Kinh Khủng Tu Tiên Lộ

Chương 50: Tên như mưa rơi, thủ đoạn binh gia

Sắc mặt Phương Thanh Ngọc phát lạnh, hắn không nghĩ tới Vương Kiệt quả quyết như thế.
Phát giác được có điều gì đó không đúng, lập tức khởi binh tạo phản.
"Nếu ngươi muốn công khai tạo phản, vậy chớ trách ta độc ác."
Quay đầu nhìn về phía hộ vệ bên cạnh, "Phát tín hiệu."
Hộ vệ khẽ gật đầu, trong nháy mắt đi tới bên cửa sổ, trong tay xuất hiện một tín hiệu đạn báo hiệu.
Chỉ thấy hắn đưa tay kéo một cái, trong đó phun ra một đạo hồng quang.
Ầm ầm ầm.
Hồng quang xông thẳng lên trời, sau khi nổ tung hóa thành một mảng tia lửa màu đỏ.
Đây là một trong những tạo vật kỳ lạ của Công Thâu gia, tín hiệu hỏa hoa.
Phương gia ở Ngọc Thành, gia chủ đương đại Phương Thanh Hoa nhìn thấy tín hiệu trên bầu trời, ánh mắt hơi híp lại.
"Để cung phụng tập hợp, tất cả mọi người theo ta đi Hoàng Hoa Lâu, cứu đại huynh."
Thủ hạ đứng bên cạnh hắn nhất thời gật đầu, "Vâng, gia chủ."
Chỉ trong hai hơi thở, mười tu sĩ đang chờ đã sớm được gọi lại. Sau đó Phương Thanh Hoa lao thẳng ra khỏi Phương gia, hướng về Hoàng Hoa Lâu.
Ánh mắt Hoàng lão ngưng tụ, nhìn về phía thống lĩnh Hoàng Thái Nhân.
Hoàng Thái Nhân thật ra là cháu trai của hắn, cũng là người hắn nuôi lớn, cho nên tuy hắn chỉ mới có cấp bậc Tráng Thể, nhưng lại có thể ở trong hồ sơ điện an hưởng tuổi già.
Hoàng Thái Nhân trầm giọng: "Tiếp theo sẽ có một trận chiến."
"Vương Kiệt sẽ do ta tới đối phó, các ngươi dốc hết toàn lực tiêu diệt thủ hạ hắn."
"Vâng!"
Trong lòng tất cả mọi người nặng nề, Lý Thanh híp mắt lại.
Đứng ở bên cửa sổ, nhìn kỵ binh từ phương xa cuốn tới.
Vương Kiệt cầm đầu bao phủ trong một mảnh sát khí màu đỏ thẫm.
Tất cả kỵ binh sau lưng, trên thân mỗi người đều mặc khôi giáp đặc chế, phía trên có phù văn đỏ như máu lấp lóe.
Lúc này, toàn bộ những phù văn này đều phát sáng lên, ánh sáng đều quấn quanh trên người Vương Kiệt.
Trong lòng mọi người hơi trầm xuống, cảm nhận được áp lực cực lớn.
Hơn mười bóng người ẩn nấp trong đám kỵ binh, theo sát sau lưng Vương Kiệt.
Đệ tử chân truyền thần bí của Huyết Ma giáo Huyết Linh công tử, đã lặng yên không một tiếng động đi tới một chỗ bóng tối dưới Hoàng Hoa Lâu.
Gã mặc một thân áo bào hoa mỹ màu đen, cầm quạt lông, khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười tà mị.
Trong mắt hắn dường như có huyết quang đang lấp lóe, hắn đang chờ đợi một cơ hội thích hợp.
Kỵ binh đảo mắt đã đi tới Hoàng Hoa Lâu, Ngọc Thành lặng ngắt như tờ.
Giọng nói của Vương Kiệt vang lên cách Hoàng Hoa Lâu hơn mười trượng.
"Phương Thanh Ngọc, Hoàng Thái Nhân, cúi đầu chịu trói, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng."
Ở cửa sổ, Phương Thanh Ngọc và Hoàng Thái Nhân đã hội hợp, ánh mắt nhìn về phía kỵ binh ngoài ba mươi trượng.
Phương Thanh Ngọc nhìn Vương Kiệt miệt thị: "Thằng nhóc Vương Kiệt, loạn thần tặc tử, tổn hại hoàng ân, tội lỗi đáng chém."
"Muốn ta cúi đầu chịu trói thì chỉ dựa vào ngươi còn chưa đủ tư cách."
"Gọi người Huyết Ma giáo sau lưng ngươi ra đi, nếu không một mình ngươi cũng không đủ cho chúng ta giết."
Vương Kiệt sắc mặt lạnh lùng, hơi giơ tay: "Nếu không biết điều, vậy thì đi chết đi."
"Bắn tên!"
Trong chớp mắt, hơn ngàn kỵ binh sau lưng giơ cung tên trong tay lên, tay trái Vương Kiệt xuất hiện một tấm Hổ Phù, phía trên tràn ngập hắc hồng quỷ dị khí.
Hổ phù phóng ra một vầng ánh sáng đỏ thẫm, vô số sợi tơ bắn về phía binh sĩ sau lưng.
Trên người tất cả binh sĩ đều tràn ngập một màu đỏ đen nhàn nhạt, khôi giáp cũng lập loè bên trong.
Đây là binh gia pháp thuật [Hổ Phù Gia Trì], có thể giúp tướng lĩnh và binh lính tinh khí hợp nhất.
Có thể tạm thời làm cho tất cả binh lính đều nắm giữ tinh khí tự nhiên sinh ra trong cơ thể.
Phát huy ra một kích của tu sĩ Luyện Tinh.
Nhân số càng nhiều, chiêu này uy lực càng lớn, binh gia đại tướng trên chiến trường cơ hồ là vô địch thiên hạ.
Tiếp theo một cái chớp mắt, vô số tinh khí đều hội tụ ở trên cung tiễn.
Ngàn mũi tên cùng bắn.
Phanh phanh phanh.
Trong hư không vang lên tiếng xé gió to lớn, hơn một ngàn mũi tên bao phủ trong hồng quang tràn về phía Hoàng Hoa Lâu.
Phương Thanh Ngọc và Hoàng Thái Nhân cười lạnh lùng, trở mình lóe lên xông vào bên trong Hoàng Hoa Lâu.
Những người khác đã sớm hội tụ ở lầu một.
Nhìn thấy hai vị đại nhân xoay người mà xuống, lập tức đều đã chuẩn bị kỹ càng.
Chỉ nghe Hoàng Thái Nhân quát, "Sau đợt công kích thứ nhất, lập tức xông ra ngoài."
"Phá hỏng quân trận của hắn, hễ có người chống cự, giết không tha."
"Vâng!"
Phanh phanh phanh bang bang.
Vô số mũi tên rơi vào trên vô số kiến trúc của Hoàng Hoa Lâu.
Những mũi tên này đều mang theo lực lượng to lớn, kết cấu kiến trúc Hoàng Hoa Lâu bị đục lỗ, toàn bộ lầu các trong chớp mắt triệt để sụp đổ.
Thanh âm băng lãnh của Vương Kiệt một lần nữa vang lên, "Quân trận - Xung!"
Giống như một dòng lũ, Vương Kiệt xông lên trước, tay phải nắm Hồng Anh Thần Thương, trên đó lóe ra một mảnh màu đỏ sậm.
Thiên mã lao nhanh, mặt đất rung chuyển.
Hổ phù vẫn tỏa ra ánh sáng đỏ đen bao phủ toàn bộ đội ngũ. Một vòng quang huy đỏ thẫm hội tụ trước mặt Vương Kiệt.
Giống như một bảo thuẫn thật lớn, xông thẳng về phía Hoàng Hoa Lâu gần như sụp đổ phía trước.
Tấn công trùng kích cuồn cuộn, nháy mắt tiếp xúc phế tích Hoàng Hoa Lâu, hết thảy đều đang vỡ vụn, hóa thành bột phấn thật nhỏ.
Trên mặt đất trực tiếp mở ra một con đường, nghiền ép mà ra, cơ hồ có thể phá hủy tất cả.
Ngay lập tức này, một bóng người đột nhiên lao ra từ bên trong đống đổ nát.
Trong tay Hoàng Thái Nhân xuất hiện một chiếc trọng chùy, trọng chùy tỏa ra ánh sáng bạc rực rỡ.
Giống như một ngọn núi cao, trong khoảnh khắc bành trướng gấp mười lần, biến thành cự chùy đường kính ba trượng.
Búa lớn bay lên không, đập thẳng về phía đội kỵ binh.
Sắc mặt Vương Kiệt hung ác, đưa tay đâm ra một thương.
Hồng Anh Thần Thương trong tay bay ra một con mãnh hổ màu đỏ, nhào thẳng về phía trọng chùy trên bầu trời.
Một bàn tay nặng nề vỗ xuống.
Keeng keeng keeng.
Va chạm kịch liệt vang vọng giữa không trung, sóng xung kích mênh mông quét ra bốn phía.
Khu vực trong phạm vi mấy chục trượng đều đang kịch liệt lay động.
Kỵ binh cũng không dừng lại, vẫn lao tới Hoàng Thái Nhân.
Lúc này trong tay Hoàng Thái Nhân không có vũ khí, khi đối mặt với đội kỵ binh khủng bố, dường như hắn vô cùng nhỏ bé.
Cùng lúc đó, một đạo huyết quang giống như hỏa diễm từ một hướng khác bay nhanh đến, lóe lên liền biến thành ngập trời hỏa diễm, cuồn cuộn đánh về phía Hoàng Thái Nhân.
Một tiếng cười khẽ vang lên, "Ha ha ha, ngươi rốt cuộc đi ra."
Một mảnh hỏa diễm thuần thanh từ trong phế tích phun ra ngoài, hóa thành một đầu Hỏa Phượng màu xanh, nhào về phía hỏa diễm màu máu kia.
Cả hai trong nháy mắt nổ tung, tiêu diệt lẫn nhau, nổ thành vô số pháo hoa.
Nhiều đốm lửa rơi vào bốn phía, tất cả vật chất dính vào đều trong nháy mắt bị đốt thành tro tàn.
Phương Thanh Ngọc lóe lên, đã phóng về phía bóng người ở đằng xa.
Không biết từ lúc nào trong tay Hoàng Thái Nhân đã xuất hiện một cây thương đỏ như máu.
Pháp khí - Huyết Thần Thương.
Hoàng Thái Nhân quát một tiếng chói tai: "Vương Kiệt, để ta cho ngươi đi xem cái gì gọi là thủ đoạn binh gia."
Trong tay xuất hiện một miếng hổ phù, huyết sát chi khí lập loè, đột nhiên một chưởng vỗ lên ngực.
Vô số Huyết Sát nhanh chóng tràn ngập toàn thân, bao trùm bên trong một mảnh khôi giáp màu huyết hồng.
Giờ khắc này, thân thể hắn phảng phất như cao ba trượng.
Thần Thương trong tay, một thương đánh ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận