https://monkeyd.com.vn/ga-cho-bao-quan-ta-cung-luoi-chay.html

Chương 6


“Ban ngày nô tỳ để ý thấy sắc mặt Lương phi không tốt, chắc chắn không phải người dễ đối phó. Thục phi thì có vẻ an phận hơn nhưng nương nương cũng phải cẩn thận. Có câu chó cắn người thường chẳng bao giờ sủa...”
 
Ta không hiểu sao nha đầu này còn trẻ mà đã đầy rẫy dục vọng cung đấu, nghe mà đau cả đầu. Không kiên nhẫn, ta ngắt lời: “Đêm nay gà có đẻ trứng không?”
 
Tiểu Thúy đáp ngay: “Để nô tỳ đi xem ngay...”
 
Cuối cùng tai cũng được yên tĩnh.
 
Khi ta chuẩn bị đi ngủ thì Tề Nghiên đến. Hắn cũng chẳng làm gì, chỉ vòng tay ôm eo ta định đi ngủ.
 
Trước khi ngủ, hắn ghé sát vào cổ ta ngửi ngửi, rồi bất chợt hỏi: “Nàng đổi loại huân hương nào à?”
 
Ta gần như sắp chìm vào giấc ngủ, chỉ mở mắt lười nhác đáp: “Không, thần thiếp đâu có dùng huân hương. Có lẽ ban ngày gặp hai vị muội muội, nên dính phải mùi của họ thôi.”
 
Mùi trên người ta, cùng lắm cũng chỉ là mùi... cải thìa.
 
Ban ngày, trên người Thục phi đúng là có một mùi hương nhẹ nhàng, thanh tao, nghe nói là bí phương gia truyền.
 
Tề Nghiên cau mày, không vui, kéo ta dậy: “Đi tắm.”
 
“Thần thiếp tắm rồi mà.” Ta ngáp dài, chỉ thấy hắn quá kén chọn.
 
“Đi gội đầu sạch sẽ.” Giọng hắn lạnh nhạt nhưng không cho phép phản bác: “Hoặc là trẫm sẽ kéo nàng đi tắm chung.”
 
Dù buồn ngủ đến mấy cũng không chịu nổi, ta đành lồm cồm bò dậy, gội đầu qua loa sạch sẽ. Tóc còn ướt sũng mà ta đã định đi ngủ nhưng Tề Nghiên lại giữ chặt lấy: “Lại đây.”
 
Lúc này ta đã mệt rã rời, buồn ngủ đến mức trời sập cũng không muốn quan tâm. Không suy nghĩ nhiều, ta dứt khoát ngả vào lòng hắn, tựa trán lên n.g.ự.c hắn mà ngủ.
 
Nửa tỉnh nửa mơ, hình như ta nghe tiếng thở dài của hắn, rồi cảm giác được hắn dùng khăn lau tóc cho ta.
 
Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến ta chứ? Ôm một “lò sưởi” như hắn, ta ngủ rất ngon lành.
 
...
 
Sáng hôm sau, Tiểu Thúy thông báo với ta rằng Tề Nghiên đã miễn cho ta phải nghe thỉnh an mỗi ngày, thậm chí còn đặc biệt dặn Thục phi nếu không có việc gì không được đến cung của ta.
 
Ta vốn lười dậy sớm chỉ để nghe mấy tiếng thỉnh an, nghe thấy vậy thì mừng ra mặt.
 
Nhưng Thục phi lại không hài lòng, hết lần này đến lần khác nhắn rằng nếu nàng ấy không được đến cung ta thì mong ta qua cung nàng ấy chơi.
 
Ta không muốn đi nhưng Tiểu Thúy cứ ríu rít bên tai: “Nương nương, đây là cơ hội tốt để ra oai phủ đầu!”
 
Không chịu nổi, ta đành mang theo một đĩa bánh đào hoa qua đó.
 
Thục phi tên là Lương Tri Ý, vốn là công chúa nước Lương, một tiểu quốc đã bị Đại Tề thu phục. Nghe nói sau khi nước Lương bị diệt, tất cả người trưởng thành trong hoàng tộc đều bị g.i.ế.c sạch, chỉ còn lại nàng ấy và đệ đệ nhỏ tuổi sống lưu lạc ở huyện Lương.
 
Mấy năm trôi qua, cuối cùng nàng ấy được chính đệ đệ mình đưa vào cung.
 
Lương Tri Ý có dáng vẻ dịu dàng của nữ nhân vùng Giang Nam, thân hình mảnh mai, ngồi dưới đình hóng gió mà trông như một bức tranh thủy mặc.
 
“Hoàng Hậu nương nương vạn an.” Thấy ta đến, nàng ấy mềm mỏng hành lễ: “Tần thiếp từ lâu đã nghe danh nương nương, luôn mong có dịp gần gũi. Hôm qua vội vàng không kịp trò chuyện nhiều, nên hôm nay mạn phép thỉnh nương nương đến để nghe thơ ở đình Vũ Hiên, mong nương nương không trách.”
 
Giọng nói của nàng ấy dịu dàng, êm ái, mang theo chút mềm mại của giọng Ngô vùng Nam. Cộng thêm mùi hương u nhã trên người nàng ấy, khiến ta nghe mà cả người mềm nhũn: “Không sao, không sao.”
 
Tiểu Thúy bấm tay ta nhắc nhở phải thể hiện uy nghi của Hoàng Hậu.
 
Nhưng ta chẳng muốn bận tâm, vui vẻ mang bánh đào hoa tặng nàng ấy: “Ta làm chút bánh ngươi thử xem.”
 
Lương Tri Ý mỉm cười, nhẹ nhàng ăn một miếng, sau đó từ tốn khen ngợi: “Nương nương nhìn mảnh mai mà ăn uống thật tốt.”
 
Cuối cùng, cả đĩa bánh vào bụng ta hết.
 
Ta nghe vậy cũng không tức giận, chỉ cười đáp: “Đều là lương thực cả, không thể lãng phí.”
 
Trong lòng lại nghĩ, kỳ thực ta đâu có gầy, chỉ là thịt mềm đều ẩn hết đi thôi. Tề Nghiên thì rất thích bóp mấy chỗ mềm mềm trên eo ta để trêu đùa.
 
Không đúng, sao tự nhiên lại nghĩ tới hắn chứ?
 
Ta với hắn cũng chỉ mới ngủ chung hai lần, sao mấy chi tiết đó lại nhớ rõ như vậy được?
 
Ta như người đang lạc vào cõi thần tiên, mãi lâu sau mới nghe rõ Lương Tri Ý đang hỏi gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận