https://monkeyd.com.vn/ga-cho-bao-quan-ta-cung-luoi-chay.html

Chương 15


9
 
Điều ta không ngờ chính là, không phải tất cả huynh đệ của ta đều vô dụng giá áo túi cơm.
 
Ba ngày trước khi Tề Quốc tiến công, Lương Chí Mẫn dẫn quân như vũ bão, tựa như chốn không người. Nhưng đến ngày thứ tư, hắn ta vấp phải sự chống cự quyết tử từ đối phương. Tướng soái của phe đối địch chính là tam ca của ta, Tam Hoàng tử Ân Quốc, Ân Lâm.
 
Nghe nói, hai bên giằng co suốt bảy ngày, cho đến khi phụ hoàng ta đích thân ra tiền tuyến, quyết định đầu hàng.
 
Khi Tề Nghiên kể lại những tin tức này, ta lỡ tay làm đổ một chén rượu, làm ướt nửa ống tay áo.
 
Tề Nghiên không tức giận, chỉ cầm tay ta thong thả lau khô, nhàn nhạt hỏi: “Lo lắng sao?”
 
Ta giật mình ngẩng đầu, hỏi thẳng: “Bệ hạ sẽ xử lý người nhà thần thiếp thế nào?”
 
Vấn đề này đã luẩn quẩn trong đầu ta từ khi chiến tranh bắt đầu.
 
Ta có thể tự thuyết phục bản thân phó mặc sống c.h.ế.t cho số phận. Dù sao mẫu thân ta là người Tề Quốc, trong người ta cũng chảy một nửa dòng m.á.u Tề Quốc. Vì thế, khi hai nước Tề quốc và Ân quốc khai chiến, ta chọn cách giữ trung lập. Huống hồ, dưới sự trị vì của phụ hoàng, bách tính Ân Quốc thực sự sống không mấy tốt đẹp. Nhưng khi nói đến vấn đề sinh tử, mối quan hệ huyết thống như sợi dây trói chặt lấy ta.
 
Sau lần gặp ấy, Lương Tri Ý gửi cho ta một bức thư, trong đó viết đầy sự bi thống và hối hận về cảnh tộc nhân bị tàn sát, quốc gia bị diệt vong. Nàng ấy còn cảnh báo, nếu ta tiếp tục không làm gì, kết cục của ta sẽ chẳng khác gì nàng ấy.
 
Ta đọc kỹ bức thư nhưng không đưa nó – một chứng cứ rõ ràng cho mưu phản – cho Tề Nghiên, cũng không trả lời Lương Tri Ý. Ta chỉ lặng lẽ thiêu hủy lá thư ấy.
 
Khi đó, tâm trạng của ta là: Việc chưa xảy ra thì không cần lo lắng.
 
Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã xảy ra, ta không thể xoay chuyển trời đất.
 
Sống hay chết, giờ chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của Tề Nghiên.
 
Người nắm quyền sinh sát trong tay lặng lẽ nhìn ta một hồi lâu, rồi cất lời: “Nếu nàng là công chúa Ân Quốc, người nhà nàng sẽ chung kết cục với hoàng thất Lương Quốc. Nhưng nếu nàng là thê tử của ta, Hoàng hậu Đại Tề, người nhà nàng tự nhiên sẽ bình an vô sự.”
 
"Công chúa Ân Quốc hay Hoàng Hậu Đại Tề, Ân Nhiêu, nàng chọn thế nào?"
 
Ta cảm thấy đây là một câu hỏi không hợp lý. Suy nghĩ hồi lâu, ta hỏi ngược lại Tề Nghiên: "Trong lòng bệ hạ, thần thiếp là ai?"
 
Hắn dường như không ngờ ta sẽ hỏi như vậy, sững người một lát rồi chậm rãi đáp, ánh mắt đầy thâm ý: "Trong lòng trẫm, nàng trước nay đều là Hoàng Hậu Đại Tề."
 
"Vậy thần thiếp xin làm Hoàng Hậu Đại Tề." Dù thực ra, ta vốn đã là như vậy.
 
Lần này đến lượt Tề Nghiên do dự: "Nàng chắc chắn chứ? Như thế, nàng sẽ từ bỏ huyết thống và gia tộc, từ bỏ danh hiệu công chúa Ân Quốc. Từ nay về sau, nàng chỉ là Hoàng Hậu của Tề Quốc." Hắn dừng một chút, ánh mắt cụp xuống, giọng nói trầm hơn: "Là thê tử của ta."
 
Ta chỉ cảm nhận được tay hắn nắm lấy tay ta ngày càng chặt. Cảm giác rằng tâm trạng hắn không ổn, ta dịu giọng nói: "Mặc Chi, nói nghiêm túc thì Ân Quốc đã diệt vong. Dù thần thiếp có muốn giữ thân phận Ân Quốc công chúa đi nữa, sự thật này cũng không thay đổi. Hơn nữa, như lời ngài nói, thần thiếp đã gả cho ngài, coi như nửa người Tề Quốc. Vì thế, chuyện này thực sự không quan trọng."
 
"Gả cho ta…" Hắn lặp lại mấy từ ấy, rồi cười mơ hồ: "Nàng nói thật sao?"
 
Không đoán được suy nghĩ của hắn, ta thử dò ý: "Nếu không tính là gả thì coi như bị đưa tới đây sao?"
 
Sắc mặt Tề Nghiên ngay lập tức lạnh xuống.
 
Ta vội sửa lời: "Là gả, là gả! Ta, Ân Nhiêu, sớm đã gả cho Tề Nghiên!"
 
Sắc mặt hắn bỗng sáng lên như đất hồi xuân, băng tuyết tan chảy...
 
Đêm đó, Tề Nghiên không triệu hạnh Lương Tri Ý như thường lệ mà ở lại trong cung của ta, tuyên bố bù lại đêm động phòng hoa chúc. 
 
Ta nghĩ hắn sẽ làm như mọi khi, giữ vẻ ngoài ung dung, không ngờ lần này hắn thật sự nghiêm túc. 
 
Từ trong ra ngoài, ta bị hắn ăn sạch sẽ. 
Bạn cần đăng nhập để bình luận