Kinh Khủng Tu Tiên Lộ

Chương 204: Âm thầm thăm dò, hồng nhan tới cứu

"Bất quá, gia hỏa bị bắt này mười phần kỳ quái."
"Trên người hắn có một cỗ khí tức cực độ tương tự Vương Thiên Thu."
"Có xác suất lớn, cũng là thiên mệnh chi tử, nhân vật chính loại này."
"Có thể quan sát tiếp. Mặc dù hiện tại Vương Thiên Thu ở thành Long Đạo đang bị ta ảnh hưởng, nhưng đã dẫn phát lần hành động hắc thủ trong mộng cảnh thứ hai."
"Nhưng trước mắt xem ra hắn không gặp phải nguy hiểm gì, cũng không tử vong như Phương Diệu Quang."
"Nhưng cần nhiều thời gian quan sát mới có thể đưa ra kết luận."
"Người mới xuất hiện có lẽ là một đối chiếu tài liệu."
"Lần này hắn bị bắt đi là vì sự quấy rầy của ta, nếu quỹ tích chỉ là một cách bình thường, thì người quyến rũ như thế này hẳn là có thể tránh thoát khỏi truy bắt."
"Hiện tại chính là thời điểm nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng ta."
"Nếu như hắn chết đi, vậy có nghĩa là sự tồn tại của ta đã vượt qua vận mệnh lúc đầu của hắn."
"Nếu như hắn không chết, giữa đường được người cứu đi rồi, hoặc là tự mình chạy thoát."
"Vậy có nghĩa là, ta không có cách nào quấy nhiễu vận mệnh chân chính của bọn họ."
"Vậy kế hoạch tiếp theo của ta sẽ xảy ra một số thay đổi."
"Một chi lực lượng quan trọng nhất của ta hiện giờ chính là Ngao Minh và cá chép đại vương."
"Nếu như xác định bọn họ có thể ngăn cản vận mệnh của ta quấy nhiễu."
"Có thể để cho Ngao Minh nghĩ biện pháp đầu nhập dưới trướng những người này, lợi dụng vận mệnh bọn hắn để phòng ngừa bọn Ngao Minh bởi vì ta nhúng tay cải biến vận mệnh bị thế giới này xử lý."
Trong lòng nghĩ tới đủ loại ý niệm, một đạo bóng đen giấy người lặng yên đi theo.
Người giấy ẩn giấu ở dưới đáy chiến thuyền giam giữ người nọ.
Thương thuyền đã tiến nhập vào trong cửa ải do mấy chục thuyền kỳ lạ tạo thành.
Trong trạm kiểm tra chí ít có hai chiếc thương thuyền đang tiếp nhận kiểm tra của binh sĩ.
Những binh lính này hoàn toàn khác so với đám binh lính vừa rồi, trên người chỉ mặc giáp da bình thường.
Rất nhanh bọn hắn đã tìm được trong phòng của Lý Thanh.
Thùng thùng thùng.
"Mở cửa, trạm kiểm tra đây!"
Lý Thanh đi tới, mở cửa ra, một binh sĩ nhìn hắn.
"Mang lộ dẫn của ngươi cho ta."
Lý Thanh điềm tĩnh lấy từ trong ngực ra lộ dẫn của Tắc Hạ Học Cung.
Đối phương nhìn nội dung Lộ Dẫn, sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó cung kính trả lộ dẫn cho hắn.
"Hóa ra là tiên sinh của Tắc Hạ Học Cung, xin ngài nghỉ ngơi cho tốt, ta đi tìm những người khác."
Lý Thanh khẽ gật đầu, chắp tay nói: "Vất vả rồi."
"Không dám không dám, " Thanh niên tráng đinh này hơi được yêu mà sợ, mặt mũi tràn đầy tươi cười nói.
Ở thời đại này tất cả đều hạ phẩm, trừ người đọc sách cao, người đọc sách là rất có địa vị xã hội.
Rặc rặc.
Đóng cửa lại, Lý Thanh trở lại vị trí của mình, lẳng lặng bắt đầu chờ đợi.
Chẳng mấy chốc hắn nhận được tin, thuyền buôn phải cập bến bờ, buổi sáng ngày mai mới có thể tiếp tục đi.
Lý Thanh nhìn sắc trời, bầu trời đã bao phủ trong ráng chiều, bóng đêm sắp phủ xuống.
Hắn khẽ lắc đầu, "Xem ra chỉ có thể ở nơi này thêm một đêm rồi."
Ánh mắt hắn hướng về bờ sông nhìn lại, nơi đó là một thị trấn nhỏ.
Suy nghĩ một chút, Lý Thanh vẫn không đi lên, "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đêm nay còn có chuyện thú vị."
Đêm nay, mây đêm đen dày, không trăng không gió.
Trấn nhỏ Thủy Lục Quan trong đại lao Trừ Ma điện, một người trẻ tuổi đang bị nhốt ở nơi này.
Người này chính là nam tử hôm nay bị Lý Thanh quét vào trong nước.
Vẻ mặt hắn uể oải, ánh mắt lộ ra một tia tuyệt vọng.
Hắn chỉ là một tiểu tán tu, ngẫu nhiên tu luyện một môn công pháp lấy được một ít cơ duyên.
Hôm qua bởi vì một nữ tử thanh lâu, đã xảy ra tranh đấu với công tử tri huyện Thủy Lục Quan.
Tuy rằng hắn đã cứu nữ tử lúc đó, nhưng lại nảy sinh mâu thuẫn cực lớn với công tử tri huyện.
Đối phương trực tiếp vận dụng quyền lợi của bản thân, thế mà lại đen hắn truy nã.
Bất đắc dĩ, hắn trốn đông chạy tây chui vào trong sông.
Vốn là muốn bám vào đáy thuyền thương thuyền, sau đó rời khỏi thủy lục quan, triệt để rời xa trấn nhỏ này.
Ai ngờ một mạch nước ngầm lại làm hắn bại lộ ra ngoài, còn dẫn tới người của Trừ Ma điện bắt hắn lại.
Bên trong ngục giam này, hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Hắn không biết chờ đợi mình sẽ có kết cục gì, nhưng hắn biết tuyệt đối sẽ không dễ chịu.
Xiềng xích trên tay có lực lượng kỳ diệu, hạn chế tinh khí của hắn, hắn không cách nào sử dụng pháp thuật của bản thân.
Người giấy Bách Ảnh trốn trong bóng dáng của hắn, đang lẳng lặng quan sát hắn.
Lý Thanh yên lặng suy tư, "Tu vi của người này đại khái là cấp bậc Tráng Thể."
"Bất quá bị thương rất nặng, thực lực nhiều nhất còn lại một nửa."
"Người bắt hắn ta cũng gần bằng Tráng Thể, thực lực của Thủy Lục Trừ Ma Điện này cũng không mạnh, thống lĩnh mạnh nhất cũng chỉ là Chân pháp."
"Chút thực lực ấy, chỉ cần hắn là người được thiên mệnh chiếu cố, nhất định có thể chạy thoát."
Ngay khi Lý Thanh đang suy nghĩ, cửa nhà giam bỗng phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ.
Một bóng người mặc đồ đen xuất hiện ngoài cửa lớn, nhìn dáng người đối phương rõ ràng là một nữ nhân.
Một bộ trang phục dạ hành nhanh chóng chạy tới bên cạnh nam tử.
"Chu công tử, ngài chịu khổ rồi."
Nam tử thần bí nhìn vị Dạ Hành Nhân này, nghe giọng nói của đối phương, trong mắt lập tức hiện lên một tia hy vọng.
"Bạch cô nương, sao ngươi lại tới đây?"
Nữ tử kéo mạng che mặt màu đen của mình xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh lệ động lòng người, một chút khuôn mặt châu ngọc trắng nõn, đôi mắt sắc sảo, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, quả thực làm mù cả đôi mắt của Lý Thanh.
Lý Thanh không khỏi nhắm mắt lại, lảm nhảm nói.
"Đây đúng là khuôn bản của vai chính. Cùng đức hạnh với Vương Thiên Thu."
"Đều là mỹ nữ cứu anh hùng, thật đúng là hố bẫy."
"Người được thiên mệnh chiếu cố lợi hại như vậy sao? Đi đến chỗ nào đều có mỹ nhân làm bạn."
"Ta cứ như vậy không may, cô độc quả nhân đến bây giờ, chậc chậc, thú vị thú vị."
Một loại cảm xúc phức tạp, hâm mộ quay cuồng trong lòng Lý Thanh, nhưng trong nháy mắt tất cả cảm xúc đều bị hắn đè nén xuống.
Cái này được gọi là Bạch cô nương chính là Chu Nhất Bát vì nàng và công tử tri huyện xảy ra xung đột.
Chỉ thấy nữ tử này nhấc tay chỉ vào xiềng xích trong tay Chu Nhất Bát.
Rặc rặc.
Một luồng pháp lực kỳ diệu chợt lóe lên, một loại sóng âm kỳ diệu mà người thường không cách nào nghe thấy đang tràn ngập bên trong xiềng xích.
Xiềng xích vỡ nát, Chu Nhất Bát lập tức lại được tự do.
Hắn vận chuyển tinh khí của mình, trên thân một mảnh thoải mái, vết thương trên người cũng đang cấp tốc khép lại.
Lúc này, giọng điệu Thi Thi trầm thấp: "Chu công tử, chúng ta đi mau."
"Nơi này không thể ở lâu, vừa rồi lúc ta tiến vào đánh ngất thủ vệ."
"Rất nhanh sẽ có người phát hiện."
Chu Nhất Bát lập tức đứng lên, đưa mắt nhìn Bạch Thi Thi, kéo tay nàng: "Chúng ta đi."
Nói xong đã đi ra bên ngoài, Thi Thi được Chu Nhất Bát nắm tay, trên mặt ửng đỏ.
Lý Thanh ở một bên phụ thể nhìn thấy một màn này qua người giấy Bách Ảnh, khóe miệng bản thể không khỏi giật giật.
"Thật đúng là cao thủ chọc muội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận