Kinh Khủng Tu Tiên Lộ

Chương 170: Mục đích thứ hai, biến thành thi hóa

Chư Thiên Văn Minh Trường Hà như là thiên hà từ trên trời rơi xuống, trong chớp mắt đã bao phủ Phật Đà kinh khủng này.
Hào quang đỏ thẫm xán lạn rực rỡ thiêu đốt trong dòng sông.
Một bóng dáng khủng bố đã tỉnh lại. Phiên Giang Đảo Hải giống như ra sức giãy giụa, tiếng gầm gừ kinh khủng vang lên.
"Là ai? Dám cướp bảo vật của ta, ngươi đang muốn chết sao?"
Một bóng Phật kinh khủng đang giãy giụa trong văn minh trường hà.
Vô số tin tức điên cuồng xông vào tâm linh hắn, dùng tốc độ không thể tưởng tượng vặn vẹo tan rã thân thể hắn.
Chung quy chỉ là một đạo ấn ký tinh thần, đối mặt Chư Thiên Văn Minh Trường Hà, ngưng tụ pháp thuật tinh thần vô thượng toàn bộ đạo lý kiếp trước và kiếp này của Lý Thanh, cũng chỉ có thể ảm đạm kết thúc.
Từng mảnh vỡ đang tan rã, Phật Đà khổng lồ điên cuồng giãy giụa, tin tức trên người hắn ta như dòng lũ bộc phát.
Hắn đã tìm được phương pháp chống cự Chư Thiên Văn Minh Trường Hà, dùng đạo lý để đối kháng.
Nhưng rất đáng tiếc, Vô Lượng Quang Ám Kỷ - Thuỷ Thi Pháp hắn tu luyện đã bị dung nhập vào trong Thiên Hạ Vạn Pháp Nhân Đạo Nhục Thân Phổ.
Đồng nghĩa sự huyền bí ẩn chứa trong đó bị miếng ngọc hấp thu hoàn nguyên, tương tự cũng dung nhập vào trong Chư Thiên Văn Minh Trường Hà .
Đạo lý tin tức mà hắn biết được không hoàn mỹ, thậm chí còn có khiếm khuyết.
Dưới trường hà mênh mông bất tận, nhanh chóng bị chìm vào, sau đó ầm ầm vỡ vụn.
Ầm ầm ầm.
"Làm sao có thể!"
Thần Phật to lớn hoàn toàn không thể tin được, thân thể của hắn ta đang chia năm xẻ bảy.
Đạo lý của hắn trước mặt trường hà này bị thủng trăm ngàn lỗ, cuối cùng ở trong vô số tiếng răng rắc biến thành mảnh vỡ.
Trong nháy mắt, mảnh vỡ xung quanh bị nghiền nát, lập tức bị hủy diệt, nhưng một phần nhỏ mảnh vỡ lại bị cuốn vào trong trường hà, một số tin tức trực tiếp bị Lý Thanh bắt được.
Trên mặt Lý Thanh nhất thời lộ ra một tia kinh ngạc.
Hắn bắt được Vô Lượng Quang Ám Kỷ - Địa Thi Pháp , Vô Lượng Quang Ám Kỷ - Huyết Thi Pháp và Vô Lượng Quang Ám Kỷ - Âm Thi Pháp .
Bất quá chỉ có Chân Pháp cảnh không trọn vẹn, cũng không có nhìn thấy Linh Thức cùng Thần Hồn cảnh.
Lý Thanh hơi buông lỏng trong lòng: "May mắn ta không nhìn thấy, nếu không nói không chừng sẽ sinh ra hậu quả không biết."
Nghĩ đến hai cảnh giới này đều đã bị phong tỏa tin tức, trong lòng Lý Thanh vô cùng nghiêm nghị.
"Về sau vẫn nên cẩn thận một chút, những tồn tại quá mức cường đại này, trí nhớ và tin tức của bọn họ đều không thể tùy tiện bắt được."
"Vạn nhất nhìn thấy đồ mà ta không thể nhìn, nói không chừng ta sẽ bị giết chết."
Lý Thanh cảnh giác trong lòng, như có điều suy nghĩ.
Tứ đại thi pháp, mỗi một loại đều có thể tu luyện một mình tới cảnh giới thần hồn, hơn nữa còn có thể đồng tu tứ pháp, uy lực càng mạnh hơn.
Lý Thanh thoáng trầm tư, đã nhận ra ảo diệu trong đó.
"Xem ra mỗi một loại thi pháp bất đồng, đối với tu sĩ thượng tầng mà nói đều có thể là một gốc bảo dược."
"Có thể tăng tiến tu vi, thậm chí bù đắp căn cơ của bọn họ."
Lúc này hắn đã biết vị đại năng thần bí này là ai.
Đối phương là Bách Thi Tôn Giả trong Thi Tàng Tự, một vị so với Thần Hồn Cảnh càng cường đại hơn.
Mà đối phương bố trí thủy thi, cũng không phải chỉ vì bồi dưỡng một bộ bảo dược.
Mục đích của hắn là vì toàn bộ Thái Hà, hắn muốn thông qua thủy thi để dần dần ô nhiễm thủy mạch, thành lập một cứ điểm của Thi Tàng tự ở trong Thái Hà.
Thủy thi có sức mạnh kỳ diệu, đó chính là tất cả sinh vật và mạch nước trong một phạm vi ô nhiễm nhất định, chuyển hóa nó thành một tuyệt vực.
Mà nếu loại tuyệt vực này muốn chữa trị thì cần thời gian và tinh lực rất dài.
Mộ lớn nơi chọn chôn thi thể Diệp Bạch Chân, cũng là do hắn lặng yên hóa thân Phong Thủy tiên sinh lựa chọn cho Diệp Bạch Chân.
Bảy trăm năm qua, thi thể Diệp Bạch Chân đã sinh ra sự dung hợp ở mức độ nào đó với Thủy Mạch, một khi Diệp Bạch Chân đã tới thời gian tám trăm năm, hóa thân thành Thủy Thi hoàn chỉnh, lập tức có thể dung hợp làm một.
Đến lúc đó, coi như những người có cảnh giới cao muốn hủy diệt hắn cũng là chuyện không thể.
Kế hoạch này đã kéo dài bảy trăm năm, một trăm năm nữa nó sẽ hoàn thành.
Hôm nay sắp thành công lại thất bại, Lý Thanh khẽ lắc đầu.
"Phật Môn của thế giới này thật là đáng sợ."
"Lại là một đám lão âm vô cùng."
Lúc này trong lòng hắn hơi động, "Vậy cũng là một cơ hội."
"Hai trăm năm sau ước định với Bồ Giang Long Vương, tất nhiên sẽ dẫn tới Thái Hà Long Cung."
"Không bằng nhân cơ hội này âm thầm khiêu khích Thái Hà Long Cung và Thi Tàng Tự, để bọn hắn trực tiếp đánh nhau."
"Tiêu hao thực lực lẫn nhau, thậm chí hai trăm năm sau còn có thể mượn Thi Tàng tự đến kiềm chế Thái Hà Long Cung."
"Ngao Minh và cá chép đại vương chính là quân cờ trọng yếu."
"Hai người cùng Thi Tàng tự xem như đã kết xuống đại nhân quả."
Trong lòng đã có tính toán, trong nháy mắt, một đạo mệnh lệnh dọc theo tinh thần ấn ký xuất hiện trong đầu Ngao Minh và Cá chép đại vương.
Lúc này, hai người đang đi về phía Long Cung Thái Hà.
Bọn họ đã biến thành bản thể, một con giao xà màu đen, một con cá chép lớn màu đen.
Bọn họ giống như chạy trối chết về phía Long Cung, ven đường đã kinh động không ít lính tôm của Thái Hà Long Cung.
Những binh tôm tướng cua này cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là mặt mày nghi hoặc nhìn hai vị Đại yêu Chân Pháp cảnh đi xa.
Ngao Minh và cá chép đại vương tiếp nhận mệnh lệnh xong biểu diễn càng thêm xuất lực, hai người tỏ vẻ vô cùng chật vật, lảo đảo xông tới Long Cung.
Khóe miệng Lý Thanh lộ ra nụ cười hài lòng, một viên bảo châu màu vàng sáng trong tay đã bị hắn luyện hóa.
Bảo châu hơi lóe lên biến mất trong tay của hắn, lần nữa xuất hiện, đã đi tới trong đan điền của hắn.
Chấn động kỳ diệu nhanh chóng bao trùm toàn thân, Lý Thanh có thể cảm nhận được rõ ràng luồng chấn động kỳ diệu này dường như đã bảo vệ hắn, ngăn cách với một loại sức mạnh nào đó.
Thở hắt ra một ngụm trọc khí, khóe mắt hiện ra vẻ tươi cười, "Ổn thoả rồi."
"Ít nhất cấp bậc Chân Pháp, có lẽ sẽ không bị dị nhiễm tìm tới cửa nữa."
"Cho dù không thể hoàn toàn ngăn cản, nhưng thời gian cũng có thể kéo dài, sẽ không thường xuyên gặp phải dị nhiễm như vậy."
Lúc này hắn không rời đi mà lẳng lặng dừng lại trong bóng tối cách đó hai mươi dặm.
Người giấy Bách Ảnh của hắn còn có một số mai phục bên ngoài thủy mạch, nơi đó đang sinh ra biến đổi lớn.
Huyệt mộ của Diệp Bạch Chân đang tiết ra một tia hắc khí quỷ dị.
Khí đen quỷ dị này phảng phất như có sinh mệnh, đang bắt giữ tất cả sinh mệnh xung quanh mộ huyệt.
Một con cá chép nhỏ màu đen đang lắc đuôi của nó, rời xa phần mộ của Diệp Bạch Chân này.
Cá chép nhỏ cảm thấy nguy hiểm, đây là giác quan thứ sáu tự nhiên của bọn họ.
Khí tức màu đen vô thanh vô tức tiếp xúc nó, thân thể cá chép nhỏ hơi cứng đờ.
Mắt thường có thể thấy được tốc độ thân thể cá chép nhỏ bắt đầu trở nên khô quắt, thậm chí xuất hiện hư thối, cuối cùng biến thành một con cương thi ngư.
Cương thi ngư hơi đung đưa cái đuôi, nhìn qua vô cùng quỷ dị, tựa như một con rối, chậm rãi du đãng trong sông.
Lý Thanh thấy cảnh này, ánh mắt hơi híp lại.
"Đây là thi hóa, tòa mộ này chỉ sợ rất nhanh sẽ không giữ được Diệp Bạch Chân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận