https://monkeyd.com.vn/ga-cho-bao-quan-ta-cung-luoi-chay.html

Chương 20


Hắn gật đầu: "Khi còn nhỏ, ta đã gặp mẫu thân của nàng, sau đó bà mất tích, ta cũng đã tìm hiểu thông tin về bà. Cụ thể và chi tiết thì mấy năm trước, ta đã cho ám vệ điều tra ra." Cuối cùng hắn lại hỏi: "Nàng có hận ông ta không?"
 
Dù hắn không nói tên nhưng ta và hắn đều hiểu là ai.
 
"Ngươi để ta nhìn thấy hắn, để ta biết những chuyện này, là muốn ta hận hắn sao?"
 
Tề Nghiên hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng xoa sau cổ ta: "Yểu Yểu, ta biết nàng không thích tranh đấu nhưng nếu là người nên hận thì phải hận. Còn nhớ cảm giác ở thiên lao không? Đó chính là hận, mạnh mẽ hơn tình yêu, có thể giúp nàng đi rất xa."
 
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Tề Nghiên, khẽ nói: "Nhưng thần thiếp không muốn hận, hận quá mệt mỏi, hơn nữa, thần thiếp cũng không tính đi quá xa đâu, vì thần thiếp lười lắm."
 
Giống như ngày nọ, hắn đã từng nói với ta về việc dùng xương mỹ nhân làm quạt, bảo nếu ta sợ thì có thể quay về Ân Quốc.
 
Ta đáp lại: "Quá mệt mỏi, lười đến mức không muốn làm gì."
 
Tồn tại đã khó khăn lắm, nếu còn phải chia sức để hận một ai đó, thật sự quá mệt mỏi.
 
Ánh mắt Tề Nghiên trong chốc lát tối lại, sau đó thay bằng nụ cười ấm áp và vài phần bất đắc dĩ: "Nàng đó... sẽ có một ngày lười đến chết."
 
Ta gật đầu: "Vâng, cũng không phải không được."
 
Bên cạnh, Tiểu Thúy thở dài một tiếng.
 
Cuối cùng, Ân Vi bị kết án tử hình, Tề Nghiên giúp ta quyết định, bảo nếu ta không dám g.i.ế.c người thì hắn sẽ làm thay ta.
 
Những huynh đệ tỷ muội của ta đều bị sung quân ra biên giới, chỉ có tam ca là được đi làm quan ở Ân huyện.
 
Ngày xuất phát, hắn lưu luyến từng bước, rất không nỡ: "Nếu mọi chuyện không thuận lợi, nhớ phải viết thư cho ta."
 
Ta cảm thấy buồn cười” "Cũng không phải cả đời này không gặp lại, ca ca làm gì vậy?"
 
Hắn hình như liếc Tề Nghiên một cái, rồi cười với ta nói: "Muội mà bớt lười đi thì tốt, nếu ta không chủ động đến gặp muội, với tính tình của ngươi, chắc chắn 800 năm nữa muội cũng sẽ không đến thăm ta."
 
À, chuyện này thì đúng.
 
Cuối cùng, Tề Nghiên gọi ta trở về: "Yểu Yểu, chúng ta về thôi."
 
12
 
Tất cả những gian truân đã qua, còn sót lại một số lời đồn đãi, nói rằng năm đó Lương quốc thất bại một cách đáng tiếc,  tỷ đệ Lương thị là những người có số mệnh khổ.
 
Đây chỉ là những lời đồn vô nghĩa, không đáng quan tâm nhưng không biết từ khi nào, có người bắt đầu lan truyền rằng đương kim Thánh Thượng không mang dòng m.á.u hoàng thất Tề quốc, là kẻ giả mạo thân phận.
 
Tề Nghiên chưa bao giờ nói cho ta những chuyện này, ta chỉ biết từ miệng Tiểu Thúy và Giang Ninh Dao.
 
Nghe nói, vào năm đó Tề quốc và Lương quốc gần như có thế lực ngang nhau, Tề quốc từng phái một hoàng tử đến làm con tin ở Lương quốc, đó chính là Tề Nghiên. Có người đồn đại rằng, thực tế vào thời điểm đó hoàng tử đã bị Lương quốc g.i.ế.c hại, c.h.ế.t oan uổng, hiện tại Tề Nghiên chỉ là một kẻ thay thế, thân phận mờ nhạt.
 
Cùng lúc đó, có người còn đồn đoán về những món nợ cũ của Tề Nghiên, nói rằng hắn không phải là người nhân nghĩa gì, trái lại, hắn tàn bạo vô nhân đạo, coi mạng người như cỏ rác. Hậu thế của Lương thị gần như bị tuyệt diệt, năm trước khi nắm quyền thiên hạ, hắn đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn tàn độc, hại c.h.ế.t không ít người vô tội, thậm chí mỹ nhân sau khi vào cung thì ngay cả phụ mẫu cũng không biết tông tích.
 
Trong thời gian ngắn, dân tâm rối loạn.
 
Nghe nói, trong những ngày qua triều đình, đã có một số thần tử góp ý, nghi ngờ về huyết thống của Tề Nghiên, liệu có phải thuần khiết hay không, nói rằng họ trung thành với hoàng thất Tề thị, tuyệt đối không đồng ý với sự mập mờ, giả thật lẫn lộn.
 
Tề Nghiên lại không hề đáp lại, chỉ giữ vững sự sủng ái với Lương Tri Ý, nửa đêm lại lén lút tìm đến ta.
 
Ta cảm thấy hắn gầy đi nhiều, khi hắn hôn ta, ta tránh đi nhẹ giọng nói: "Ngủ sớm đi, ngài cần phải nghỉ ngơi nhiều."
 
Hắn đưa tay loạn xạ rồi dừng lại bên hông ta, trong bóng tối, con ngươi của hắn dường như sáng lên: "Đau lòng ta sao?"
 
Ta giả vờ không hiểu sự vui vẻ trong lời nói của hắn: "Phải, sợ ngài c.h.ế.t đột ngột, ta không có chỗ dựa."
 
Hắn vòng tay ôm ta: "Không có lương tâm."
 
Ta không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng dựa vào n.g.ự.c hắn.
 
Một lúc lâu sau, hắn lên tiếng: "Yểu Yểu, qua mấy ngày nữa, đi cùng ta săn b.ắ.n mùa thu được không?"
 
Ngoài mặt là một lời đề nghị, thực tế là thông báo, ta không có quyền từ chối.
 
Giang Ninh Dao lấy lý do muốn chăm sóc mèo con, không muốn đi cùng nhưng thực ra trước ngày ta xuất phát, nàng ấy đã nhắc nhở ta phải chú ý an toàn.
 
Vậy ai là người đi cùng? Đương nhiên là Lương Tri Ý rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận