Kinh Khủng Tu Tiên Lộ

Chương 254: Vợ chồng trong mộng, Trường Sinh!

Trong thành, một luồng sáng kỳ diệu đột nhiên lóe lên, lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Tất cả phàm nhân đều bị hào quang này bao phủ, trí nhớ của họ đang thay đổi.
Tất cả những gì vừa nghe được đều đã biến mất trong ký ức của bọn họ.
Bọn họ bị giật mình tỉnh giấc, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Chuyện phát sinh tối nay, dường như bọn họ đã hoàn toàn quên mất.
Đây là lực lượng do Trừ Ma Điện khống chế, mỗi thành thị đều có trận pháp.
Chuyên dùng để xóa bỏ ký ức của người bình thường, nhất định phải có thời gian thi triển.
Chỗ ở của Nhạc Thái Sơn là một tòa phủ đệ độc lập.
Lúc này, mấy người Lâu Tinh Nguyệt đều ngồi ở trong một gian phòng ngủ.
Chỉ nghe Nhạc Thái Sơn nói: "Các ngươi đều nghe thấy lời Xích Phát lão quỷ vừa nói."
"Vì sao ông ta lại nói chúng ta nuốt mất Bái Tướng lệnh gì đó, để cho bọn họ tới gánh tội thay?"
"Ta cảm giác trong này dường như có thứ gì đó mà chúng ta không biết."
Lúc này sắc mặt Lâu Tinh Nguyệt ở bên cạnh trắng bệch, hơi suy nghĩ một chút, nhưng đầu đau như muốn nứt ra, thật sự nghĩ không ra cái gì.
Lắc đầu nói, "Ta thực sự nghĩ không ra cái gì, các ngươi tự thảo luận đi."
"Ta muốn nghỉ ngơi một đêm, hảo hảo chữa thương."
Đám người thấy hắn thật sự không muốn nói chuyện nữa, đều là khẽ gật đầu.
"Tốt, ngươi trước cứ nghỉ ngơi thật tốt đi."
Ba người rời khỏi nơi này, lúc này Lâu Tinh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt tràn đầy vẻ mỏi mệt.
Trên mặt lộ ra một tia cười khổ, "Đây là chuyện gì."
"Mấy ngày nay thật sự là vận rủi phủ đầu."
Hắn ăn vào một viên đan dược, ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt lại tập trung tâm thần.
Pháp lực thể nội chuyển động, từng chút từng chút một chữa trị thân thể và mỏi mệt của hắn.
Thời gian đã sắp đến giờ tý, đây là thời khắc cuối cùng của một ngày.
Trong lúc hoảng hốt, ý thức của Lâu Tinh Nguyệt mờ ảo, một luồng lực lượng thần bí vô hình giáng xuống người hắn.
"Phu quân, phu quân mau tỉnh lại."
Lâu Tinh Nguyệt bị thanh âm đánh thức, hắn mở mắt ra thấy một gương mặt xinh đẹp.
Đây là một khuôn mặt giống như mỹ nhân tiên họa, mũi ngọc tinh xảo nho nhỏ, mắt to, da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, chân mày lá liễu dài nhỏ, khiến nàng nhìn qua xinh đẹp như thế, tràn đầy cảm giác phong trần động lòng người.
Nhìn thấy gương mặt này, Lâu Tinh Nguyệt dường như đã về tới quá khứ, đó là vào 200 năm trước.
Lúc này hắn tựa hồ đã hoàn toàn quên mình là ai, hắn từ trên giường ngồi dậy, nơi này tựa hồ chỉ là một gian nhà tranh phổ thông.
Nữ tử nhìn thấy hắn tỉnh lại, trên mặt lộ ra nụ cười, "Ngươi đã tỉnh."
"Ngươi đang hôn mê ở bờ sông, là ta cứu ngươi trở về."
Nữ nhân có dung nhan tuyệt thế, nhưng trên người lại mặc quần áo vải thô, nhìn qua cũng không có giàu có gì.
Lâu Tinh Nguyệt nhìn nàng, chỉ là sững sờ gật đầu, "Cảm ơn."
Thời gian thoáng một cái đã qua, nháy mắt đã qua nhiều năm.
Lâu Tinh Nguyệt và nữ nhân kia sống song túc song phi, nam cày cấy nữ dệt vải, mỗi ngày bọn họ đều sống vô cùng vui vẻ.
Lại nhoáng một cái mấy chục năm qua đi.
Lâu Tinh Nguyệt nằm trên giường. Lúc này hắn đang bệnh tình nguy kịch, bên cạnh hắn là thê tử của hắn.
Chỉ có điều thê tử của hắn vẫn xinh đẹp như trước, thời gian cũng không lưu lại bất cứ dấu vết nào trên gương mặt.
Lâu Tinh Nguyệt nhìn thê tử của mình, trong lòng bỗng dâng lên một loại sợ hãi.
"Không, ta không muốn chết, vì sao ngươi còn trẻ như vậy."
Lâu Tinh Nguyệt cầm lấy tay thê tử của mình, trên mặt lộ ra khát cầu, trong mắt chậm rãi tràn ngập hồng quang thôn phệ.
Trong lòng của hắn dâng lên một ý nghĩ, "Ăn nàng, ăn nàng sẽ có thể trường sinh bất lão."
Thê tử của hắn tràn đầy sợ hãi nhìn hắn, "Tinh Nguyệt, ngươi muốn làm gì."
Lâu Tinh Nguyệt đột nhiên nhào về phía nàng, một ngụm cắn về yết hầu của nàng.
Cọt kẹt... !
Trong miệng tràn ngập tiếng nhai, thanh âm quái dị không ngừng vang lên.
Máu tươi chảy đầy trên mặt đất, trên mặt nữ nhân xinh đẹp tràn đầy tuyệt vọng, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trên không nhà lá.
Thân thể của nàng đang khẽ run rẩy, mặt mũi tràn đầy máu tươi bị Lâu Tinh Nguyệt đang điên cuồng gặm ăn, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười vặn vẹo.
"Trường sinh... Trường sinh... Ta muốn Trường sinh..."
"Ha ha ha, ta muốn trường sinh bất lão..."
Lúc này, gương mặt vặn vẹo của Lâu Tinh Nguyệt bắt đầu biến dị, khóe miệng luôn nở nụ cười quái dị, trên người bắt đầu bành trướng, các loại bướu thịt dị dạng từ trên người hắn không ngừng mọc ra.
Ngay sau đó, trên bướu thịt bắt đầu xuất hiện biến hóa, có con mắt dài ra, có răng nanh sắc nhọn cùng miệng, còn có tràn ngập ra tứ chi quái dị.
Toàn bộ trên lưng của hắn mọc ra bướu thịt lớn gấp ba so với hình thể hắn, phía trên tràn ngập con mắt, tứ chi, thậm chí còn có đầu lâu.
"Khanh khách, tướng công, tướng công, vì sao ngươi lại muốn ăn ta?"
Lúc này Lâu Tinh Nguyệt nghe được sau lưng truyền đến thanh âm, hắn quay đầu lại, thấy được trên bướu thịt có một gương mặt sinh trưởng ra.
Gương mặt này là khuôn mặt của thê tử hắn, nhưng không có tóc, chỉ có khuôn mặt, đang vặn vẹo mỉm cười, trong ánh mắt tràn ngập oán hận.
Cổ Lâu Tinh Nguyệt bỗng nhiên bắt đầu sinh trưởng, đã trở nên vô cùng dữ tợn, miệng đầy răng nanh, một cái liền táp tới cái mặt này.
"Ăn ngươi... Có thể trường sinh bất lão..."
"A... Đau quá đau quá..." Mặt thê tử phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Gương mặt này cũng bắt đầu biến hóa, từ trong bướu thịt chảy ra, máu tươi đầm đìa dây dưa với cái cổ Lâu Tinh Nguyệt, điên cuồng cắn xé lẫn nhau.
Vô số máu thịt bay tán loạn, trên người Lâu Tinh Nguyệt mọc ra hai cái đầu, hoàn toàn biến thành một mảng hình tượng người, điên cuồng tàn sát cắn nuốt nhau.
Biến hóa trong mộng cảnh ảnh hưởng đến Lâu Tinh Nguyệt trong hiện thực, thân thể của hắn bắt đầu xảy ra quỷ dị vặn vẹo.
Vô số bướu thịt điên cuồng sinh trưởng, cổ của hắn cũng đang sinh trưởng, sau lưng sinh trưởng ra một cái đầu cùng cổ khác.
Đôi cánh quái dị mở rộng ra hai bên, một mảnh hào quang màu đen vặn vẹo từ trên người hắn tràn ngập ra, giống như nước lũ quét về bốn phương tám hướng.
Trong khoảnh khắc đó, phủ đệ Nhạc Thái Sơn bỗng nhiên dâng lên vô số cấm chế.
Sắc mặt Nhạc Thái Sơn khiếp sợ vọt tới, lập tức nhìn thấy Lâu Tinh Nguyệt hoàn toàn vặn vẹo.
Hắn bất khả tư nghị nói: "Lâu Tinh Nguyệt, sao ngươi có thể dị hóa."
Đáp lại hắn là một luồng hào quang màu đen, trong miệng Lâu Tinh Nguyệt phun ra hào quang quái dị, đã bao phủ về phía hắn.
Toàn thân Nhạc Thái Sơn lấp loé hắc quang, trong nháy mắt toàn thân phong bế kín không kẽ hở, một quyền hướng về quang huy màu đen ném tới.
Lực lượng mênh mông xé rách vạn vật, giữa không trung một lần nữa vang lên tiếng oanh minh kịch liệt.
Lưỡng Giới thành lại chìm vào hỗn loạn, Nhạc Thái Sơn và quái dị do Lâu Tinh Nguyệt biến thành đang đối kháng kịch liệt.
Nhạc Thái Sơn hợp nhất pháp võ, trong tay xuất hiện một thanh trường thương màu đen, nhất cử nhất động đều có uy lực vô hạn, nhấc lên hào quang mênh mông, không ngừng rơi vào trên người đối phương, ngươi tới ta đi rất náo nhiệt.
Lý Thanh thông qua người giấy Bách Ảnh nhìn thấy cảnh này, khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười, "Đã thành? Thành rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận