tay Tiêu Viêm sắp chạm vào mảnh đồng thì một đạo tử sắc thiết phiết mờ ảo xuất hiện bắn lên mảnh đồng tạo ra tiếng vang thanh thúy. Cùng lúc đó, một giọng cười nhạt truyền đến:

- Ha ha, vị bằng hữu kia! Mảnh đồng này ta rất thích! Không biết bằng hữu có thể bỏ qua nó để lại cho ta?

Thời điểm tử sắc thiết phiến xuất hiện, nét tươi cười của Tiêu Viêm chậm rãi thu liễm, hàn ý dần xuất hiện trong mắt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận