Đấu Phá Thương Khung

Chương 561: Đối chiến Diêu Thịnh!

Ngày thứ hai của giải đấu, độ kịch liệt còn vượt qua ngày đấu loại thứ nhất, những người có thể đi đến vòng này, phần lớn thực lực đều rất mạnh, nhưng mà cho dù như nào, muốn thu hoạch được thắng lợi, đều là phải liều mạng đem hết toàn lực ra thi thố, thậm chí có thể liều mạng dẫn đến lưỡng bại cầu thương, mới mong có thể tìm được thắng lợi mong manh.

Sau khi đợt thứ nhất nhẹ nhàng trôi qua, đợt thứ hai với khí thế hừng hực tiến hành, giữa sân dự thi hai người lần lượt lên sân đấu, trải qua cuộc tỷ thí cực kỳ quyết liệt, một người vui mừng và một người buồn bã rời sân.

Trên đài cao, Tiêu Viêm nhìn Ngô Hạo giữa sân đấu đang bị đối phương áp chế xuống hạ phong, nhịn không được thở dài một hơi, hôm nay hắn vận khí của hắn thật không tốt, rút thăm ngẫu nhiên đối thủ, lại chọn đúng một gã đứng trong nhóm mười cường bảng cao thủ, ở cấp độ này, chênh lệch một cấp là có sự khác biệt rất lớn, như lúc này đây, Ngô Hạo liều mạng sử dụng toàn bộ sức mạnh, những cũng là từng bước từng bước rơi vào thế hạ phong, tới giờ phút này, cục diện trận đấu cơ hồ đã hoàn toàn bị nắm giữ trong tay đối thủ.

Ngô Hạo có thể đến vòng này xem như là đã thành công, nếu như gặp đối thủ trước bài danh trước hai mươi, thật ra có thể liều mạng, chẳng qua vận khí cũng kém một chút, gặp được một gã đứng trong nhóm mười cao thủ cường bảng, mặc dù vậy, có thua ở trong tay đối thủ này, với tính tình Ngô Hạo thì cũng sẽ không hối tiếc Đổng nhi có chút khẽ lắc lắc đầu, cười nói.

Uhm, Tiêu Viêm cười gật đầu nói, Ngô Hạo căn bản không vì mười cao thủ đứng đầu mà đến, hắn tham gia thi đấu mục đích chủ yếu chính là muốn cùng cường giả nội viện chân chính đánh giá thực lực bản thân, hôm nay đối thủ của hắn như vậy, đã hoàn toàn thỏa mãn tâm nguyện của hắn, cho nên, dù thất bại, hắn cũng sẽ không quá thất vọng

Nhưng mà Tiêu Viêm ca ca, phải cẩn thận một chút với Diêu Thịnh, người này cũng có vài phần thực lực, khi đối chiến phải cẩn thận đó Huân Nhi ôn nhu nhắc nhở nói.

Yên tâm đi Tiêu Viêm mỉm cười, hắn đã từng cùng Diêu Thịnh giao thủ một lần, hơn nữa có sự nhắc nhở của Tu Nhai, bởi vậy, hắn đối với người này đã có chút hiểu biết, tự nhiên sẽ không tồn tại tâm lý khinh thường.

Toàn trường có hai mươi bốn người, nói cách khác, trải qua trận đấu hôm nay có thể lưu lại mười hai người mà thôi, dựa theo quy củ của giải đấu, trong mười hai người, sẽ tùy tiện tuyển ra sáu người giao phong để chọn vị trí trong nhóm mười người đứng đầu, người thắng có thể cùng sáu người may mắn khác trực tiếp tiến vào nhóm thập cường, Đổng nhi nhẹ giọng nói.

Ách? Nói như vậy, chẳng phải là chỉ có sáu người bị chọn trúng phải thi đấu, còn lại là không cần thông qua thi đấu, liền có thể đi vào nhóm thập cường? Nghe vậy, Tiêu Viêm nhất thời kinh ngạc nói - Đối với sáu người bị rút ra này mà nói, có phải là có điểm không được công bình? - Ha ha, nào có chuyện tuyệt đối công bình, huống hồ có thể tiến vào vòng cuối cùng, đều chân chính có thực lực tiến vào nhóm thập cường, khi thực lực đều tương đương, tự nhiên cũng là cần phải có một chút vận khí trong đó nữa Huân nhi thản nhiên cười nói.

Cười khổ gật đầu, Tiêu viêm bỗng nheo mày nói - Sáu người tỷ thí, chiến thắng ba người, mà số lượng không tỷ thí là sáu người, tựa hồ còn thiếu một người ah? Huân Nhi khẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi phải chăng là đã quên đi tiểu cô nương bướng bỉnh Tử Nghiên sao?Lấy thực lực của nàng, vị trí đệ nhất, sợ là không thoát khỏi tay nàng rồi. Tiêu Viêm rùng mình, chợt mỉm cười gật đầu, nhưng thật ra hắn đem điều này nói ra, tối trọng yếu là không muốn quên tiểu hài tử kia.

Quay đầu đem ánh mắt hướng trận đấu giữa sân, Tiêu Viêm không khỏi cười khổ một tiếng, lúc này Ngô Hạo đã hoàn toàn bị đối phương áp chế, không còn lực để phản kích, ở mỗi lần đấu khí va chạm nhau, đấu khí bao phủ thân thể trong khoảnh khắc bị đánh tan, đối thủ này xuống tay cũng không ngoan độc, vẻn vẹn chỉ là thi triển lực đạo, ý đồ là muốn chấn bay Ngô Hạo ra khỏi sân.

Thể thay bay ra khỏi sân, Ngô Hạo cũng có chút rõ ràng, đối với người thắng lợi trên đài liền ôm quyền, sau đó xoa cánh tay, khóe miệng cười ha hả trở về trên đài cao.

Tên kia thật mạnh, không hổ là nhóm mười cao thủ cường bảng, ta dùng hết mọi thủ đoạn, ở trong tay hắn chỉ có thể kiên trì được ba mươi hiệp, hơn nữa lần này đối phương đã hạ thủ lưu tình. Đến trên đài cao, Ngô Hạo hướng về phía bọn người Tiêu Viêm sợ hãi than.

Không có việc gì chứ? Nhìn biểu tình vui sướng của hắn, Tiêu Viêm nhịn không được lắc đầu, người này, bị đánh thành như vậy còn có thể hưng phấn được.

Hắc hắc, da thịt bị thương, nghỉ ngơi vài ngày là tốt thôi, Ngô hạo không thèm để ý khoát tay áo, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe được thanh âm già nua của trọng tài trên cao truyền xuống - Trận đấu tiếp theo, số bảy! - Ách, hình như đến lượt ngươi lên sân đấu? Nghe được lời nói trên đài cao truyền xuống, Ngô Hạo rùng mình, chợt đẩy đẩy Tiêu Viêm, hắc hắc cười nói.

Tiêu Viêm cũng nghe được thanh âm kia, lập tức cũng có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tới phiên mình, chậm rãi quay đầu đi đến, anh mắt quét về phía đài cao đối diện, nơi này, Diêu Thịnh cũng ngẩn ra, chợt khuôn mặt hé ra nụ cười âm nhu, nhất thời cười âm hiểm.

Tên kia cũng thật là kiêu ngạo. Ngô Hạo bĩu môi, chợt vỗ bả vai Tiêu Viêm nói: "Nhưng cũng đừng có mà thua nhé, bằng không, với tính tình của tên kia, sợ rằng sẽ không thiếu điều làm nhục đối thủ đâu." - "Yên tâm đi, hắn không có cơ hội này đâu". Tiêu Viêm cũng đem ánh mắt đen âm lãnh hướng tới Diêu Thịnh nhìn lại, cười lạnh nói.

Tiêu Viêm, đừng có mà thua đó, một tiếng cười khẽ vang lên cách đó không xa, bọn người Tiêu Viêm nghiêng đầu lại nhìn, nguyên lai là nhóm của Lâm Tu Nhai.

Hấp dẫn ánh mắt chính là nhân vật trung tâm, hành động của Lâm Tu Nhai tự nhiên hấp dẫn những ánh mắt trên đài cao hướng tới trên người Tiêu Viêm, nghe những lời này, tựa hồ xuất thủ kế tiếp là hắn.

Hướng về phía nhóm người Lâm Tu Nhai đáp lễ, mũi chân Tiêu Viêm điểm nhẹ trên mặt đất, Nhàn nhạt ngân mang ở lòng bàn chân thành hình, trầm thấp như tiếng sấm, một đạo bóng đen chợt hiện ra giữa sân.

Nhìn cách xuất hiện ở trong sân của Tiêu Viêm, trên khán đài mọi người đầu tiên là rùng mình, sau đó thần tình kinh hỉ, trải qua việc tạo nên trận đấu kịch liệt với Bạch Trình ngày hôm qua, đã không còn ai lại đối với thực lực của Tiêu Viêm xem nhẹ, hiện tại nhìn thấy hắn lại xuất trướng, tất cả đều có cùng một cảm giác muốn mở rộng tầm mắt.

Hừ, kết cục trận đấu sẽ có nhanh thôi! Mặt khác trên đài cao, Liễu Phỉ cười lạnh nhìn Tiêu Viêm xuất hiện trên sân đấu, khinh thường bĩu môi, quay đầu ném cho Diệu Thịnh một ánh mắt hung nhuyễn - "nếu bị thất bại bởi tên kia, về sau đừng có xuất hiện bên người ta nữa" Khóe miệng Diệu Thịnh nhướng lên, trên khuôn mặt hiện lên một chút âm nhu tàn nhẫn: "Yên tâm đi, Phỉ nhi, ta sẽ theo lời ngươi, đem tên kia đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ." Nghe Diêu Thịnh nói như vậy, Liễu Phỉ mới vừa lòng mỉm cười, đối với thực lực của người trước mặt, hắn chưa từng hoài nghi, đôi mắt đẹp hướng tới cô gái áo xanh đối diện, trong lòng hung tợn nói: "Một tiểu tiện nhân, xem sau khi Tiêu Viêm bị đả bại, ngươi còn có cái gì để mà kiêu ngạo." Cẩn thận một chút, Tiêu Viêm kia cũng không phải là đối thủ tầm thường, nhắm mắt dưỡng thần đến bây giờ, Liễu Kình mày có chút khẽ cau lại, mở mắt nhìn Diêu Thịnh sắp xuất trướng, trầm giọng nói.

Lão Đại yên tâm đi, loại người này cũng không cần ngươi tự mình ra tay, có ta vậy là đủ rồi. Diêu Thịnh khóe môi nhếch lên nụ cười âm lãnh, thấy Liễu Kinh coi trọng Tiêu Viêm kia như vậy, trong lòng hắn hơi có chút không vui, hôm nay rốt cục đã có thể trực tiếp quyết đấu, hắn muốn cho Liễu Kình biết, người kia chẳng qua chỉ là con hổ giấy mà thôi, dễ dàng đánh bại, căn bản không đáng để nhớ đến, Diêu Thịnh thân hình chớp động, lập tức nhảy xuống sân đấu, khi sắp rơi tới sân đấu, đấu khi tại hai chân bạo phát, đem tốc độ rơi chậm lại rất nhanh, cuối cùng nhẹ nhàng chạm đất, không xuất hiện chút bụi nào.

Hóa ra là Diêu Thịnh? Chẳng trách nói thực lực hắn hôm nay đã đủ để tiến vào nhóm mười lăm cao thủ của cường bảng, đây chính là một kình địch chân chính a". Đúng vậy, Diêu Thịnh hơn Bạch Trình rất nhiều, mạnh mẽ hơn không ít, trận đấu này chắc sẽ rất hấp dẫn, không biết Tiêu Viêm có thể tiếp tục vượt qua hay không? - Không biết được đâu, với đấu khí của Diêu Thịnh, cũng làm cho một ít nhóm mười cường bảng cao thủ cũng phải kiêng kị, lần này chưa biết hươu chết về tay ai à, hiện tại không thể đoán trước. Theo Diêu Thịnh tiến vào sân đấu, khán đài phía trên nhất thời vang lên từng trận khe khẽ bàn tán, hiển nhiên, đối với hai người trận đấu hai người này, bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn.

Không để ý tiếng bàn tán xung quanh, bàn tay Tiêu Viêm chậm rãi nắm Huyền thước trên bả vai, đột nhiên hạ xuống, trọng thước xẹt qua không khí, vang lên tiếng rít bén nhọn, vô hình kình khí đánh lên mặt đất, xuất hiện một dấu vết nhàn nhạt.

Ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ mặt âm nhu đang hướng về phía mình không có chút hảo ý của Diêu Thịnh, trên khuôn mặt Tiêu Viêm, cũng gợn lên một chút lạnh lẽo, Diêu Thịnh ba bốn lần khiêu khích sớm đã làm cho trong lòng Tiêu Viêm có chút khó chịu, lúc trước cũng đã từng nói, sẽ gặp nhau trong giải đấu, hôm nay thực sự gặp phải, hắn tự nhiên cũng sẽ không có chút lưu thủ.

Ngươi chẳng qua là tên may mắn mới có thể thuận lợi đến được đây, chẳng qua, vận may của người đã hết, để cho ta giúp ngươi dừng lại thôi. Trong ánh mắt Diêu Thịnh xuất hiện hàn quang âm lãnh, hay tay vừa lật, hai thanh chủy thủ màu đen hiện ra, chủy thủ dài chừng nửa thước, thân đao phía trên có chạm mấy hình dạng cổ quái lõm vào, trong đó, ẩn ẩn màu đỏ sậm, giống như máu tươi ngưng kết, lộ ra một cỗ huyết tinh, chỗ lưỡi dao, tại chỗ mũi nhọn, nếu cẩn thận quan sát kỹ lưỡng, có thể phát hiện, tại vị trí đầu mũi nhọn, còn ẩn ẩn một chút màu sắc cực kỳ đen sẫm, xem hình dáng như vậy, rõ ràng là đồ có kịch độc.

Song chủy trong tay Diêu Thịnh bay nhanh luân chuyển các hình dáng, độ cong khác nhau làm người xem hoa mắt, tựa như hai con hắc độc xà bình thường, cực kỳ linh hoạt và độc ác.

Đối với lời nói của Diêu Thịnh, trên khuôn mặt của Diêu Thịnh vẫn không biến đổi, nhàn nhạt liếc nhìn, sau đó đem ánh mắt hướng về phía trọng tài, cùng đợi trận đấu bắt đầu.

Nhìn thấy bộ dáng bình thản của Tiêu Viêm làm hắn cực kỳ căm ghét, Diêu Thịnh sắc mặt trở lên âm trầm thêm rất nhiều, song chủy chậm rãi đan xen vào nhau, nhàn nhạt vẽ lên tóe ra hoa lửa, mang theo ánh sáng lạnh lẽo. Lúc trước Tiêu Viêm cùng Diêu Thịnh ở trong Thiên phần luyện khí tháp đã từng xảy ra xung đột, không ít đệ tử nổi danh trên cường bảng đều biết, bởi vậy, hôm nay vừa thấy hai người đối mặt, đều tỏ ra hứng thú, ánh mắt hướng tới hai người đang giương cung bạt kiếm giữa sân. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tô Thiên chậm rãi đứng dậy, ánh mắt đảo qua hai người giữa sân, một lát sau, bàn tay khẽ huy lên, thanh âm nhàn nhạt, mà ở toàn trường đều mọi người đều chờ đợi, vang lên.

Trận đấu bắt đầu!

Không khí trong sân đấu, lúc này đang tràn ngập chiến ý, chỉ đợi bộc phát.

Thâm âm Tô Thiên nhàn nhạt vang lên, liền giống như châm một mồi lửa, đem không khí giương cung bạt kiếm giữa sân hoàn toàn đánh vỡ.

Xuy! Giữa sân, phát động công kích đầu tiên, tự nhiên là Diêu Thịnh, chỉ thấy đấu khí bùng nổ quanh thân thể hiện lên màu đen, mà thân hình chợt hóa thành cái bóng mơ hồ, như một tia chớp hướng Tiêu Viêm phóng tới.

Tuy nói Diêu Thịnh kiêu ngạo, nhưng không thể không nói, hắn có vốn để có thể kiêu ngạo, tốc độ của hắn như vậy, đã làm cho Tiêu Viêm có một chút kinh ngạc.

Mấy chục thước ngắn ngủi trong nháy mắt liền tới, chỉ một lần hô hấp của mọi người, đã thấy bóng đen mơ hồ tiến đến gần Tiêu Viêm, lập tức trong lòng đều kinh hãi toát mồ hôi, nhìn vũ khí của Diêu Thịnh cũng biết được, hắn cực kỳ am hiểu cận chiến, mà thanh trọng thước đó tuy rằng uy lực mạnh mẽ, nhưng là muốn thi triển cần có không gian, nếu để đối phương đến khoảng cách quá gần, liền sẽ bị phong bế gắt gao.

Đương nhiên, về điểm này, Tiêu Viêm cũng đã nghĩ đến, bởi vậy, khi Diêu Thịnh tiến vào gần khoảng cách ba thước, rốt cuộc hắn cũng có động tĩnh, chỉ thấy chỗ bàn chân ngân quang xuất hiệm, thân ảnh giống như thuấn di, lùi ra phía sau vài bước, trong tay trọng thước đột nhiên chém ngang, kình lực mạnh mẽ, quanh thân trọng thước xuất hiện một vòng nhàn nhạt hình cung, bén nhọn phá tiếng gió, ô ô vang lên không ngừng.

Tiêu Viêm có thể tại đây giao đấu đã hiện ra chênh lệch với bản thân mình, rõ ràng cũng là làm Diêu Thịnh phải có chút khinh thường, cảm thấy kình phong áp đến trước mặt, hắn cười lạnh quát lên một tiếng, chân khẽ điểm, thân thể đột nhiên phóng lên, trong tay song chủy đã như tia chớp nhằm phái dưới hung hăng đâm tới.

Đinh! Song chủy thật mạnh đâm tới, vừa vặn đánh vào phía trên của trọng thước, một cỗ kình lực mạnh mẽ dễ dàng đem trọng thước ép xuống, mặc dùy song chủy không am hiểu công kích cứng rắn, chẳng qua Diệu Thịnh thực lực hơn xa Tiêu Viêm, bởi vậy đấu khí trong cơ thể tăng trưởng, cùng với sự linh hoạt khéo léo của chủy thủ, cũng có thể đem lực lượng rất mạnh ẩn chứa của trọng thước mà áp chế, đó chính là chỗ tốt của chênh lệch cấp độ thực lực.

Hai mũi nhọn điểm trúng trọng thước, song chưởng Diêu Thịnh cong lại một chút, mượn lực lượng trên trọng thước, thân thể ở giữa không trung lăng không lật người, hai chân hướng lên trời đạp một cái, thân hình giống như chim diều hâu, như một tia chớp nhắm đầu của Tiêu Viêm công kích, trong tay chủy thủ sắc bén, mang theo kình phong khiến người khác thấy lạnh người.

Đối mặt với công kích tàn nhẫn này của Diêu Thịnh, Tiêu Viêm nhướng mày lên, dưới chân ngân quang chớp động, thân hình lại lần nữa trong khoảnh khắc lùi về phía sau vài bước, trong tay trọng thước tựa hồ theo quán tính vung lên, hung hăng bổ tới.

Một kích mất đi hiệu lực, Diêu Thịnh cũng có chút kinh ngạc, thân thể ở giữa không trung giống như cá trong nước, kỳ dị uốn éo, khẽ lách thân thể, tránh được một kích của trọng thước.

Đồng dạng công kích bị đối phương tránh né, Tiêu Viêm thu trọng thước lui về sau, ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy Diêu Thịnh đã hạ xuống mặt đất, bình yên đứng trước mặt không xa.

Hai người luân phiên giao thủ, mặc dù không lâu, nhưng lại vô cùng hung hiểm, chỉ cần song phương thoáng xuất hiện sai lầm, trọng thước và chủy thủ kia, sẽ làm đối phương xuất hiện thương thế không nhẹ.

Trình độ hung hiểm trong đó, đại đa số mọi người trên khán đài đều nhìn không ra, trong lần giao tranh này, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hai đạo nhân ảnh bay nhanh lần lượt thay đổi, chợt một người nhảy lên không trung, khoảnh khắc sau lại hạ xuống mặt đất, lần nữa tạo thành cục diện đối mặt.

Đương nhiên, trên đài cao của mấy người dự thi, đối với lần giao phong này thấy rất rõ ràng, ngay lúc hai người tách ra, không khỏi vang lên những âm thanh trầm trồ khen ngợi.

Giữa sân, hai thanh chủy thủ trong tay Diêu Thịnh nhẹ nhàng chuyển động, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm đã thêm một phần ngưng trọng, trong lần giao thủ ngắn ngủi, người kia tỏ ra kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, một chút cũng không cho hắn chiếm nửa điểm tiện nghi nào.

Không thể để chiến đấu bất phân thắng bại như vậy, bằng không Phỉ nhi sẽ mất hứng, ánh mắt lóe lên, ý niệm trong đầu Diêu Thịnh nhanh chóng xoay chuyển, tốc độ của đối phương cùng kinh nghiệm thực chiến không thua gì chính mình, hiện tại chiếm ưu thế là cấp bậc thực sự của ta so với hắn cao hơn, như vậy, có lẽ dùng cấp bậc để áp đảo hắn vậy! Ý niệm trong đầu hạ xuống, thân thể Diêu Thịnh khẽ run lên, nhất thời, một cỗ đấu khí nhiều điểm mùi màu đen trong cơ thể bạo phát ra, đấu khí lượn lờ quanh thân, màu đen của đấu khí này có chút quái dị, nhìn qua tựa hồ có chút hình dáng một con niêm hầu, nhu động, có dấu vết nhàn nhạt màu đen của nước từ giữa thoát ly mà ra, dừng ở trên sàn đấu, hình thành vũng nước nho nhỏ.

Theo đấu khí của Diêu Thịnh tràn ra, nhất thời, một cỗ khí thế áp bách sinh ra, chợt bao phủ nửa sân đấu, tại dưới loại áp bách này, người có cấp bậc thấp hơn, bất luận tốc độ, hay là khả năng khôi phục đấu khí, đều yếu đi một chút, mà đây là thủ đoạn của cấp bậc cao thường dùng đối với đối thủ cấp bậc thấp hơn.

Tuy nhiên, loại khí thế áp bách này với Tiêu Viêm không có bao nhiêu hiệu quả, trải qua việc cắn nuốt dị hỏa mà thành biến dị đấu khí, đã có thể hoàn toàn chống lại loại áp bách này.

Thanh sắc đấu khí chậm rãi theo từ trong cơ thể Tiêu Viêm phiêu dật tràn ra, theo sự xuất hiện của đấu khí, một cỗ áp bách cũng trào ra, chiếm cứ một góc nhỏ trong sân đấu, mà những chỗ khác, đã hoàn toàn bị khí thế bá đạo của Diêu Thịnh chiếm cứ.

Khí thế giao phong, Tiêu Viêm cơ hồ hoàn toàn bị đặt ở hạ phong, kiểu giao phong này, liền thấy rõ sự chênh lệch của thực lực, tuy rằng sức chiến đấu của Tiêu Viêm không kém, nhưng tại đây trong lúc khí thế giao phong, sức chiến đấu lại không có nhiều tác dụng lớn.

Mặc kệ ngươi có bao nhiêu lợi hại, đây là cấp bậc chênh lệch. Nhìn khí thế giao phong bị ép tới phản kháng không được của Tiêu Viêm, Diêu Thịnh nhịn không được đắc ý cười nói.

Tiêu Viêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn sự đắc ý của Diêu Thịnh, hai tay chậm rãi kết xuất thủ ấn kỳ dị, tiếng quát nhẹ trong lòng vang lên: - "Thiên hỏa tam huyền biến, thanh liên biến!" Tiếng quát hạ xuống, ngọn lửa mênh mông màu xanh đột nhiên trong cơ thể Tiêu Viêm bạo dũng tràn ra, khuếch đại lên thành một người lửa, sau một lúc, ngọn lửa như tia chớp quanh co, quay lui lại cơ thể, theo ngọn lửa quay trở về cơ thể, trong cơ thể Tiêu Viêm đấu khí trong khoảnh khắc tăng vọt, mái tóc không gió mà động, do đấu khí tăng vọt, cỗ khí thế kia cũng theo đó mà phát động, trong lúc nhất thời, có thể cùng Diêu Thịnh đều tự chiếm cứ nửa bên sân.

"Bàng môn tả đạo!" Khí thế áp bách bị Tiêu Viêm ngăn cản, Diêu Thịnh sắc mặt hơi đổi, ngoài miệng cũng khinh thường cười lạnh nói.

"Có thể đả bại được ngươi, thì đó cũng là chính đạo." Tiêu Viêm đồng dạng quay về với nụ cười lạnh, thi triển "Thiên hỏa tam huyền biến" đấu khí của hắn đã vô cùng mạnh mẽ, đã không còn có sự chênh lệch lớn với Diêu Thịnh, hiện tại, cũng không cần phải lo lắng, bản thân với một kích toàn lực, sẽ bị đối phương dùng đả thủ nhẹ nhàng hóa giải.

Diêu Thịnh, ngươi cũng không thể bại bởi tên phế….! Trên đài cao, nhìn thấy khí thế Tiêu Viêm trong giây lát tăng vọt, Liễu Phỉ nhất thời quýnh lên, bất chấp tất cả, nhảy người lên la lớn, chẳng qua hắn chưa kịp hô lên "phế vật" đã nhận thấy được đối diện một đạo ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng đến, nàng ta nhanh chóng nhìn lên, nguyên lai lại là cô gái áo xanh Huân nhi, vốn dựa theo tính tình của nàng, tất nhiên sẽ không bận tâm tới, nhưng khi thấy trong con người đối phương ẩn ẩn ngọn lửa màu vàng, trong lòng cũng thấy lạnh người, trong miệng cái từ "phế vật" chưa kịp nói ra cũng đã nuốt xuống.

Nhìn thấy nàng ta vẫn chưa nói lên từ đó, đối diện bên kia anh mắt lạnh lùng cũng chậm rãi thu lại.

"Hừ đắc ý cái gì, chờ tên phế vật kia thua ở trong tay Diêu Thịnh, xem ta như nào làm nhục hắn, ta có biểu ca bảo hộ, còn sợ gì cái tiểu tiện nhân nhà ngươi!" Bị đối phương dùng ánh mắt dọa người làm cho hạ lời, Liễu Phỉ khẽ hắng giọng ngồi trở lại ghế dựa, trong lòng hung hăng tự nói.

Nghe thấy âm thanh của Liễu Phỉ, ánh mắt Diêu Thịnh nhìn Tiêu Viêm trở lên âm lãnh hơn rất nhiều, đấu khí hắc mang tại bàn chân dần ngưng tụ, một lát sau, mũi bàn chân đột nhiên điểm nhẹ mặt đất, thân hình vút lên, thuấn di tới gần Tiêu Viêm

Xuy! Xuy! Tiến vào phạm vi công kích, Diêu Thịnh không chút chần chừ, cánh tay liên tục đánh ra, song chủy giống như hai con độc xà uốn lượn, ở giữa không trung phát ra từng đạo tàn ảnh, hướng tới toàn thân Tiêu Viêm hung hăng đâm tới.

Đinh! Đinh! Đinh! Dưới chân ngân sắc đấu khí lóe ra, Tiêu Viêm sử dụng "tam thiên lôi động" huyền diệu, cước bộ trong phạm vi nhỏ nhẹ nhàng di động, trọng thước trong tay giống như một chiếc lá chắn, đem cả thân thể che ở phía sau, lúc này vô số tàn ảnh của song chủy thủ đâm đến, cuồn cuộn ngông ngừng va chạm lên thân của trọng thước, từng đạo âm thanh đinh đương vang lên, giống như một khúc âm thanh khác thường.

Tiêu Viêm gắt gao nắm trọng thước trong tay, âm thanh va chạm liên tiếp vang lên, chủy thủ kia tuy rằng nhìn như rất nhẹ nhàng, dừng phía trên trọng thước, nhưng lại tựa trọng thạch đập xuống, hơn nữa công kích dày đặc liên miên, cho dù với lực lượng của Tiêu Viêm cũng cảm thấy cổ tay run lên.

Cũng may chẳng qua với mật độ công kích dày đặc như vậy cũng cực kỳ tiêu hao khí lực của Diêu Thịnh, như vậy sau công kích điên cuồng giằng co năm phút đồng hồ, rốt cuộc cuối cùng cũng dần chậm lại, thêm được một lúc, tàn ảnh chủy thủ chợt biến mất, áp lực lên trọng thước cũng tiêu giảm.

Trọng thước hung hăng xoay ngang, Tiêu Viêm lui lại phía sau vài bước, trong ngực phập phồng nhìn Diêu Thịnh đối diện không ngừng thở dốc, lại cúi đầu khẽ liếc Huyền trọng thước, nhìn trên bề mặt rất nhiều điểm sáng, da đầu cũng có chút run lên, loại công kích thế này, thật sự quá mức dày đặc, nếu không trọng thước với thân to bản phòng ngự, với thế công như vậy, sợ chỉ có thể lựa chọn tránh lui - Diêu Thịnh này, quả thật có chú thực lực. Chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn Diêu Thịnh, trải qua một hồi giao phong, đối với thủ đoạn chiến đấu của hắn, cũng đã có hiểu biết thêm một chút.

"Diêu Thịnh, dùng toàn lực đi, đừng cùng hắn dây dưa nữa!" Nghe được vang lên âm thanh một lần nữa thúc dục của Liễu Phỉ, Diêu Thịnh khẽ cau mày, chợt bất đắc dĩ thở dài một hơi, ánh mắt âm trầm nhìn Tiêu Viêm, dấu tay vừa động, chỉ thấy có một cỗ đấu khí nồng đậm màu đen trong cơ thể bạo dũng mà ra, sau đó đem toàn thân bao vào trong nó.

Đấu khí màu đen không ngừng khuyếch tán, trông giống như một đám đấu khí bình thường không lồ, hơn nữa đám đấu khí còn có tiết tấu co rút lại bành trướng, giống như bên trong đang nổi lên cái gì đó.

Nhìn Diêu Thịnh hành động có chút quỷ dị như vậy, Tiêu Viêm trong lòng cũng xuất hiện một tia cảnh giác, đấu khí trong cơ thể cũng bùng lên sẵn sàng ứng phó.

"Hắc Thủy quyển!" Một tiếng quát trầm thấp đột nhiên vang lên, theo đó đấu khí màu đen cũng tràn ra, đám đấu khí đột nhiên luân chuyển với tốc độ cao, phát ra những tiếng ô ô quanh quẩn khắp sân đấu.

Hơn nữa, theo thời gian thay đổi, Tiêu Viêm kinh ngạc phát hiện, vô số thủy dịch màu đen, từ bên trong bắn ra ngoài, trong giây lát, cơ hồ đem cả sân đấu mà che kín lại.

Bởi vì không rõ đến tột cùng hắc thủy đó là cái gì, cho nên Tiêu Viêm cũng không dám để nó dính vào người, bởi vậy thân thể cấp tốc lùi về phía sau, né tránh hắc thủy phóng tới.

Né tránh giằng co một lát, thân thể Tiêu Viêm chợt sững lại, vội vàng cúi đầu, phát hiện hai chân mình không biết từ khi nào đã dẫm vào một đống hắc thủy

Dùng sức rút chân ra, Tiêu Viêm kinh ngạc phát hiện hắc thủy quỷ dị này là nước nhưng lại ẩn chứa một hấp lực rất lớn, hơn nữa, hắc thủy này còn có tính ăn mòn rất mạnh, lúc này, chỉ trong nháy mắt, đế giày của Tiêu Viêm đã bị ăn mòn một lớp, nếu hắn không kịp phản ứng chỉ huy đấu khí đem bàn chân bao lại, chỉ sợ cả giầy trong khoảnh khắc đã bị ăn mòn.

"Cả sân đều là địa bàn của ta, ngươi đặt chân như thế nào? Trận tỷ thí này, ngươi thua rồi!" Đột nhiên, tiếng cười lạnh vang lên, đồng tử Tiêu Viêm khẽ có rút lại, chỉ thấy hắc thủy trước mặt chợt bắn lên, thân hình Diêu Thịnh từ bên trong quỷ dị xuất hiện, chủy thủ sắc bén trong tay, hung hăng hướng song chưởng của Tiêu Viêm công tới.

Trên đài cao, nhìn Tiêu Viêm bị hắc thủy khống chế không thể động đậy, chỉ có thể cứng rắn ngạnh kháng công kích của Diêu Thịnh, nhất thời, từng đạo kinh hô vang lên.

Nghe tiếng kinh hô trên khán đài, Diêu Thịnh càng thêm đắc ý, tốc độ chủy thủ trong tay chợt nhanh hơn, nhưng mà, lúc sắp đánh trúng mục tiêu, một cỗ kình phong đột nhiên đánh tới, làm lệch hướng chủy thủ với một kích thất bại, thân thể Diêu Thịnh vội vàng hạ xuống, chợt thấy hắc thủy trở lên vặn vẹo, thân hình vội bạo lui hơn mười thước, lúc này, mới nhìn tới, kinh ngạc phát hiện, giữa sân cũng không thấy thân ảnh Tiêu Viêm - Người trên khán đài, đồng dạng là một mảnh nghi hoặc, từng đạo ánh mắt tìm kiếm xung quanh.

Khuôn mặt Diêu Thịnh trở nên âm trầm, ánh mắt khẽ nhìn xuống, đột nhiên phát hiện một hắc ảnh phản chiếu trong nước, thân thể chợt cứng ngặc, rồi mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy ngay khoảng không phía trên, hắc bào thanh niên nhẹ nhàng đứng, một đôi cánh lớn màu đen xuất hiện sau lưng, chậm rãi vỗ, trông giống như thiên thần.

Theo ánh mắt Diêu Thịnh, trên khán đài, mọi người cũng đồng thời nhìn lên, thấy trên bầu trời phía sau Tiêu Viêm sinh ra hai cánh, đều trong khoảnh khắc ngây người - Đấu khí hóa cánh? Không chỉ có trên khán đài, mà trên đài cao, thâm chí trọng tài, đều có từng đạo thanh khí thở ra, trong ánh mắt mọi người, đều tràn ngập rung động không thể tưởng tượng nổi
Bạn cần đăng nhập để bình luận