https://monkeyd.com.vn/ga-cho-bao-quan-ta-cung-luoi-chay.html

Chương 1


1
 
Ta tên Ân Nhiêu, là công chúa nổi danh "bù nhìn" của Ân Quốc. À không, theo cách phụ hoàng ta nói thì phải là “Đại Ân” oai phong.
 
Thật ra, Ân Quốc chỉ là một nước nhỏ như hạt đậu, nằm sát bên cạnh Đại Tề, thuần túy là một nước chư hầu phụ thuộc.
 
Nhưng phụ hoàng ta luôn nói rằng: “Đất nước đã nhỏ thì tên phải thật oanh liệt, gọi là “Đại Ân” để người ta tưởng rằng chúng ta cũng ngang ngửa với Đại Tề.”
 
Buồn cười c.h.ế.t mất, Đại Tề nào thèm để tâm.
 
...
 
Ngược lại, phụ hoàng ngày nào cũng lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó, khi Tề Quốc cảm thấy khó chịu, sẽ nuốt chửng nước chúng ta.
 
Dù sao trước đây cũng đã có ba nước lớn hơn Ân Quốc bị Đại Tề biến thành một huyện lẻ.
 
Quân đội Ân Quốc yếu kém đến mức không đủ đánh trả, phòng thủ còn chật vật, huống hồ nói gì đến tấn công.
 
Vậy nên, phụ hoàng thông minh tuyệt đỉnh của ta nghĩ ra kế mỹ nhân trong ba mươi sáu kế, quyết định gả ta đến cho hoàng đế Tề Nghiên, đồng thời giao một nhiệm vụ: “Không mong con làm hại nước hại dân, chỉ cần khuyên hắn đừng nuốt chửng Ân Quốc là được rồi.”
 
...
 
Trước khi lên đường, ta nghe nói Đại Tề hoàng đế là người cần kiệm trị quốc, tài giỏi, làm cho Đại Tề hưng thịnh. Nhưng người này tính tình cổ quái, đặc biệt là hay g.i.ế.c mỹ nhân.
 
Tất cả những mỹ nữ được đưa vào cung của hắn, cuối cùng đều hóa thành một nắm tro tàn, c.h.ế.t chẳng rõ lý do.
 
Vậy nên không ít người đồn đoán rằng, hoàng đế này có khi nào đã “đoạn tử tuyệt tôn”, tương lai của Đại Tề sẽ đi về đâu?
 
...
 
Suốt quãng đường nghe hết những lời đồn đó, cộng thêm mệt mỏi vì đi đường, ta gần như mơ màng sắp ngủ thì bị ma ma tiếp đón nhắc nhở: “Công chúa, lát nữa sẽ gặp bệ hạ, người nên tỉnh táo một chút.”
 
Ta gật đầu rất chiếu lệ, ngồi trên giường, nửa tỉnh nửa mơ.
 
Thứ kéo ta tỉnh táo hoàn toàn chính là bàn tay lạnh băng của Tề Nghiên, thong thả vuốt ve gương mặt ta.
 
Ta đối diện đôi mắt tối tăm của hắn, đến cả hành lễ cũng quên mất, chỉ ngơ ngẩn chớp chớp mắt: “Bệ hạ.”
 
“Thật vậy sao?” Giọng hắn lạnh lẽo, giống y như người hắn, thanh thanh lãnh lãnh. Bộ long bào đen thêu kim long trên người hắn toát ra khí chất thần tiên thoát tục, không gần gũi trần thế. Chẳng trách hắn không gần nữ sắc, nhìn hắn đâu giống người trần.
 
Hắn nhàn nhạt nói: “Xem ra hiện tại nàng không thấy mệt nữa.”
 
Thực ra, bàn tay đó lạnh thật.
 
Đầu ngón tay của hắn chầm chậm di chuyển, rồi vòng ra sau gáy ta, dừng lại.
 
Ta cảm giác hắn có thể bóp c.h.ế.t ta bất cứ lúc nào.
 
Nhưng nhìn sắc mặt hắn, lại không giống như có ý muốn làm thế.
 
Vậy nên ta chỉ ngây ngẩn nhìn hắn, để mặc hắn xoa bóp nhẹ nhàng sau gáy mình.
 
Thời gian trôi qua, ngươi không tin thì thôi, cảm giác này… thật sự rất thoải mái.
 
Một lúc lâu sau, hắn vẫn giữ vẻ nhàn nhạt, hỏi: “Không sợ trẫm sao?”
 
Ta bị xoa đến dễ chịu, nửa khép mắt, rầm rì đáp: “Không sợ.”
 
Hắn khẽ cười: “Vậy nếu trẫm nói muốn g.i.ế.c nàng thì sao?”
 
“Khi đó, bệ hạ cứ động thủ đi.”
 
Ta vốn không có gì nổi bật nhưng được cái là tâm trạng rộng rãi. Dù có chuyện khiến người ta sốt ruột, ta chỉ cần cúi đầu nghĩ một lát cũng có thể thông suốt, sau đó cho qua luôn.
 
Huống chi, khi bị đưa đến đây, ta đã biết mình sống không được bao lâu, nên lời hắn nói cũng chẳng ngoài dự liệu.
 
Tề Nghiên nhìn chằm chằm ta một lúc, rồi cười nhạt: “Nàng không đáng để trẫm đích thân động thủ.”
 
Ta suy nghĩ nghiêm túc một lát, rồi giơ hai tay lên, chớp mắt: “Vậy bệ hạ muốn gọi người mang thần thiếp ra tra khảo sao?”
 
Tề Nghiên: “……”
 
"Thôi." Hắn buông tay khỏi cổ ta, lại cúi xuống tháo đai lưng của ta: "Ân Quốc đã có ý tốt như vậy, trẫm cũng không nên phụ lòng."
 
Ta không biết hắn làm cách nào nhưng đai lưng phức tạp chẳng mấy chốc đã tuột xuống. Khi ta hoàn hồn lại, hắn đã đè ta xuống giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận