https://monkeyd.com.vn/ga-cho-bao-quan-ta-cung-luoi-chay.html
Chương 5
Ta đang tự hỏi liệu cách nói này có hợp lý không thì Tề Nghiên đã ăn xong canh trứng, cuối cùng còn không quên bình luận: "Làm cũng không tồi, thăng nànng lên làm Hoàng Hậu đi."
"Đa tạ bệ hạ khen... Hả?"
Hắn hoàn toàn không để ý đến sự ngạc nhiên của ta, chỉ khẽ chạm vào cái đĩa đào hoa tô, "Trẫm no rồi, phần điểm tâm này nàng ăn đi."
Thế là ta rất thành thật ngồi bên cạnh hắn ăn hết một đĩa đào hoa tô.
Không thể không nói, tay nghề của phòng bếp nhỏ quả thực rất không tồi.
Tề Nghiên vẫn im lặng nhìn ta ăn, biểu cảm có vẻ rất hứng thú, khiến ta khi cầm lấy miếng cuối cùng không khỏi do dự một chút, "Bệ hạ có muốn một miếng không?"
"Không cần, trẫm không thích ăn đồ ngọt."
"À."
Nghe vậy, ta yên tâm ăn xong miếng cuối cùng, lại nghe hắn hỏi: "Ngọt không?"
"Ngọt..." Ta còn chưa kịp dứt lời, hắn bỗng cúi người qua, bóp cằm ta đặt môi mình lên môi ta.
Sau một phen đụng chạm, ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm vào ta: "Thật là ngọt."
Ta bàng hoàng, tâm trạng phức tạp: "Bệ hạ, ngài không thấy dơ sao?"
Canh trứng với đào hoa tô hòa quyện lại, ít nhất trong đời này ta sẽ không bao giờ muốn nếm lại...
Tề Nghiên: "......"
Tề Nghiên nhìn ta với ánh mắt: Mới ăn xong đào hoa tô, đôi môi đỏ hồng, mặt mũi như phù dung, trông thật là quyến rũ.
4
Ngày hôm đó, Tề Nghiên với vẻ mặt vi diệu đã ra lệnh phong ta làm Hoàng Hậu.
Tiểu Thúy kinh ngạc đến choáng váng, thốt lên: "Nương nương, chẳng lẽ người đã bỏ thuốc gì vào canh trứng sao?"
Ta cầm thánh chỉ trong tay mà như cầm phải củ khoai nóng, nghe nàng ấy nói thì nhịn không được trợn trắng mắt: "Đừng nói linh tinh. Trứng gà đó là chính tay ngươi lấy từ ổ gà ra, cả quá trình đều có ngươi chứng kiến. Trứng gà này chính tông bao nhiêu, ngươi còn không rõ à?"
Nguyên liệu chuẩn, cách làm chuẩn, hương vị cũng chuẩn, chỉ là một bát canh trứng đơn giản, mộc mạc.
Vậy tại sao Tề Nghiên lại nổi hứng phong ta làm Hoàng Hậu?
Chuyện này phải kể từ cái ngày đại thần kia dâng sớ khẩn cầu Thánh Thượng mở rộng hậu cung.
Trước đây, mỗi lần có mỹ nhân vào cung là lại có người chết, khiến quần thần không ai dám mở miệng khuyên nạp phi. Nhưng giờ đây, nhìn thấy một công chúa dị quốc như ta, không được sủng ái mà vẫn bình an vô sự suốt thời gian dài, họ bắt đầu d.a.o động.
Hôm đó, trước khi ta đưa canh trứng, vị đại thần tận tâm kia vừa dâng sớ xong, nói rằng bây giờ thiên hạ đã yên ổn, mấy tiểu quốc bị thu phục cũng nên đưa công chúa tới hòa thân.
Có lẽ Tề Nghiên sau khi bận rộn quốc sự, cảm thấy nhàm chán nên đã đồng ý.
Sau đó, ta bước vào, tranh thủ tạo chút "dấu ấn tồn tại", nhắc nhở hắn rằng hậu cung không phải trống không.
Ta đoán hắn cảm thấy phiền phức, nên dứt khoát phong ta làm Hoàng Hậu, đỡ phải nghe quần thần lại dâng sớ tranh cãi xem ai xứng đáng làm Hoàng Hậu hơn.
Dù sao trước giờ ta cũng đã "độc sủng hậu cung", một bước lên làm Hoàng Hậu cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ có điều, khi nhìn hai vị tân nhân xinh đẹp trước mặt, ta lại thấy đau đầu.
Trời cao chứng giám, ta chỉ muốn yên ổn nuôi gà trồng rau, không hề muốn quản lý hậu cung chút nào...
Nhưng Tề Nghiên lại dùng đất trồng rau và ổ gà của ta ra uy hiếp, khiến ta phải gồng mình làm một Hoàng Hậu hiền lương thục đức cả ngày.
Đến tối, ta mệt lả người, vừa để Tiểu Thúy xoa bóp vai, vừa oán thán: "Sao đồ trang sức của Hoàng Hậu Đại Tề lại nặng thế này chứ?"
Ta nhớ đồ trang sức của Hoàng Hậu Ân Quốc nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chỉ có thể nói, đúng là phong thái của đại quốc không chỉ lớn mà còn nặng.
Tiểu Thúy thì lại phấn khởi ra mặt, cười đến híp cả mắt: "Nương nương, điều này chứng tỏ địa vị Hoàng Hậu của người vững chắc. Hơn nữa, có đeo nặng như vậy, sau này dù ai muốn tranh sủng với người cũng không thể đe dọa được vị trí của người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận