Đấu Phá Thương Khung

Chương 672: Tông sư nghị sự

Ngọn núi khổng lồ mà tịch mịch giữa một vùng bình nguyên, ngọn núi cao vút trong mây mơ hồ tản ra kiếm khí sắc bén cắm vào mây xanh. Ở giữa tầng mây có tiếng thao luyện cùng tiếng cùng với tiếng kim thiết va chạm vang lên âm thanh thanh thúy.

Vân Lam Tông vẫn như ngày trước nhưng khi lên Vân Lam Tông lại thấy có dáng dấp khác, cả tòa núi mọc lên vô số các trạm canh gác, ngọn núi được phòng vệ một cách ngiêm ngặt, mặc kệ bất kể người nào lên đều phải khám xét chặt chẽ, nơi mấu chốt là trên đỉnh núi, là đại bản doanh Vân Lam Tông.

HIện nay Vân Lam Tông nhận đệ tử một cách trắng trợn không có một lý do nào cả, số lượng so với 3 năm trước nhiều hơn rất nhiều, bởi vậy bọn họ mới đủ nhân lực, nên trên núi cứ 3 thước lại có một tốp phòng tuyến nghiêm ngặt.

Chỉ là, tuy rằng tông môn thực lực trở nên mạnh mẽ, nhưng không chỉ có ngoại nhân, chính một số ít đệ tử của Vân Lam Tông đệ tử đều có thể thấy Vân Lam Tông hiện nay không còn được toàn bộ Gia Mã đế quốc cho rằng là thánh địa nữa, trải qua 3 năm mọi việc làm của Vâm Lam Tông đều tầm thường như mọi thế lực khác không hề khác biệt, vì mở rộng thực lực không từ thủ đoạn …

Phía trên Vân Lam Tông, căn cứ tông môn khổng lồ kéo dài khuất tầm mắt, trong sân rộng, bóng người qua lại,các loại tiếng quát mắng, tiếng đao kiếm va chạm hội tụ cùng một chỗ, sương mù nhàn nhạt lượn lờ dưới chân trời cũng đều bị tản đi, vài năm trước đây nơi này được coi là Thánh Địa hiện nay đã không còn loại khí tứcsiêu nhân thoát tục đấy nữa.

Tại trung tâm ngọn núi, một đại điện rộng lớn như mãnh thú nằm phục, mơ hồ tản ra một loại hương vị tang thương, từ khi Vân Lam Tông thành lập tới nay vẫn một mực truyền thừa xuống, vì vậy trong đại điện Vân Lam Tông này vẫn lưu lại vài phần siêu nhiên trước đây, thế nhưng ở phía ngoài đại điện có hộ vệ áo bào trắng sắc mặt âm lãnh, điều này khiến cho đại điện có phần tang thương nhiều thêm một chút khí tức âm hàn.

Trong đại điện không ít người ngồi yên lặng, ánh mắt đều sợ sệt nhất thời né tránh nhìn lão giả thủ vệ, không dám phát sinh một tiếng động.

Lão giả thân mặc một áo bào màu trắng, phía trên bào phục và 2 tay áo đều có một thanh kiếm, khi áo bào di chuyển thanh kiếm nhìn như thật vậy, kiếm khí sắc bén mơ hồ tràn ra, lão giả một cái đầu bạc trắng nhưng mà khuôn mặc thì lại như một thanh niên, sáng bóng khác thường.

Lão giả từ từ nhắm 2 con mắt màu nâu lại, rồi chậm rãi mở ra, ánh mắt lạnh lùng làm cho người khác khắp người phát lạnh như sao băng xẹt qua, người nào vô ý liếc trộm chạm vào con mắt của người liền cảm giác thấy mồ hôi tay cũng muốn đổ ròng ròng, gấp rút dời ánh mắt ra chỗ khác không dám nhìn thẳng. Có thể thấy cấp bậc danh vọng này ngoại trừ Vân Sơn ra thì còn có ai khác?

"Vân Phàm bên kia có tin tức gì truyền đến không?"

Câu nói của Vân Sơn khiến đại điện vốn đang tĩnh lặng bỗng nhiên trở nên ồn ào một lúc, ánh mắt chậm rãi lướt tới.

Câu nói của Vân Sơn khiến cho mọi người trong đại điện có chút động thân bỗng có một người cung kính trả lời.

" Tông chủ, Vân Phàm vẫn không có tin tức gì truyền đến, chắc hẳn là đang đợi thời cơ".

Vân Sơn khẽ nhíu mày nói:

"Có mỗi một cái Trấn Quỷ Quan mà thôi, thế mà vẫn chậm chạp như vậy.Truyền tin cho hắn trong vòng năm ngày phải mang Trấn Quỷ Quan nắm trong tay, còn những nơi khác những kẻ ra tay bất lợi tùy từng tình huống mà ra tay. Chỉ cần mang đội chấp pháp của hoàng thất nắm trong tay thì bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu!".

"Vâng!" Nghe Vân Sơn ra lệnh bọn họ vội vã thi hành.

"Ha ha, tông chủ mấy năm nay luôn quyết đoán, bất tri bất giácmang đệ tử Vân Lam Tông trà trộn vào các nơi trọng yếu của thành thị Gia Mã đế quốc, chỉ cần ra lệnh một tiếng hơn một nửa Gia Mã đế quốc liền rơi vào tay Vân Lam Tông." một vị trung niên hướng về Vân Sơn nói, giọng điệu có chút nịnh nọt.

"Đây chỉ là bước đầu tiên thôi, bước tiếp theo của Vân Lam Tông ta không chỉ dừng lại ở Mã Gia đế quốc, chỉ cần mang Mã Gia đế quốc nắm trong tay thì thực lực của Vân Lam Tông sẽ tăng vọt lên, mà đến lúc đó các thế lực của Tây Nam Đấu Khí Đại Lục cũng không dám cùng ta đối kháng, chờ đến lúc Vân Lam Tông trở thành bá chủ lãnh thổ phia Tây Nam…". Vân Sơn đạm cười nói, nếp nhăn tuổi già hiện lên trong mắt không phù hợp với dã tâm.

" Ha ha, Tông chủ nói rất đúng. Ngày trước Tây Nam lãnh thổ tổ chức đại hội, Vân Lam Tông ta chỉ hạng trung, lần đại hội tiếp theo Vân Lam Tông ta cho những kẻ nói Vân Lam Tông có tầm nhiền hạn hẹp phải ngã xuống. ha ha…" lời nói vang lên ngay sau khi Vân Sơn nói xong.

Vân Sơn trên mặt nở ra một nụ cười, phất phất tay nói: "Chuyện ta phân phó đã làm thế nào rồi?"

Nghe vậy, đại điện có một người đứng lên cung kính nói: " Bẩm tông chủ, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi tông chủ ra lệnh một tiếng, liền có thể thẳng nhập đế đô, mang gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nhổ tận gốc!" Nói tới đây hắn thoáng chần chừ nói: " Bất quá Mễ Đặc Nhĩ có thể có thêm đấu hoàng trợ lực, với nhân lực thế này sợ rằng chưa đủ!"

"
Vân Đốc, Vân Sát, từ lúc này đây, đội là do hai người thống lĩnh, mang Mễ Đặc Nhĩ gia tộc thanh trừ triệt để, nhớ kỹ, sau khi thanh trừ xong Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, nhất định phải truy cho ra tàn dư của Tiêu gia! Ánh mắt của Vân Sơn liếc hướng về một góc trong đại điện, khẽ quát nói. "Tuân mệnh!" nghe tiếng quát của Vân Sơn tại một chỗ, hai gã vẫn duy trì trầm mặc như hai ông già vội vã đứng dậy, cung kính đáp.

Hai lão già này tuy rằng thực lực hơi yếu, nhưng tại Vân Lam Tông thì địa vị không hề thấp kém, sau khi 2 người đó đứng dậy thì tiếng ồn đã nhỏ đi rất nhiều có thể nhận thấy địa vị của 2 lão già này không hề nhỏ

"
 Ha ha … Vân Đốc, Vân Sát hai vị trưởng lão này 3 năm tại tông phái được tông chủ hỗ trợ giờ đã tiến vào đấu hoàng, có bọn họ xuất thủ Hải Ba Đông trở mình cũng không có thành quả gì." mọi người xung quanh nhìn 2 vị trưởng lão cười nói.

Nghe được những lời nịnh nọt, Vân Đốc cùng Vân Sát có vẻ cười cười, chợt liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt xẹt qua vẻ quỷ quyệt.

"
 Nhiệm vụ của các ngươi là thanh trừ Mễ Đặc Nhĩ gia tộc cùng với tàn đảng của Tiêu gia. Các thực lực khác của đế đô chắc chắn không dám nhúng tay vào, đương nhiên, nếu thật có thế lực không vừa mắt, cũng nhất loạt thanh trừ đi." ánh mắt Vân Sơn quét toàn trường chậm rãi nói. Nghe vậy Vân Đốc cùng Vân Sát lần thứ hai gật đầu.

Mang sự tình phân phó xong, Vân Sơn nhẹ nhàng dựa vào chiếc ghế mềm mại phất tay nói: "
Đã như vậy, liền đều đi thi hành hết đi, đoạn thời gian này, trước tiên thanh trừ Mễ Đặc Nhĩ gia tộc.

Nghe được những lời Vân Sơn nói, mọi người trong đại điện vội vàng gật đầu rồi cùng đứng dậy hướng về phía Vân Sơn vội vã khom lưng hành lễ, chậm rãi rời khỏi đại điện.

Sau mọi người rời khỏi, đại điện lại trở nên yên tĩnh một thời gian, trong góc tối một đoàn hắc vụ quỷ dị xuất hiện: "Nhớ kỹ lần này không thể bỏ qua bất kể là kẻ nào của Tiêu Gia, việc lần trước ngươi đã không thể làm ta thỏa mãn." Vụ khí màu đen bốc lên đi tới đại điện từ từ chậm rãi nói.

"Các ngươi đến tột cùng là muốn tìm vật gì của Tiêu Gia? một tiểu gia tộc mà thôi, cũng có cái để hấp dẫn ngươi?" Vân Sơn nhíu mày lại đối với vấn đề này hắn nghi hoặc đã lâu và rất hiếu kỳ.

"Không nên hỏi và cũng không cần hỏi, có một số việc không biết sẽ tốt hơn với ngươi, Hồn Điện chúng ta có thể mang ngươi đột phá đấu tông cường giả, thì cũng có thể mang ngươi lần thứ hai trở lại đấu hoàng." Âm thanh âm lãnh trong đại điện làm kẻ khác sởn cả gai ốc.

Khuân mặt uy phong bát diện của Vân Sơn nổi lên tia kinh hãi, nhưng lại chỉ có chút khó chịu nói: "Nhưng mà nếu mang tất cả người Tiêu Gia giết hết vẫn không tìm được vật đó …?"

"Chúng ta biết Tiêu Gia nhất định có vật đó, chỉ không biết chính xác là kẻ nào cầm mà thôi. nếu như nơi này không tìm được thì chỉ còn cách là tìm Tiêu Viêm mà thôi!"

Gia Mã thánh thành, Gia Mã đế quốc đế đô, với tư cách là tòa thành thị phồn hoa nhất đế quốc, lượng người mỗi ngày nhập vào xuất ra nơi này đạt đến số lượng khổng lồ. Nhưng hôm nay, bầu không khí ở thành thị phồn hoa này lại có chút áp lực khác thường, mơ hồ cả không gian đều có cảm giác một loại mưa gió áp bức. Mà loại cảm giác này, được tạo thành tự nhiên bắt đầu từ việc đột nhiên tuyên bố tạm thời đóng cửa toàn bộ phòng đấu giá cùng cửa hàng của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Hành động này đối với một trong tam đại gia tộc đế quốc không thể nghi ngờ là hướng về phía mọi người chứng tỏ sẽ có phiền toái không nhỏ rơi vào đầu bọn họ. Dân gian cũng không hề thiếu một số hạng người thông thạo tin tức, bởi vậy, mơ hồ có một ít lời đồn đãi truyền ra nói Vân Lam Tông có ý đồ thanh trừ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.

Những lời đồn đãi này truyền ra nhanh chóng khiến cho trong thành rối loạn không nhỏ. Mấy năm nay Vân Lam Tông càng thêm cường thế và kiêu ngạo, hơn nữa Gia Mã đế quốc mọi người ai cũng rõ ràng. Khiến cho đứng đầu tam đại gia tộc, Mễ Đặc Nhĩ gia tộc đều phải cẩn thận đỗi đãi, ngoại trừ hoàng thất có tư cách này ra thì chỉ sợ cũng chỉ có nơi kia cách đế đô không xa - Vân Lam Tông. Tại thời điểm trong thành lời đồn nổi lên bốn phía, lúc này tại thành nam, tổng bộ Mễ Đặc Nhĩ gia tộc bầu không khí vô cùng khẩn cấp, thân ảnh trong trang viên đi đi lại lại vội vội vàng vàng. Toàn bộ hộ vệ từ các địa phương đều rút về, đem cả trang viên phòng ngự cực kỳ kín đáo, chặt chẽ. Trong bóng tối lấp lánh vô số hàn mang cung tiễn tại tất cả mọi nơi trong trang viên. Chỉ cần trong chốc lát xuất hiện khách không mời mà đến thì mũi tên sắc bén trong nháy mắt sẽ bắn ra.

Tại thời điểm trang viên canh phòng nghiêm ngặt, tại phòng nghị sự rông lớn trong trang viên, bầu không khí cũng có chút ngưng trọng. Bên trong toàn là thành viên hạch tâm của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, bất quá lúc này sắc mặt bọn họ phần lớn đều khó coi. Tại Gia Mã đế quốc, đột nhiên ai mà bị Vân Lam Tông xếp vào mục tiêu đả kích thì sợ rằng khó có thể lộ ra dáng vẻ tươi cười được.

"Nhã Phi, tin tức Vân Lam Tông sẽ xuất thủ với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ ta là sự thật?". Trong đại sảnh, một lão giả chợt cay mày thanh âm trầm thấp hỏi.

Nghe được lảo giả đặt câu hỏi, trong đại sảnh mọi ánh mắt đều hướng đến vị mỹ lệ nữ nhân ngồi thủ vị. Sau đó người nữ nhân xinh đẹp kia mặt cũng đầy ngưng trọng đối mặt với ánh mắt mọi người hơi gật đầu nói:

"Đại trưởng lão, tin tức này không giả được, trong vòng hai ngày này sợ rằng Vân Lam tông sẽ chân chính động thủ!".

Tuy rằng trong lòng đã có đáp án song sau khi nghe Nhã Phi hoàn toàn xác định, trong đại sảnh vẫn như cũ có không ít người sắc mặt đột nhiên u ám hơn rất nhiều.

Người được xưng là đại trưởng lão, khuôn mặt có điểm quen thuộc, nhìn kỹ đó là Mễ Đặc Nhĩ gia tộc tộc trưởng năm đó- Đằng Sơn, bất quá nghe Nhã Phi xưng hô tựa hồ ba năm thời gian, hắn đã đem vị trí tộc trưởng nhượng lại cho người khác…

Nghe được Nhã Phi đáp lời, Đằng Sơn cũng chậm rãi thở dài một hơi, dường như lạc vào bùn lầy trong lúc gia tộc lâm vào tuyệt cảnh. Tất cả tai họa này đều là do Tiêu gia gia hỏa rước lấy, nếu không giúp bọn hắn thì sẽ không đắc tội Vân Lam Tông, cũng không có ngày hôm nay. Lúc này, đột nhiên có một chút thanh âm bén nhọn vang lên, mà khi thanh âm vừa rơi xuống. liền sau đó cũng có không ít âm thanh phụ họa. Tại đây khi mà đại họa lâm đầu, bọn họ rốt cục không kiềm chế được ý nghĩ trong đầu.

"Im miệng cho ta!"

Nghe được tranh cãi ầm ĩ trong phòng nghị sự, Đằng Sơn nhất thời giận dữ. Bàn tay hung hăng đập xuống bàn. Bất ngờ xảy ra âm thanh lớn khiến mọi người sợ hãi vội vã câm miệng.

Sau khi đem mọi người áp chế xuống, Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn nhìn thoáng qua bên cạnh, một người nam tử vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên xe đẩy, chợt lại liếc liếc mắt sang người bên cạnh Nhà Phi vẫn đang nhắm mắt nhưng sắc mặt có chút băng hàn, Hải Ba Đông cười khổ một tiếng nói:

"Tiêu Đỉnh tiên sinh, tộc nhân thất thố, cho người chê cười rồi!"

Nghe được Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn nói, Tiêu Đỉnh lại lắc đầu cười, ánh mắt chậm rãi đảo qua khuôn mặt mọi người. Hễ là ánh mắt cùng đối diện với một người thì một lát sau người đó sẽ không nhịn mà được quay mặt đi. Nam nhân này hiện giờ tuy hai chân đã tàn, cũng không biết tại sao khi ánh mắt hướng tới mọi người kia thì khuôn mặt vẫn lộ vẻ nhàn nhạt tươi cười, trong lòng không nhịn được có chút hàn ý.

Gia tộc chút nữa bị diệt, chính mình lại biến thành người què chỉ có thể dựa vào xe đẩy, biến cố như thế này đủ để cho người bình thường nổi điên. Nhưng mà nam nhân này vẫn như cũ không có chút ba động, giống như hắn căn bản không có tình cảm. Người như thế, đích xác có chút đáng sợ.

"Đằng Sơn đại trưởng lão, việc này đích xác cùng Tiêu gia ta có chút quan hệ."

Tiêu Đỉnh từ từ nói, ánh mắt đảo qua Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn nói:

"Nếu Vân Lam Tông thực sự sẽ xuất thủ đối với gia tộc Mễ Đặc Nhỉ, ngươi liền mang ta hoặc phân nửa Tiêu gia tộc nhân giao ra đi, sau đó nói với bên ngoài, đây là Tiêu gia toàn bộ tàn dư, tộc nhân khác, liền mời các ngươi nghĩ biện pháp lặng lẽ để cho bọn họ ly khai, Tiêu gia gặp đại nạn, một tia huyết mạch, phải lưu lại!"

Nghe Tiêu Đỉnh nói, trong đại sảnh rất nhiều người đều có chút ngạc nhiên, nhìn người trước mặt khuôn mặt dáng tươi cười, trong lòng hàn ý càng lớn, chiêu thức ấy, không thể nói không khôn ngoan.

Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cũng là bởi vì lời này của Tiêu Đỉnh mí mắt giật giật, mỉm cười thật sâu nhìn thoáng qua người kia, thầm nghĩ trong lòng: "Tuổi tác không lớn, nhưng lại là có lý trí tuyệt đối, Tiêu gia có người này không lo không thịnh vượng, thế nhưng… đáng tiếc..."

"Tiêu Đỉnh tiểu tử, yên tâm, không có người đem ngươi giao ra đâu, cho dù liều mạng mạng già này thậm chí nửa Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, lão phu cũng sẽ bảo vệ ngươi không việc gì!".

Âm thanh băng lãnh đột nhiên vang lên, mọi người vừa nhấc đầu, nhìn thấy Hải Ba Đông không biết mở hai mắt bao giờ, đồng tử có chút xanh thẳm. Lúc này hàn quang lóe ra, tại hàn mang ánh mắt kia có nhiều người dị nghị cũng không thể không thức thời nuốt vào miệng lời nói của mình.

"Hải lão!" Tiêu Đỉnh ngẩn ra, ánh mắt vốn không hề bận tâm, cũng như vậy có chút ba động. Hắn trong lòng rõ ràng, Mễ Đặc Nhĩ gia tộc này, nếu không có Nhã Phi cùng Hải Ba Đông kiệt lực bảo vệ mà nói, sợ rằng Tiêu gia tộc nhân đã sớm mất đi che chở. Bất quá hắn vẫn như cũ không ngờ tới, sự tình tới nước này, Hải Ba Đông vẫn như cũ có thể ngoan cố kiên trì, thậm chí, cam nguyện hi sinh hơn nửa gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.

"Hải lão, ngài còn đang chờ tam đệ ta trở về sao."

Tiêu Đỉnh cười khổ một tiếng, khẽ thở dài, tới thời khắc này, thậm chí là ngay cả hắn, cũng vậy đã không có lòng tin quá lớn, hắn chỉ có thể ký thác hi vọng với Tiêu Viêm ngày sau trở về, có thể vì Tiêu gia báo huyết cừu.

"Ha ha, ta đối với tiểu tử kia có một loại tin tưởng kỳ lạ!"

Hải Ba Đông cười to một tiếng, chợt ánh mắt liếc liếc hai bên trái phải Mễ Đặc Nhĩ. Đằng Sơn, hừ lạnh nói:

"Bọn người các ngươi tầm nhìn luôn luôn hạn hẹp, các ngươi lẽ nào cho rằng, Vân Lam Tông xuất thủ đối với Mễ Đặc Nhĩ gia tộc ta, thực sự chính là bởi vì Tiêu gia sao? Mấy năm nay bọn họ động tĩnh như thế nào các ngươi không phải là không biết, lúc này tam đại gia tộc thậm chí hoàng thất, các ngươi nhìn đi, nhìn xem có ai may mắn tránh khỏi?"

Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn trầm ngâm, chợt cười khổ hít hà một tiếng, hắn làm sao không biết, hiện giờ Vân Lam Tông có xu thế tẩy trừ thế lực đế quốc, bất quá nếu có thể mang ngày này trì hoãn một ít thì tốt hơn. Nhưng mà trong lòng tuy rằng muốn như vậy, nhưng hắn lại không dám nói ra, Hải Ba Đông trong gia tộc trên cả trưởng lão, địa vị Mễ Đặc Nhĩ gia tộc có thể có ngày hôm nay, công lao hắn không thể nghi ngờ, thậm chí ngay cả hắn cũng không dám cãi lại. Đương nhiên, nếu không có Hải Ba Đông tại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ có danh vọng như vậy, bằng vào Nhã Phi một người, có tài hoa đi chăng nữa, cũng khó có thể trở thành người cầm lái gia tộc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

"Hiện tại làm như thế nào cho phải? Nếu không thì hướng Mộc gia cùng Nạp Lan gia tộc hoặc Luyện Dược Sư Công Hội, hoàng thất xin giúp đỡ?" Mễ Đặc Nhĩ. Đằng Sơn thở dài nói.

"Vô ích!" Nhã Phi lắc đầu, tại mặt bàn trên thân hình mảnh khảnh chỉ nhẹ nhàng điểm chút, đôi mắt sáng quét cả phòng khách, nói: "Vân Lam Tông hiện giờ thực lực đã quá mức cường đại, thậm chí với bọn họ cũng không dám bị rước lấy, nếu là bọn hắn thật lòng mà nói muốn bang trợ, không cần chúng ta xin giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ phái người đến đây, nếu là không muốn hoặc không dám, xin giúp đỡ như thế nào cũng không làm nên chuyện gì.

"
Vậy, lẽ nào cứ như vậy chờ chết phải không?" Trong đại sảnh, một ít nhân vật lần thứ hai nhịn không được nói.

Nhã Phi giương mắt, nghiêng đầu hướng về Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn nói: "
Đại trưởng lão, vì xuất hiện tình hình rất xấu, ta đã ngầm mang Mễ Đặc Nhĩ gia tộc một số ít người tuổi nhỏ đưa ra đế đô, bảo tồn gia tộc huyết mạch, nhưng nếu như thực sự đến lúc kia, sợ là chúng ta ngoại trừ đầu hàng, thì chỉ có liều mạng đánh một trận!"

"Ai, ngươi cô nàng này đúng là biết nhìn xa, dĩ nhiên trước đó đã chuẩn bị đường lui cho gia tộc, bất quá cái loại này tình hình này cũng quá nguy rồi."

Nghe vậy, Mễ Đặc Nhĩ. Đằng Sơn ngẩn ra, xem ra việc này ngay cả hắn cũng vừa mới biết được.

"Đầu hàng?" Ta cũng không cho rằng có kết cục quá tốt đẹp này.

"Oanh!"

Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn thở dài một tiếng, vừa muốn nói, phía trên bầu trời toàn bộ Gia Mã thánh thành đột nhiên bộc phát ra một tiếng nổ mạnh vang dội như sấm rền.

Tiếng nổ mạnh cuồn cuộn giữa không trung, khiến ánh mắt cả thành đều hướng lên phía trên bầu trời, mà lúc này, tại nơi phát ra tiếng nổ mạnh, xuất hiện một đám mây do năng lượng hội tụ, mà ở một bên đám mây kia, một thanh trường kiếm tản ra sắc bén kiếm khí, đang thẳng tắp đâm vào!

"Đây là tín hiệu Vân Lam Tông." Nhìn ấn ký đặc thù hình đám mây trên bầu trời kia, toàn bộ thành thị, đột ngột bạo phát lên một trận kinh hô, một số người mẫn cảm lại mang vẻ mặt hoảng sợ, Vân Lam Tông này, lẽ nào thực sự sẽ xuất thủ đối với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ?

Trong Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, không ít người ở phòng khách cũng nhìn thấy ấn ký trên bầu trời như vậy. Trong lúc nhất thời, sắc mặt đều dần tái đi.

"Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, giao ra dư nghiệt Tiêu gia, bằng không ngày hôm nay là lúc diệt tộc!"

Không lâu sau khi năng lượng ấn ký xuất hiện, một tiếng quát lạnh lùng vang lên, đó là do đấu khí hùng hồn phát ra, nổ vang vang vọng làm hỗn loạn toàn bộ Gia Mã thánh thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận