https://monkeyd.com.vn/ga-cho-bao-quan-ta-cung-luoi-chay.html
Chương 18
Mẫu thân ta chính là xuất hiện vào lúc đó, ở giữa núi rừng hoang vắng, có lòng thương xót, đã cứu ông ta. Trong thời gian ở chung, Ân Vi nảy sinh tình cảm với mẫu thân ta, sau khi thổ lộ thì nghe mẫu thân ta nói rằng bà đã không còn nhớ đến ông ta, lúc đó trong lòng ông ta sinh oán hận. Nhưng khi vết thương khỏi hẳn, ông ta đã hạ dược mẫu thân ta, rồi nhân lúc bà bất tỉnh, ông ta đã bắt cóc bà đưa về Ân Quốc.
Nếu mẫu thân ta là một nữ tử nông thôn bình thường thì Tề quốc cũng sẽ không phát hiện ra chuyện này. Nhưng vì mẫu thân ta thực tế tên đầy đủ là Tề Tâm Diêu, là tiểu nữ nhi của Định Quốc công, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở nông thôn, không tham gia chuyện đời, ai ngờ lại vì thế mà gặp phải tai hoạ.
Lúc đó, hoàng thất Tề quốc đang loạn, Định Quốc công bận rộn với việc ổn định các thế lực khắp nơi, mà mẫu thân ta lại có ám vệ bảo vệ, nên không bị truy hỏi nhiều.
Không ngờ Ân Vi cũng mang theo một đội quân, dùng thủ đoạn bẩn thỉu c.h.é.m g.i.ế.c ám vệ, cướp người đi.
Khi Định Quốc công phát hiện ra, mẫu thân ta đã thay tên đổi họ, bị giấu trong cung Ân Quốc.
Su khi Ân Vi đụng độ với ám vệ đã nhận ra thân phận không tầm thường của mẫu thân ta nhưng ông ta vẫn quyết định hạ độc thủ.
Mẫu thân ta tỉnh lại, căm hận ông ta đến mức muốn g.i.ế.c ông, dùng đủ mọi cách để chạy trốn nhưng đều bị bắt lại.
Ân Vi yêu bà nhưng lại căm ghét bà không yêu mình, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, vừa đánh vừa xoa nhưng tất cả đều vô ích. Cuối cùng, ông ta bỏ mặc bà, dù biết bà mang thai, sinh ra công chúa, ông ta cũng không muốn bước vào cửa cung lần nào nữa, thậm chí khi biết mẫu thân ta qua đời, ông ta chỉ ngây người một chút, rồi ôm lấy sủng phi mới, cười nói: “Tấu nhạc đi, nhảy múa đi.”
Ta chưa bao giờ biết những chuyện xưa kia tỉ mỉ như vậy, cũng không biết mẫu thân ta đã trải qua nhiều đau khổ như thế.
Trong ký ức, bà luôn dịu dàng, thỉnh thoảng giữa đôi mày hiện lên nỗi buồn nhưng mỗi khi ánh mắt bà nhìn về phía ta, tất cả mọi nỗi lo âu đều tan biến.
Bà chỉ nhẹ nhàng gọi ta: "Yểu Yểu, lại đây, hôm nay nương sẽ dạy con cái khác."
Trồng rau và nuôi gà là những kỹ năng mẫu thân ta dạy ta, ngoài những thứ đó ra, bà còn biết bắt châu chấu, bắt chim sẻ.
Ta luôn nghĩ bà chỉ là một người nông phụ bình thường, không hề biết bà thực ra là con gái của Định Quốc công.
Nhìn vào người nam nhân đối diện, ta cảm thấy ghê tởm, thực sự đã phải nôn mửa.
"Yểu Yểu, không sao chứ?" Tam ca lo lắng vỗ nhẹ lên vai ta, thở dài, "Những chuyện này ta không định nói cho muội, nhưng..."
Nhưng Tề Nghiên đã biết và hy vọng ta cũng sẽ biết.
Ta bỗng nhiên hiểu được mục đích của Tề Nghiên, nhìn vào kẻ gây ra tội ác, cười nói: "Ta muốn đi cảm ơn hắn, vì đã diệt quốc của ngươi."
Sắc mặt Ân Vi thay đổi liên tục, đột nhiên nổi giận: "Ngươi, đứa con bất hiếu, ngươi đang nói gì vậy! Trẫm là phụ hoàng, ngươi lại không biết hiếu đạo, giống như mẫu thân ngươi! Trẫm là phu quân của nàng, nàng lại..."
Sau đó chỉ toàn những lời vô nghĩa, ta không muốn nghe nữa, liền rời đi cùng tam ca.
Ra ngoài, ta nhìn về phía mặt trời, hỏi tam ca về kế hoạch sau này, hắn cười khổ nói: "Chẳng lẽ chuyện này có thể do ta quyết định sao?"
À, đúng rồi, Ân Quốc diệt vong, giờ đây người nhà Ân Quốc đều là nô lệ, tù nhân, không ai có thể tự quyết định.
Nhưng hiện giờ ta có lòng riêng, ít nhất không hy vọng tam ca sẽ rơi vào tình cảnh như bọn họ, nên nói: "Nếu tam ca tin tưởng ta, ta có thể giúp tam ca làm chủ."
Hắn ngẩn ra: "Muội muốn làm gì?"
Ta rất nghiêm túc, "Chỉ cần lấy sắc dụ dỗ Tề Nghiên một chút là được."
Ân Lâm: "?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận