Đấu Phá Thương Khung

Chương 856: Đại chiến bắt đầu

Nguồn: TruyenYY

Tiếng quát lạnh tràn ngập sát ý của Hàn Phong phá vỡ bầu không khí ngưng trọng ở nơi này. Chúng cường giả Ma Viêm cốc cùng Hắc Hoàng tông vào giờ khắc này đều bộc phát ra sát ý kinh thiên, mục quang lạnh lẽo nhìn đoàn người Tiêu Viêm. Hơn nữa cũng phân ra một bộ phận cường giả tới nghênh đón những cường giả của Tiêu Môn cùng Già Nam Học Viện mới xuất hiện phía chân trời.

Lần này những cường giả mà Ma Viêm cốc cùng Hắc Hoàng tông xuất động, đều là lực lượng tinh nhuệ trong tông, thực lực rất khá. Nếu nói về cục diện toàn trường, cường giả bên ngoài coi như là đã áp chế Tiêu Môn cùng Già Nam Học Viện một bậc. Bởi vậy, cho dù là đã phân ra không ít cường giả tới ngăn cản đám người Tiêu Lệ, nhưng mà những cường giả còn lại, vẫn vượt xa bốn người Tiêu Viêm, hơn nữa khí tức ai nấy đều mạnh mẽ, hiển nhiên đều là tinh anh trong đó.

Một đoàn người tiến đến ngăn trở đoàn người Tiêu Lệ, khi hai lực lượng nhân mã vừa mới chạm mặt, cũng chẳng cần nói nhiều, ngay lập tức bùng nổ thành một trường đại chiến hỗn loạn. Lượng đấu khí khổng lồ dao động xen lẫn những tiếng thét âm lãnh kèm theo sát ý, tạo ra vô vàn những tràng pháo hoa năng lượng sáng chói cho đến những tiếng nổ rền vang trầm thấp.

Nhìn đại chiến hỗn loạn vừa mới bạo phát trên trời, khóe miệng Hàn Phong hiện lên một chút ý cười lạnh lẽo, kế ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía bốn người Tiêu Viêm, thản nhiên nói: "Nơi này chính là địa bàn của Hắc Hoàng tông, nếu kéo dài quá lâu, đối với các ngươi mà nói cũng chẳng có lợi gì đâu. Cho nên là cứ đem Bồ Đề Hóa Thể Tiên giao ra đây đi, như vậy ta còn có thể tha cho các ngươi rời đi. "

"Dựa vào nhân cách của ngươi mà nói ra những lời này, xem ra ngươi đối với việc muốn ăn không chúng ta đúng là ôm kỳ vọng quá lớn đấy nhỉ?" Tiêu Viêm cười khinh bỉ nói, ánh mắt nhìn về phía đám cường giả Tiêu Môn cùng Già Nam Học Viện đang bị cản trụ, trên mặt lại cũng không có quá nhiều cảm xúc lo lắng. Hàn Phong cùng Mạc Thiên Hành đã toan tính dùng lực lượng tinh nhuệ tập trung lại đối phó bốn người bọn họ, cho nên những kẻ được phân ra để ngăn cản đám người Tiêu Lệ thực lực cũng chẳng mạnh là mấy. Hiện giờ tuy mới chỉ giao chiến, nhưng lại không chỉ có không chiếm được thượng phong, ngược lại còn ẩn ước lâm vào hạ phong, như vậy hẳn là sẽ không ngăn cản được bao lâu.

Đương nhiên, Tiêu Viêm tự nhiên cũng không hề đặt nhiều kỳ vọng vào mấy người Tiêu Lệ bọn họ. Trường đại chiến này chủ yếu chính là trông chờ vào bốn người Tiêu Viêm bên này, nếu như họ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thì chúng cường giả Tiêu Môn cùng Già Nam Học Viện cũng chẳng hề có năng lực xoay chuyển tình thế.

Đối với nụ cười khinh bỉ của Tiêu Viêm, vẻ cười lạnh trên khóe miệng Hàn Phong lại càng thêm nồng đậm, hắn đã quá rõ tính tình Tiêu Viêm, thừa biết đối phương tuyệt đối không thể dễ dàng đem Bồ Đề Hóa Thể Tiên giao ra, cho nên cũng chẳng nói gì thêm. Mục quang cùng Mạc Thiên Hành khẽ giao nhau một chút, sau đó cả hai đều khẽ gật đầu.

"Phương Ngôn, ngươi dẫn nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão đến đối phó Tiêu Viêm. Ba người các ngươi liên thủ, cho dù là Đấu Tông cường giả cũng có thể miễn cưỡng đánh một trận, cho nên việc này hẳn là không có vấn đề gì chứ? " quay đầu lại, Hàn Phong nhìn đại trưởng lão Phương Ngôn trầm giọng nói.

Nghe vậy, Phương Ngôn mỉm cười, gật gật đầu, nói: "Tiên sinh yên tâm, lão phu chắc chắn sẽ đem Bồ Đề Hóa Thể Tiên đoạt lại."

"Không được khinh suất, tiểu tử này năm đó có một vài đấu kỹ uy lực cực mạnh, năm đó ta cũng đã chịu thiệt thòi lớn." Hàn Phong nhíu mày nhắc nhở.

Phương Ngôn lại một lần nữa mỉm cười gật đầu, đối với lời đồn về Tiêu Viêm, hắn đương nhiên là cũng đã nghe qua không ít. Những chiến tích năm đó của Tiêu Viêm tại Hắc Giác, hắn đã nghe nhiều đến thuộc bài luôn rồi, bởi vậy trong lòng tất nhiên cũng không có bao nhiêu ý niệm khinh thường. Chẳng qua là nếu để cho hắn cùng hai vị Ma Viêm cốc trưởng lão liên thủ đối phó Tiêu Viêm thì hắn cũng khá là tự tin. Dù sao thực lực hai người kia cũng tiếp cận Đấu Hoàng đỉnh, hơn nữa ba người phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý. Bằng vào ba người bọn họ, nếu đối phó với Tiêu Viêm vẫn chỉ là tứ Tinh Đấu hoàng, phần thắng có lẽ phải vượt qua sáu thành.

"Tiểu cô nương tóc tím kia cứ để cho con cùng với Tề trưởng lão đối phó là được. " Mạc Nhai đang đứng phía sau Mạc Thiên Hành bỗng mỉm cười nói.

"Ừm. " Mạc Thiên Hành thoải mái gật đầu, cũng chẳng có ý tứ nhắc nhở hai người này. Mạc Nhai cùng Tề Sơn liên thủ, trong cấp bậc Đấu Hoàng ít có địch thủ, đối phó với một tiểu cô nương, hẳn là không vấn đề gì. Mặc dù hắn cũng biết tiểu cô nương tóc tím kia có chút hơi cổ quái, nhưng sự cổ quái cũng không hẳn đã là đại biểu cho sức mạnh.

"Động thủ đi, không nên tiếp tục dây dưa." Hàn Phong khoát nhẹ tay áo, nhàn nhạt nói.

Câu nói của Hàn Phong vừa dứt, một cỗ khí thế mạnh mẽ tràn ngập âm lãnh, đột nhiên từ trong cơ thể y bùng phát ra. Dưới chấn động từ luồng khí tức cường đại này, chỉ thấy phía chân trời trong vắt đột nhiên ngưng tụ một đoàn mây đen dày đặc, nhất thời ánh dương quang ấm áp nhẹ chiếu từ thiên không cũng bị ngăn lại.

Chiếc áo bào xám bay phần phật dưới gió, trong đồng tử Hàn Phong từ từ hiện lên một màu đỏ sậm, mục quang dần trở nên lạnh lẽo, y nhìn thẳng về phía Tô Thiên: "Lão già kia, mấy năm rồi không gặp, hôm nay ta muốn xem xem ngươi còn có được như lúc xưa hay không!"

Cảm thụ được khí tức của mình bị Hàn Phong bao vây, Tô Thiên không chút động dung, thân hình khẽ động, chậm rãi lướt ra, phiêu phù tại vị trí cách Hàn Phong không xa, thản nhiên nói: "Không ngờ Đan Hoàng năm xưa tiếu ngạo Hắc Giác Vực giờ đã trở thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ. Ta đây chẳng biết là ngươi sau khi đã sử dụng biện pháp kỳ quái nào đó mà chiếm cứ được thân thể của người khác, lại còn có thể biến thành hình dáng trước kia. Nhưng mà ta thấy ngươi bây giờ đã chẳng còn chút khí độ nào của vị Đan Hoàng năm xưa nữa rồi. "

Lời này của Tô Thiên, trực tiếp khiến cho sắc diện của Hàn Phong trong nháy mắt trở nên âm trầm, biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ, vẫn là vết sẹo trong lòng y, lập tức cắn mạnh răng dữ tợn nói: "Lão bất tử kia, ta bị trầm luân đến mức này, biến thành hình dạng như thế này, còn không phải là nhờ phúc của các ngươi hay sao? Chỉ cần Hàn Phong ta còn sống một ngày, ta sẽ khiến cho các ngươi vĩnh viễn không được yên ổn!"

Câu nói cuối cùng, Hàn Phong dường như là gào thét ra thành tiếng. Vẻ dữ tợn, tàn nhẫn lấp đầy khuôn mặt, một cỗ năng lượng hùng hồn có chút hư ảo từ trong cơ thể ùn ùn bùng phát. Thân hình khẽ động, trong nháy mắt trực tiếp xuất hiện trước mặt Tô Thiên tựa như một bóng quỷ. Một luồng kình phong nóng rực tựa như núi lửa bạo phát mang theo lực lượng vô cùng khủng bố, âm hiểm mà tàn nhẫn đánh tới lồng ngực Tô Thiên.

Những nơi mà quyền phong lướt qua, không gian đều trở nên vặn vẹo. Thậm chí còn ngay cả không khí cũng bị xé nứt thành một hình vòng cung bao quanh nắm tay Hàn Phong.

Cảm thụ được sức mạnh từ một quyền này của Hàn, sắc mặt Tô Thiên khẽ biến, tay áo đột nhiên trở nên cứng rắn như sắt, mang theo một cỗ kình phong băng hàn, nặng nề va chạm với quyền đầu của Hàn Phong. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Bồng!"

Quyền đầu cùng ống tay áo tiếp xúc, một cỗ kình phong xoắn ốc trực tiếp quét ra, mang theo một tiếng gió rít gào xuất hiện trên không trung. Mà Hàn Phong cùng Tô Thiên đều lui lại vài bước, thân hình chớp động, lại một lần nữa tựa như mãnh hổ hạ sơn, hung hăng lao vào nhau. Phát xuất ra trận trận kình khí kinh nhân cùng những tiếng nổ do năng lượng va chạm.

Thấy Tô Thiên cùng Hàn Phong đã xảy ra chiến đấu kịch liệt, trong mắt ba người Phương Ngôn xẹt lên một chút hàn quang. Kế đó mục quang xoay chuyển nhìn về phía Tiêu Viêm, cười lạnh một tiếng, ba người lập thành một hình tam giác, chậm rãi tiến về chỗ hắn.

Thấy ba người Phương Ngôn hành động, Tiểu Y Tiên sóng mắt lưu chuyển, nhưng nàng chưa kịp có động tác gì, trước mặt đã xuất hiện một bóng người. Mạc Thiên Hành cười tủm tỉm nói: "Đối thủ của cô là ta, đừng không nên vì những kẻ khác mà phân tâm chứ. "

Đôi mắt anh đào nhàn nhạt liếc nhìn Mạc Thiên Hành, làn môi thanh tú của Tiểu Y Tiên chậm rãi nhếch lên một cách quỷ dị, một đoàn khí vụ màu tím lặng lẽ tràn ra từ thân thể nàng.

Khi Mạc Thiên Hành ngăn trụ Tiểu Y Tiên thì ba người Phương Ngôn cũng đã vây quanh Tiêu Viêm. Thấy gã vẫn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ bình thản, Phương Ngôn không khỏi cười khảy: "Đã sớm nghe qua của thủ lĩnh Tiêu Môn năm đó ở Hắc Giác Vực uy phong như thế nào. Hiện giờ gặp mặt, thật sự đúng là anh hùng xuất thiếu niên, chỉ có điều là hôm nay ba người lão phu đây sẽ phải đắc tội rồi. "

Trên mặt tuy bao trùm vẻ thân thiết hòa ái, nhưng trong nhãn đồng Phương Ngôn lại không có một chút nét cười nào. Có chăng, chỉ là hàn ý băng lãnh cùng với sát ý lạnh lẽo.

Đối với lời nói của Phương Ngôn, Tiêu Viêm cũng chỉ là tùy ý liếc mắt nhìn hắn, chợt gã duỗi tay ra, vươn vai một cái làm ra vẻ như đang mỏi lưng vậy. Bàn tay nắm lại, Huyền Trọng Xích cự đại đột ngột thiểm hiện, mỉm cười nói: "Nói nhiều như vậy cũng chẳng có ích gì đâu, muốn đoạt được Bồ Đề Hóa Thể Tiên từ trong tay của ta, bằng vào võ mồm thì không được đâu, mà cần phải."

Vừa dứt lời, mục quang Tiêu Viêm đột nhiên trở nên sắc bén, trọng xích trong tay tựa như chuyển động theo câu nói, mang theo một cỗ kình phong nóng cháy. Gã cũng chẳng thèm quay đầu lại mà quật luôn một thước về phía sau.

"Keng!"

Tiếng kim thiết va chạm thanh thúy vang lên phía sau Tiêu Viêm, một đạo hắc ảnh lảo đảo lui về phía sau mấy bước, sau đó mới trụ vững được thân hình. Bàn tay nắm đại đao thoáng có chút run rẩy, ánh mắt ngưng trọng nhìn bóng lưng Tiêu Viêm. Người này chính là Ma Viêm cốc nhị trưởng lão, trông hắn bây giờ giống như là nằm mơ cũng chẳng ngờ rằng phản xạ cùng lực lượng của Tiêu Viêm, cư nhiên lại mạnh đến thế này.

"Mà cần phải xuất ra bản lãnh thật sự của mình, cái trò đánh lén này, đối với ta là vô dụng mà thôi. Ma Viêm cốc các người, chắc là sẽ không dựa vào cái trò vớ vẩn này mà kiếm cơm ở Hắc Giác Vực đâu nhỉ?" đơn giản một kích liền đẩy lui tên trưởng lão Ma Viêm cốc đánh lén kia, Tiêu Viêm nhìn Phương Ngôn nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng bóng rạng rỡ, trắng đến làm cho ba tên trưởng lão này nhìn mà phát ớn trong lòng.

"Vẫn nghe miệng lưỡi Tiêu Môn chủ lợi hại không kém gì so với thân thủ của mình, hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả thật là danh bất hư truyền!" Phương Ngôn cười trào phúng, chợt vẻ tươi cười trên khuôn mặt dần dần biến thành vẻ âm hàn, lão chậm rãi nói: "Nghe nói Tiêu Môn chủ có Dị Hỏa trong tay. Đối với điểm này, lão phu thật lòng rất muốn biết là Dị Hỏa nhân tạo của Ma Viêm cốc chúng ta, có thể so sánh được với Dị Hỏa của ngài hay không đây!"

Tiếng nói vừa dứt, Phương Ngôn đột nhiên quát lớn: "Lão Nhị, lão Tam!"

Nghe thấy tiếng quát của Phương Ngôn, nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão Ma Viêm cốc ở một bên nhất thời quát theo một tiếng, chợt phi thân lùi lại một khoảng, thủ ấn cấp tốc biến động. Theo sự biến đổi từ thủ ấn của ba người, ba đoàn hỏa diễm màu xám nhạt, đột nhiên từ bên trong cơ thể họ chậm rãi phóng thích. Một lát sau trực tiếp thoát ly thân thể họ bay vút ra, tại vị trí trung tâm ba người ngưng tụ lại cùng một chỗ.

Nương theo ba đoàn hỏa diễm màu xám nhạt dung hợp, ngắn ngủn nửa phút thời gian, một đoàn hỏa diễm màu nâu quỷ dị, chậm rãi trôi nổi trên bầu trời.

Đoàn hỏa diễm màu nâu này vừa xuất hiện, nhiệt độ ở mảng chân trời này đột nhiên tăng vọt. Thậm chí không gian chung quanh ngọn lửa kia cũng đã xuất hiện một chút vặn vẹo. Nhiệt độ của loại hỏa diễm này, có lẽ là đã gần so sánh được với Dị Hỏa.

Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn đoàn hỏa diễm màu nâu kia, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, có chút hứng thú lẩm bẩm: "Đây chính là cái thứ "Lộng diễm quyết" kia chăng!"

-------*-------

----------oOo----------
Bạn cần đăng nhập để bình luận