https://monkeyd.com.vn/ga-cho-bao-quan-ta-cung-luoi-chay.html

Chương 8


Từ nhỏ ta đã bị gán cái danh “hồng nhan họa thủy”, thân phận này vốn chẳng rời khỏi ta. Nếu thật sự so đo, sẽ chẳng bao giờ yên thân. Thay vì lo nghĩ nhiều, cứ ăn uống cho lành.
 
Tối hôm đó, ta thoải mái ăn hết nửa con cá trích. Đến khi Tề Nghiên bước vào, ta còn đang ăn không quá thanh nhã, dẫu biết hắn không thích.
 
Rõ ràng không phải lỗi của ta, mà là do hắn tới quá sớm.
 
“Đêm nay, trẫm sẽ không lưu lại cung của nàng.” Hắn liếc nhìn bàn ăn đầy cơm thừa canh cặn, lạnh nhạt nói.
 
Ta chẳng để tâm, gật đầu đáp: “Bệ hạ nếu có việc, cứ bảo Tiểu Phúc Tử đến báo là được.”
 
Hắn dường như không nghe, lại nhìn ta chằm chằm, nói: “Đêm nay, trẫm sẽ lâm hạnh Thục phi.”
 
Ta ngớ người nhưng cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Dù sao nàng ấy cũng đã nhập cung hai tháng, vậy cũng phải. Ta lại gật đầu: “Vâng.”
 
Biểu cảm của Tề Nghiên thoáng chốc trở nên kỳ lạ, như vừa tức giận lại vừa có chút thất vọng. Ta nhìn mà không hiểu nổi.
 
Tóm lại, hắn cứ nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, rồi cuối cùng phất tay áo rời đi.
 
Tối đó, khi đi ngủ, ta có hơi không quen, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Cuối cùng, ôm lấy một cái gối đầu vào lòng, mới thấy dễ chịu, ngủ ngon cả đêm.
 
Sáng hôm sau, Tiểu Thúy như gặp phải chuyện lớn, nói rằng hôm nay Thánh Thượng lâm triều tinh thần không tốt, sắc mặt u ám, tính tình cũng bực bội.
 
“Nương nương, bệ hạ có phải thật sự đã qua đêm với Thục phi không……”
 
Ta ngồi ngẩn người nhìn luống rau cải thìa dưới nắng sớm, nghĩ ngợi điều gì đó rồi đáp: “Tiểu Thúy, cải thìa của chúng ta chắc là thu hoạch được rồi.”
 
Tiểu Thúy lập tức bị chuyển hướng sự chú ý: “Thu hoạch thôi!”
 
Đây là luống rau cuối cùng. Thu hoạch xong đợt này, ta cũng chẳng còn thứ gì để gieo trồng. Lúc trước nghĩ rằng mình chẳng sống được bao lâu, nên mang theo rất ít hạt giống. Giờ nhìn lại, chỉ biết thở dài tiếc nuối vì khi ấy tầm nhìn của mình thật hạn hẹp.
 
Hái xong luống rau, ta và Tiểu Thúy ăn cải thìa suốt ba ngày liền, đến mức cảm thấy chán ngán. Chúng ta bắt đầu chuyển sang giục gà mái già đẻ trứng mỗi ngày.
 
Gà mái già bị dồn ép đến phát cáu, liền quay sang mổ vào tay Tiểu Thúy một phát.
 
Tiểu cô nương vừa ngồi nhìn ta băng bó vết thương cho mình, vừa oán thán: “Nương nương, hay là chúng ta lại đi mua thêm ít hạt giống nữa nhé?”
 
Ta vỗ đầu nàng ấy, vui mừng nói: “Cuối cùng ngươi cũng không muốn tranh sủng nữa, chỉ lo trồng trọt thôi.”
 
Tiểu Thúy: “……”
 
Dạo gần đây, Tề Nghiên luôn nghỉ lại ở Thính Vũ Hiên. Ban đầu, Tiểu Thúy ngày nào cũng ở bên tai giục ta nhanh chóng lấy lại sủng ái của bệ hạ. Nhưng sau hai ngày nhận ra cố gắng là vô ích, nàng ấy cuối cùng cũng từ bỏ.
 
Ta rất hài lòng nhưng cũng chẳng định tiếp tục trồng trọt.
 
Lý do rất đơn giản: trước đây vì Ngự Thiện Phòng cắt xén khẩu phần, nên ta mới tự lực cánh sinh. Giờ đã làm Hoàng Hậu, đồ ăn chẳng thiếu thứ gì, vậy thì cần gì trồng thêm?
 
Tiểu Thúy nhìn ta đầy ẩn ý: “Nương nương, ngươi chỉ là lười thôi.”
 
Ta không phủ nhận, thẳng thắn đáp: “Ừ.”
 
Mùa hè đến, thời tiết ngày càng oi bức. Ta thật sự lười đến mức chẳng muốn động đậy. Chỉ muốn trốn ở góc râm mát xem đàn gà mái, chứ chẳng buồn nhìn đến luống rau.
 
Chuyện quan trọng nhất là, mấy ngày sau, một con mèo đã cắn c.h.ế.t con gà mái già của ta. Bị ta bắt tại trận.
 
Đó là một con mèo hoa, bụng hơi to. Nó không tỏ ra sợ người, còn ngậm chặt cổ gà mái già không buông.
 
Đám tiểu thái giám tóm nó nhốt vào lồng sắt. Nó thu mình trong góc, mắt trừng trừng nhìn ra ngoài, hễ ai tới gần liền phì phì đe dọa.
 
Ta chẳng hề tức giận, chỉ ngồi xổm ngoài lồng, nhìn nó mà cảm thấy thú vị vô cùng.
 
Tiểu Thúy giờ đã rất hiểu ta, liền hỏi: “Nương nương, người định nuôi mèo sao?”
 
“Đúng vậy, ngươi nghĩ xem, Thầm Thầm vừa c.h.ế.t trong miệng nó. Một mạng đổi một mạng, nửa đời sau nó phải chuộc lại cho ta.”
 
Tiểu Thúy ngơ ngác: “Thầm Thầm là ai vậy?”
 
“Là gà mái già đó.” Ta l.i.ế.m môi, nói rất đương nhiên: “Vừa mới đặt tên cho nó, như vậy trông càng trang trọng.”
 
Tiểu Thúy: “……”
 
Đáng tiếc, con mèo hoa này tính tình rất hoang dã. Nhốt cả ngày, nó vẫn không thèm để ý tới ai, cũng chẳng chịu ăn uống. Ta nhìn mà cũng thấy sốt ruột. Đúng lúc đó, Tiểu Thúy bước vào bẩm báo: “Nương nương, Lương phi cầu kiến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận