https://monkeyd.com.vn/ga-cho-bao-quan-ta-cung-luoi-chay.html
Chương 13
8
Tề Nghiên ở lại Thính Vũ Hiên ba ngày, đợi đến khi Lương Tri Ý cuối cùng cũng tỉnh lại, liền phong nàng ấy làm Quý phi. Đệ đệ của nàng ấy, Lương Chí Mẫn, được phong làm tướng quân, nhận lệnh đến mùa thu sẽ dẫn quân tiến đánh Ân Quốc.
Ta ở Hoa Ninh Cung, an phận mà sống qua ngày. Mỗi ngày thú vui duy nhất của ta là ngồi bóc vỏ đậu, chơi với Giẻ Lau Rách.
Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng.
Bên ngoài đã bắt đầu rộ lên những lời đồn, rằng vụ ám sát Tề Nghiên có liên quan đến Hoàng hậu, thậm chí còn có đại thần dâng tấu, yêu cầu điều tra ta thật kỹ.
Đúng lúc đó, một con bồ câu đưa tin bị Giẻ Lau Rách vồ xuống. Ta nhặt lá thư mật dưới chân nó, rồi mang đến Ngự Thư Phòng tìm Tề Nghiên.
Tính ra, đã bảy tám ngày ta không gặp hắn. Bầu không khí giữa hai chúng ta không còn hòa thuận như trước.
Tề Nghiên gầy đi một chút, thần sắc cũng lạnh lùng hơn nhưng khi thấy người đến là ta, ánh mắt hắn vẫn dịu lại đôi phần: “Mật thư của Ân Quốc, Hoàng hậu cứ như vậy mang đến đây sao?”
Trong thư, phụ hoàng ta đưa ra một kế hoạch ngớ ngẩn: muốn ta làm nội ứng, phối hợp ám sát Tề Nghiên, để tránh Ân Quốc bị thôn tính.
Ngay cả một kẻ vô dụng như ta cũng thấy không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ g.i.ế.c được Tề Nghiên thì Tề Quốc sẽ không thể đánh bại Ân Quốc sao?
Nhưng cũng nhờ bức thư này, cuối cùng có thể chứng minh vụ ám sát trước đó không phải do Ân Quốc làm, vì cùng một kế hoạch không thể được thực hiện hai lần.
Ta thành thật nói rằng mình không có gan làm chuyện như vậy, tất cả đều nghe bệ hạ quyết định.
Tề Nghiên không nói gì, chỉ vuốt ve tờ giấy, rất lâu sau mới cất lời: “Ân Nhiêu, nàng có mong trẫm c.h.ế.t không?”
Ta ngơ ngác lắc đầu.
Hắn cười nhạt. “Nhưng nếu trẫm tiêu diệt Ân Quốc của nàng, g.i.ế.c sạch toàn tộc nàng, nàng có mong trẫm c.h.ế.t không?”
Ta sững người một lúc lâu, rồi thành thật trả lời: “Thần thiếp không biết.”
“Từ ngày thần thiếp vào cung đến nay, bệ hạ luôn đối xử rất tốt với thần thiếp. Thần thiếp cũng có nghe qua những thành tựu của bệ hạ nơi triều đình. Với thần thiếp, bệ hạ là một minh quân, đáng được sống lâu như trời đất.”
Hắn nghe xong, tựa như không hề để tâm, chậm rãi bước đến trước mặt ta, nâng cằm ta lên, ánh mắt tối tăm khó lường. “Vậy còn trong lòng nàng? Có mong ta c.h.ế.t không?”
Giọng nói hắn nhẹ nhàng nhưng khiến ta bất giác nhớ lại những đêm tối, khi hắn mặc bộ long bào xộc xệch, trong cổ họng là tiếng thở nặng nề kiềm chế, giữa những nụ hôn vẫn khẽ gọi tên ta.
“Ân Nhiêu...”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi nhưng từ miệng hắn lại trở nên triền miên không dứt.
Ta như bị đôi mắt sâu thẳm như hồ u đàm của hắn mê hoặc, không tự chủ được mà đáp: “Không hy vọng.”
Lời vừa dứt, hắn lập tức cúi xuống hôn ta, đến khi ta không thể thở nổi mới lưu luyến rời đi, nụ cười thỏa mãn trên môi” “Vậy trẫm sẽ sống thật tốt.”
Lời nói nhẹ như gió thoảng, lại giống như một lời thề nặng tựa ngàn cân.
Trong lòng ta cảm thấy có chút khó hiểu, chuyện này chẳng phải quá dễ dàng rồi sao? Ta đưa tay chạm vào đôi môi hơi sưng, ngập ngừng hỏi điều mà bấy lâu nay vẫn luôn canh cánh: “Vậy bệ hạ đối với Thục Quý phi?”
Câu hỏi có phần vượt quá giới hạn nhưng ta không biết vì sao bản thân lại muốn hỏi.
Hắn đã ngồi trở về, kéo ta vào lòng mình, giọng điệu thản nhiên như không: “Diễn trò thôi.”
“Nhưng dù sao nàng ấy cũng đã chắn đao cho ngài.”
Hắn đang xoa bóp gáy ta, điềm nhiên đáp: “Thì sao? Nếu chỉ vì chắn đao mà trẫm phải động lòng, vậy trong cung có không dưới mười thị vệ đã từng chắn đao cho trẫm, chẳng lẽ trẫm đều phải động lòng với bọn họ sao?”
Ngẫm lại, cũng đúng thật.
Sau đó, Tề Nghiên không nói gì về quốc sự nữa, chỉ lười nhác tựa vào người ta, giống như đã lâu không được nghỉ ngơi, trông vô cùng mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận