Kinh Khủng Tu Tiên Lộ

Chương 131: Mộng trong mộng? Thật hay giả?

Phương Diệu Quang mở mắt, lúc này hắn mới đột nhiên nhận ra có vấn đề, mọi chuyện mình trải qua vừa rồi hình như chỉ là giấc mộng.
Hắn đột nhiên đứng lên, rất nhanh tới vị trí mặt bàn.
Nơi đó trống rỗng không có gì, không có gì cả.
"Thì ra là mộng? Ai, ta còn tưởng là thật."
"Nếu là sự thật thì tốt biết mấy."
Mang theo tiếc nuối vô hạn, Phương Diệu Quang chán chường ngồi trên ghế.
Nhưng trong lòng hắn có một loại lực lượng khó tả ảnh hưởng tới hắn.
Nhập Mộng Thuật không chỉ có tiến vào trong mộng của người khác, tác dụng lớn nhất của nó là cấy ghép vào một loại tiềm thức.
Lúc này, tiềm thức Phương Diệu Quang đang thúc đẩy hắn.
Phương Diệu Quang mặc xong quần áo, ăn điểm tâm xong, ma xui quỷ khiến đi tới Tắc Hạ Học Cung.
Sắc trời đã sáng rõ, là một ngày tới trường.
Từ nơi sâu xa, trong lòng hắn có một loại âm thanh, hắn đã đi tới đình nghỉ mát phía sau Tắc Hạ Học Cung.
Sắc mặt hắn nhìn đình nghỉ mát biến hóa không ngừng, một cỗ tinh khí kỳ diệu từ trong cơ thể hắn tràn ra.
Ngay sau đó, một cỗ ba động nhàn nhạt bao phủ hắn.
Tiếp theo một cái chớp mắt, hắn chìm vào dưới mặt đất, sau đó thông qua pháp thuật hiệu quả, hắn thấy được một màn không thể tưởng tượng nổi.
Lòng đất thực sự có một tảng thịt màu máu, nó không có tỏa ra bất kỳ chấn động nào, chẳng qua là kéo dài ra từng sợi xúc tu màu máu, đi sâu vào trong lòng đất.
Toàn thân sởn cả gai ốc, Phương Diệu Quang trong nháy mắt từ dưới đất chui ra, sắc mặt biến hóa không chừng.
"Chẳng lẽ là thật? Ta mơ thấy tương lai?"
Thở ra một hơi dài, ánh mắt hắn lóe lên suy tư.
Ngay sau đó, hắn lập tức tìm lão sư xin nghỉ phép, sau đó rời khỏi Tắc Hạ Học Cung.
Trong đầu hắn ghi nhớ rõ ràng thông tin trong bản ghi chép đó, bao gồm thân phận giả dạng của người trong Ma Đạo.
Hắn lặng lẽ đi tới thành Bắc, tìm một góc tối gần cửa thành.
Lúc này, hắn thi triển thủ đoạn trong tiểu thuyết.
Một đoàn tinh khí kỳ diệu rơi vào trên tảng đá trước mặt hắn, tảng đá phát sinh biến hóa quỷ dị.
Tảng đá biến thành tượng đất nhỏ, ước chừng chỉ lớn bằng đầu ngón út.
Tinh thần bám vào trên người tượng đất nhỏ, dọc theo bóng tường thành, lặng lẽ tới gần vị trí cửa thành.
Tu sĩ thủ vệ quan sát cửa thành, đó là một đệ tử binh gia tên là Trương Nhất Phong.
Là một vị tu sĩ Chân Pháp Cảnh, cả người tràn ngập một cỗ khí tức binh sát.
Người thường tới gần hắn đều sẽ cảm thấy một loại sợ hãi, hắn cùng tu sĩ ở cửa thành, nhìn qua không có gì đặc biệt.
Đảo mắt đã gần nửa ngày, Phương Diệu Quang vẫn giám thị Trương Nhất Phong, thông qua tượng đất nhỏ bắt được một ít tin tức.
Hắn phát hiện Trương Nhất Phong hoàn toàn không thèm để ý tới việc trông coi cửa thành, hoàn toàn chỉ qua loa cho xong chuyện. Ngoài ra thì không còn chỗ nào đặc biệt cả.
Trong lòng hắn mang theo nghi vấn, rời khỏi nơi này đi đến Thái Hà.
Tần đại sư một trong bát diễm của họa phường Thái Hà, tựa hồ là người của Bách Dục ma giáo.
Lúc này, tượng đất nhỏ của hắn đã lặng lẽ lên thuyền.
Trốn ở trong bóng tối, lặng lẽ lẻn vào khuê phòng của Tần đại sư.
Ngay khi tượng đất nhỏ vừa tiến vào khuê phòng, Phương Diệu Quang liền phát hiện một tia không thích hợp.
Cấm chế tràn ngập trong khuê phòng, nếu hắn cưỡng ép xâm nhập, lập tức sẽ kinh động đến đối phương.
Hắn khống chế tượng đất nhỏ ẩn nấp trong bóng tối nơi góc phòng.
Như một con nhện đang lẳng lặng chờ đợi con mồi, chờ mong Tần đại sư trở về.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc đêm khuya, có hai bóng người đi tới từ ngoài cửa.
Trong đó có một vị dáng người chập chờn, chính là Tần đại sư mặc một thân váy dài trắng.
Trên mặt nàng hơi trang điểm, đẹp như vầng trăng trong trời sao, khiến người ta không thể quên.
Phương Diệu Quang cũng là lần thứ nhất nhìn thấy người xinh đẹp như vậy, trong lòng giật thót.
Đi theo bên cạnh nàng là một nha hoàn, mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt.
Hai người tiến nhập phòng, chỉ thấy Tần đại sư vung tay lên, cả gian phòng trong khoảnh khắc tràn ngập một cỗ sương mù màu hồng nhạt.
Sương mù này che đậy bên trong, cái gì cũng không nhìn thấy cũng là không thể nghe thấy.
Phương Diệu Quang nhìn mảnh sương mù này, nhướng mày: "Đây là pháp môn ma đạo."
Mặc dù hắn chỉ ký thác tinh thần vào tượng đất, nhưng hắn phát hiện trong sương mù màu hồng này ẩn chứa pháp thuật ma đạo kinh khủng.
"Có rất nhiều thuyền hoa trên Thái Hà đều có vấn đề."
"Ta lại đi thăm dò mấy nhà."
Nghĩ tới đây, hắn giải trừ pháp thuật của mình, tượng đất nhỏ trên thuyền Tần đại sư lập tức biến thành bùn đất.
Hắn lại chế tạo ra một tượng đất mới, tìm tòi những người khác trong ghi chép.
Môn pháp thuật này là pháp thuật duy nhất mà hắn sở hữu trong một quyển tiểu thuyết được không ít người tán thành.
Môn pháp thuật này tên là Địa Tâm Kỳ Ảo , ghi chép lại một tên thư sinh, ngẫu nhiên có cơ hội đi tới vương quốc người đất trong mộng.
Nơi đó cũng giống như triều đình bên ngoài, bởi vì học thức của hắn được tôn sùng là thượng khách, trải qua một đoạn hành trình trong lòng đất kỳ ảo.
Trong quá trình này, hắn đã nhìn thấy pháp thuật của đám tượng đất, độn thổ, hoá thân người đất đều được học ở bên trong.
Còn có một chút pháp thuật mang tính công kích, cộng lại vượt qua tám môn pháp thuật.
Ở cấp bậc Tráng Thể, pháp thuật hắn có không ít, đây chính là ưu thế của Tiểu Thuyết gia.
Nửa đêm, hắn điều tra chừng 20 chiếc thuyền hoa, trong đó chí ít có ba người bị hắn phát hiện dấu vết ma giáo.
"Trong thuyền hoa có thể xác định ba người trong ma đạo, như vậy những người khác cũng không nhất định là giả, chỉ là thủ đoạn của ta dò xét không ra."
"Lại vào thành xem thử."
Nửa canh giờ sau, hắn đi tới một phủ đệ của phú thương.
Tòa phủ đệ này thuộc về người tên là Lý Nguyên Ngoại, xuất thân là tu sĩ Tung Hoành gia.
Chỉ có điều người này cả đời cũng không thể đột phá cảnh giới Nhân Kiếp, trong giấc mơ, đây là một người tu luyện Huyết Thọ.
Trong hầm ngầm của nhà hắn ta có xác ướp của một đứa bé bị bắt đi.
Lúc này, Phương Diệu Quang dự định điều tra xem chuyện này là thật hay giả.
Một tượng đất nhỏ bị hắn ném vào trong phủ đệ.
Tượng đất nhỏ lặng lẽ di chuyển, bắt đầu tìm tòi vị trí của hầm ngầm trong phủ đệ không lớn này.
Thời gian đảo mắt đã trôi qua một canh giờ, tượng đất cuối cùng cũng tìm được vị trí của hầm ngầm.
Trên thân tượng đất nhỏ tràn ngập một cỗ chấn động nhàn nhạt, lặng yên không tiếng động tiềm nhập vào trong lòng đất.
Một hình ảnh kinh khủng xuất hiện trong đầu Phương Diệu Quang, khiến hắn gần như phun ra.
Phía dưới chồng chất ít nhất mười bộ thi thể, tất cả đều là thi thể hài đồng đã khô héo.
Toàn bộ bọn họ gom thành một đoàn, chồng chất như rác rưởi.
Phương Diệu Quang thở hổn hển, giờ phút này, rốt cuộc có thể xác định, những gì mình nhìn thấy trong giấc mộng đều là sự thật.
Hắn còn là một học sinh, một tu sĩ có cấp bậc Tráng Thể, mặc dù đã bắt đầu tu luyện từ nhỏ, nhưng cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Hắn còn là một thiếu niên chưa máu lạnh, chứng kiến loại thảm trạng này, trong mắt toát ra sát khí.
"Ma Đạo súc sinh, các ngươi đều đáng chết."
Hắn quay người rời khỏi nơi này, hắn đã quyết định, hắn phải báo cáo chuyện này cho phu tử.
"Vì những người vô tội chết đi, còn có tương lai của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận