Kinh Khủng Tu Tiên Lộ

Chương 245: Ai nấy vào tròng, thập bát truyền tin

Lý Long vẻ mặt xui xẻo chui ra khỏi Bách Môn Nhai, sáng sớm đã gặp loại chuyện phiền toái này, hắn cảm thấy không tốt, theo bản năng muốn rời đi.
Lúc này, hắn đã chui vào một con hẻm nhỏ, hắn dự định về nhà nghỉ ngơi trước một lát.
Hắn không chú ý tới, một bóng người đã xuất hiện sau lưng hắn.
Đường Nguyệt Minh sắc mặt âm trầm nhìn hắn, giơ tay điểm nhẹ.
"Theo ý ta."
Một luồng sáng rực rỡ đột nhiên lóe lên, chớp mắt Lý Long đã bị luồng sáng này đánh trúng.
Tiếp theo một cái chớp mắt, thân thể Lý Long cứng đờ, sững sờ ngã xuống đất.
Hắn tựa hồ lâm vào hôn mê, hoàn toàn lâm vào trạng thái vô lực.
Đường Nguyệt Minh đi tới, giơ tay xách hắn lên, lặng lẽ biến mất trong ngõ nhỏ.
Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã đến tổng bộ Danh gia.
Hắn tìm được lão sư của mình, phó cung chủ Chính Khí thư viện - Chu Mộc Văn.
Chu Mộc Văn nhìn Đường Nguyệt Minh ở trước mặt, nghe đối phương nói, nhìn nhật ký và người trên mặt đất trong lòng dâng lên một tia kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới đệ tử của mình vậy mà lại ngoài ý muốn tìm được manh mối này.
Sắc mặt hắn ta ngưng trọng: "Ta sẽ báo cáo chuyện này, ngươi tuyệt đối không được để lộ ra ngoài."
Đường Nguyệt Minh khẽ gật đầu, "Lão sư ngài yên tâm, ta biết nên làm như thế nào rồi."
Lúc này, trong một quán trà.
Học sinh của Binh gia Thương Khung thư viện, cũng là một tu sĩ Trúc Cơ, Vương Bách Xuyên đang ngồi trong phòng trên lầu hai, nghe người kể chuyện phía dưới, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra vẻ tươi cười.
Tu sĩ sống ở nhân gian, xưa nay không dính khói lửa nhân gian.
Là một tu sĩ Trúc Cơ Nhân Kiếp, hắn càng phải cẩn thận thưởng thức, thông qua đủ loại phương thức để phán đoán kiếp số của mình đến từ nơi nào.
Nếu có thể thành công vượt qua, vậy đó chính là một cơ duyên lớn.
Lúc này, bên tai của hắn bỗng nhiên truyền đến một âm thanh.
"Nghe nói ở chiến trường cổ có bảo vật xuất hiện." Một giọng nói thô kệch vang lên.
"Hình như là người tên là Hàn Thu, từ chiến trường cổ đi ra, mang theo một món đồ."
"Bất quá người này đã chết, hình như bị người ta đen ăn đen."
"Nghe nói là bằng hữu cũ của hắn, gọi là Lý Long." Một giọng nói the thé vang lên.
"Hay là chúng ta đi xem thử, tìm được Lý Long này, nói không chừng có thể có được chút thu hoạch." Giọng nói thô kệch chậm rãi vang lên.
"Có thể thử một chút."
Sắc mặt Vương Bách Xuyên hơi sững sờ, nghe thanh âm từ một gian phòng bên cạnh truyền đến, trong đầu hiện lên một ý niệm.
"Bảo vật trên chiến trường cổ, Hàn Thu? Lý Long? Chuyện gì thế?"
Trong nháy mắt, hắn liền liên tưởng đến tin tức đạo thống truyền đến, để cho bọn hắn tìm kiếm tin tức chiến trường cổ, tựa hồ có người mang theo bảo bối.
Hắn lập tức đứng lên, mở cửa phòng bước vào bên cạnh.
Nhưng khi hắn đến bên cạnh, nơi này đã không còn một bóng người, chỉ có hai chén trà uống xong.
Vương Bách Xuyên lộ ra thần sắc tức giận. Hắn biết mình đã bỏ lỡ một cơ hội.
"Không được, ta phải lập tức tiến lên bẩm báo tin này."
Hắn xoay người liền xông ra ngoài, một bóng đen người giấy chậm rãi từ góc phòng hiện lên, tiếp theo lại chìm vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Trong một gian phòng âm u, trong tay Xích Phát Quỷ Vương xuất hiện gương Âm Dương Tử Mẫu Kính.
Hắn nhìn nội dung phía trên, thần sắc thoáng có chút kỳ quái.
Ma Huyết nương nương bên cạnh nhìn hắn: "Sao, lại có tin tức mới truyền đến à?"
Xích Phát Quỷ Vương khẽ gật đầu: "Ừ, nội ứng của ta truyền đến tin tức."
"Cổ chiến trường bảo vật hình như có tin tức."
"Cái kia tựa hồ là một lệnh bài, tên gọi là Bái Tướng lệnh."
"Thông qua tiêu hao một trăm năm thọ nguyên, là có thể triệu hồi ra một Âm tướng cao hơn bản thân nhất giai, hơn nữa lại không bị bất kỳ hạn chế nào."
"Nếu là người mạnh nhất trong phiến thiên địa này sử dụng, ngươi nói sẽ sinh ra hiệu quả gì."
Ma Huyết nương nương nghe nói như thế trong lòng nhảy dựng.
"Có lẽ Ma đạo chúng ta sẽ có cơ hội độc chiếm thế gian này."
"Không sai, có khả năng này."
"Hơn nữa, quan trọng nhất là nếu hai chúng ta lấy được, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội lên một bước mới."
Ánh mắt hai người lộ ra một tia quang mang quỷ dị, bầu không khí vi diệu giữa hai người tràn ngập.
Trên mặt Ma Huyết nương nương lộ ra một nụ cười khó hiểu, "Ha ha, Xích Phát lão quỷ, nếu tất cả mọi người đều nghĩ đến cùng đi, chuyện này ngươi nói phải làm sao bây giờ."
"Ngươi biết ta biết, tạm thời không cần báo cáo."
"Chờ sau này chuyện này kết thúc rồi hãy nhìn."
"Nếu như có thể thành công, có lẽ hai chúng ta có thể hoàn toàn thoát khỏi hiện trạng trong Ma Môn, trở thành trụ cột chống trời."
"Được, bảo bối này phải tiêu hao thọ nguyên, chỉ khi hai người chúng ta liên thủ, mới có thể sử dụng ở mức độ lớn nhất."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
"Nhưng mà, món bảo bối này có thể thay đổi thế lực cân bằng của toàn bộ thế giới, ngươi nói xem những người của đám chính đạo kia sẽ làm thế nào?"
"Mọi người đều có dã tâm, chuyện này bọn họ nhất định cũng sẽ giấu giếm."
"Ít nhất trước khi tới tay thì có thể như vậy, người nào cũng không muốn khuất phục dưới tay người khác."
"Phát động nhân thủ của chúng ta, nhìn chằm chằm chính đạo."
"Bọn hắn đi đâu, chúng ta đi chỗ đó."
"Chỉ cần đồ vật xuất hiện, lập tức động thủ."
"Được."
Lúc này, tứ đại đạo thống, trừ ma điện, ma đạo, nha môn, đều nghe được một ít tin tức từ thế lực dưới trướng mình.
Mỗi một người nhận được tin tức đều bí mật không nói ra, nhưng đều vận dụng thủ pháp giống nhau, tìm kiếm hai người Hàn Thu và Lý Long.
Rất nhanh, chuyện Đường Nguyệt Minh đã từng nhìn thấy Lý Long cũng đã bị tra ra.
Sau đó Lý Long cũng biến mất, ba nhà khác của tứ đại thư viện, người trừ ma điện và nha môn đều trực tiếp bắt đầu hành động.
Nhìn chằm chằm vào Chính Khí thư viện của Danh gia, trong khoảng thời gian ngắn, thế lực ngầm của Lưỡng Giới thành bắt đầu khởi động.
Lý Thanh ngồi trong phòng của mình, thông qua mạng lưới của người giấy, bang phái, mạng lưới Bách Vật Nhãn, thời khắc đều khống chế toàn bộ tình huống của thành Lưỡng Giới.
Các nhóm tu sĩ nghe tin đều hành động, thông qua mạng lưới quan hệ, một nhóm người để mắt tới những tu sĩ Danh gia, còn một nhóm người khác đang hướng về nơi ở của Hàn Thu.
"Đã vào bẫy rồi, kế tiếp chính là bước tiếp theo, ha ha."
"Ta cũng nên đi thôi."
Chân thân lóe lên, lặng yên không một tiếng động rời khỏi thành Lưỡng Giới, hướng về phía địa động bên ngoài chiến trường cổ.
Lúc này Chu Nhất Bát đang thức tỉnh từ trong giấc ngủ, tối qua hắn đã ngủ rất ngon.
Có người đầu quân khiến cho trái tim đang có chút ngột ngạt của hắn càng trở nên khoan khoái dễ chịu hơn.
Rửa mặt, giãn gân cốt một chút.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Chu Nhất Bát nhíu mày, đi tới, mở cửa ra.
Chỉ thấy một chàng trai áo xám không nhận ra.
Chàng trai thẹn thùng, sau khi thấy Chu Nhất Bát thì thấp giọng nói.
"Chu tiên sinh, ta là người của Thập Bát Nhai bang."
"Phụ cận xuất hiện rất nhiều người, bao vây toàn bộ khu vực này, ta còn chứng kiến quan binh, những quan binh mặc khôi giáp màu đen kia tựa hồ cùng một chỗ với ngài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận