https://monkeyd.com.vn/ga-cho-bao-quan-ta-cung-luoi-chay.html
Chương 16
Vết m.á.u đỏ thẫm trên khăn thêu làm hắn cười thoả mãn, cúi đầu thì thầm bên tai ta: "Yểu Yểu, cuối cùng nàng đã thuộc về ta."
Như sóng triều lên xuống không dứt, ta cảm giác như sắp c.h.ế.t đuối, cố gắng tìm một cọng rơm cứu mạng nhưng cọng rơm ấy lại nóng bỏng như lửa. Ta không chịu nổi, liên tục trốn tránh.
Tề Nghiên kéo ta trở lại, cắn nhẹ vào sau cổ ta, thì thầm: "Yểu Yểu, không được trốn."
Ta bị hắn khống chế, không thể động đậy.
Ngày hôm sau, khi ta tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Tề Nghiên không lên triều, vẫn ôm ta ngủ say. Ta mệt mỏi đến mức không nhấc nổi tay chân nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: "Mệt c.h.ế.t đi được..."
Hắn bật cười như ăn no căng bụng, trêu ta: "Nàng có làm gì đâu, sao mệt được?" Dứt lời, hắn còn cố ý bóp nhẹ vào eo ta.
Ta thẹn quá hóa giận, hét lên: "Tên phá hoại!"
Chỉ trong chớp mắt, một cái gối bay thẳng lên, đáp trúng bụng hắn, tiện thể còn cào một vết trên cổ.
Tề Nghiên: "..."
Ta trốn sang một bên, vừa thấy cảnh đó vừa bật cười, tính sau này còn chọc ghẹo thêm.
Tề Nghiên xách cái gối ném xuống giường, sau đó kéo tay ta, híp mắt nói: "Yểu Yểu, lại đây."
Ta nuốt nước miếng, lí nhí: "Bệ hạ, cổ ngài vẫn còn thương tích..."
Hắn nhếch môi cười: "Vậy thì lại đây bôi thuốc cho ta, nàng nghĩ sao?"
Ta: "..."
Sau khi mất cả buổi loay hoay bôi thuốc cho hắn, Tề Nghiên mới chậm rãi nói: "Thật ra, ta vốn không định xử lý người nhà nàng. Ít nhất là vài người trong số họ."
Ta: "?"
Vậy tất cả những lời hôm qua chỉ là để uy h.i.ế.p ta thôi sao?
Tề Nghiên hiển nhiên rất đắc ý với sự gian trá và giảo hoạt của mình, cười đầy vẻ trêu chọc: “Tam ca của nàng gần đây hẳn là có thể tiến cung gặp nàng, nàng chuẩn bị một chút đi.”
Ta ngẩn người trong giây lát, hỏi: “Làm sao ngài biết được……”
“Ta đều biết, Yểu Yểu.” Hắn cúi xuống hôn lên đôi mắt ta, nhẹ nhàng nói: “Nếu không phải trước kia hắn từng chăm sóc nàng, ta cũng sẽ không để Lương Chí Mẫn giữ lại mạng hắn.”
“Kia là ta nợ……”
Lời còn chưa dứt, hắn đã lập tức hôn lên môi ta, sau đó mới nói tiếp: “Những kẻ từng khinh nhục nàng, đều đã bị xử lý. Yểu Yểu, không cần để ý đến bọn chúng nữa. Nàng đã là thê tử của ta, bây giờ chỉ cần nhìn một mình ta là đủ.”
Ngày hôm đó, Tề Nghiên để lộ chút manh mối trong sự điên cuồng nhưng ta lại không nhận ra.
10
Sau trận chiến giữa Tề quốc và Ân Quốc, Lương Chí Mẫn thắng lợi trở về, thanh danh vang dội, dân gian bá tánh không ngớt lời khen ngợi tỷ đệ nhà họ Lương.
Tề Nghiên vì muốn đón gió tẩy trần cho các tướng sĩ, mở một buổi yến tiệc lớn nhưng chỉ dẫn theo một phi tử là Lương Tri Ý tham dự. Còn ta, thân là Hoàng hậu, tự nhiên phải ở lại hậu cung, chờ gặp tam ca của mình.
Trong các huynh đệ tỷ muội, tam ca là người gần gũi với ta nhất. Mẫu phi của tam ca và mẫu thân ta có quan hệ rất tốt, nên sau khi mẫu phi ta bệnh nặng qua đời, tam ca cực kỳ quan tâm ta. Nhưng vì hoàng tử đông đúc, tranh giành quyền lực khốc liệt mà tam ca vốn bản tính thuần lương, thường bị người khác hãm hại, những việc muốn làm cũng bị hạn chế rất nhiều.
Dẫu vậy, điều đó không ảnh hưởng đến tình cảm giữa ta và tam ca.
Năm xưa khi Quốc Sư phán ta là tai họa của đất nước, chính tam ca đã đứng ra khuyên phụ hoàng, nói rằng không nên tin vào những lời mê tín nhảm nhí.
Thế nhưng, khi ấy phụ hoàng đang say mê quyền lực, chỉ lạnh lùng đáp: “Từ khi nàng sinh ra, Ân Quốc liền gặp đủ chuyện bất lợi. Ngươi nói không mê tín, vậy đi hỏi bá tánh xem họ có tin không.”
Thật buồn cười, bá tánh Ân Quốc lại tin tưởng không nghi ngờ.
Không lâu sau, ta từng rời cung đi du ngoạn nhưng khi bị nhận ra thân phận, liền bị một số bá tánh chửi rủa, thậm chí còn bị ném trứng gà và cải xanh vào người.
Tam ca thất vọng tột cùng, vào ngày tiễn ta sang Tề quốc, chỉ thở dài nói: “Yểu Yểu, nếu có thể, đừng bao giờ quay lại. Quốc gia này đã mục ruỗng.”
Nhưng dù quốc gia có mục ruỗng, khi Tề quốc tấn công, tam ca vẫn kiên cường chống đỡ, thề sống c.h.ế.t không đầu hàng.
Lúc tái ngộ, tam ca mắt đỏ hoe, nghẹn ngào hồi lâu mới thốt ra một câu: “Yểu Yểu, muội gầy… béo lên.”
Ta: “……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận