https://monkeyd.com.vn/ga-cho-bao-quan-ta-cung-luoi-chay.html
Chương 14
Có lẽ hắn đang bày một ván cờ lớn, mà hiện giờ ta xem như đứng cùng chiến tuyến với hắn. Ít nhất, sinh tử đã gắn liền, ta không cầu có thể giúp được gì, chỉ cần không gây thêm phiền phức là tốt rồi.
Thế là ta bị hắn ôm như vậy suốt cả buổi chiều. Trước khi rời đi, hắn gọi ta lại, hỏi tên tự của ta.
“Yểu Yểu.” Ta đáp, trên mặt bất giác nóng lên: “Lấy từ câu: 『 bạc phơ rừng trúc chùa, Yểu Yểu tiếng chuông vãn 』.”
“Yểu Yểu.” Hắn lặp lại hai chữ, giọng điệu đầy ý cười: “Rất hợp với nàng, dễ nghe vô cùng.”
Ta tức tối lườm hắn một cái, rồi chạy trốn như bị cháy nhà.
Những ngày kế tiếp, Tề Nghiên vẫn mỗi ngày đi thăm Lương Tri Ý, đối với ta thì vô cùng lạnh nhạt. Chỉ là nửa đêm, hắn lại thường xuyên leo cửa sổ vào phòng ta, không ngừng làm loạn.
Hai chữ “Yểu Yểu” từ miệng hắn thốt ra tựa như một đóa hoa, mềm mại và đầy ẩn ý. Hắn còn hay bắt ta gọi tên tự của hắn: “Mặc Chi.”
Hắn cười bảo ta như một tờ giấy trắng, còn hắn thì dùng chính mình làm bút, tận tình vẽ lên đó.
Ta chỉ muốn nói với hắn một câu: “Bệ hạ, thật sự có chút ghê tởm...”
Hắn liền cắn một cái vào sau cổ ta: “Gọi ta là gì?”
Ta: “……”
“Mặc Chi, thật sự có chút ghê tởm.”
Hắn không để tâm, hôn lên má ta, cười ha hả đầy vui vẻ.
Những ngày hoang đường như vậy kéo dài hơn nửa tháng, lúc này thân thể của Lương Tri Ý đã khá hơn nhiều. Vì thế, Tề Nghiên hạ lệnh cho Lương Chí Mẫn dẫn binh tiến về Ân Quốc.
Khi ý chỉ được ban xuống, ta không tránh khỏi cảm thấy bất an. Tựa như một khi chiến tranh nổ ra, giữa ta và Tề Nghiên sẽ mãi mãi tồn tại một rào cản không thể vượt qua.
Dẫu sao, ta vốn dĩ là công chúa Ân Quốc.
Ngay lúc này, Lương Tri Ý vừa khỏi bệnh đã tìm đến ta, mang theo một mảnh giấy, trên đó viết: “Gió thu nổi, trống trận vang.”
Ta không hiểu ý nàng ấy nhưng vẫn đồng ý gặp.
Nàng ấy thân hình yếu ớt như cành liễu nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ kiên định: “Nương nương, thần thiếp có một câu thơ chưa thông, muốn thỉnh giáo nương nương.”
Ta: “?”
Nàng ấy tiếp lời: “Giang Nam Giang Bắc cũ quê nhà, ba mươi năm qua chỉ như một giấc mộng. Nương nương biết ý nghĩa trong đó chăng?”
Ta: “Không biết……”
Từ nhỏ, ta chưa từng có phu tử dạy dỗ, cầm kỳ thi họa đều không thông. Biết được vài chữ lớn, cũng là nhờ ơn các ma ma bên cạnh dạy cho.
Lương Tri Ý rõ ràng không ngờ tới câu trả lời này. Trong cơn kinh ngạc, nàng ấy còn lộ ra chút tức giận: “Nương nương, đây là câu thơ biểu đạt nỗi đau mất nước!”
Ta gật đầu, “À, thì ra là vậy.”
Lương Tri Ý sững người, mắt đối mắt cùng ta.
Ta hỏi tiếp: “Không phải ngươi đã biết ý nghĩa rồi sao?”
Sắc mặt nàng ấy đã có chút khó xử, phải hít sâu một hơi mới tiếp tục nói: “Nương nương, bệ hạ đã quyết định xuất binh đánh Ân Quốc. Theo ước tính, không quá ba tháng, Ân Quốc sẽ…… Nương nương, nỗi đau mất nước làm sao có thể quên được?”
Ta bị cảm xúc mãnh liệt của nàng ấy làm cho giật mình, không khỏi rụt người lại: “Ừm…… Nhưng hiện tại vẫn chưa mất nước mà? Lời này muốn nói thì ba tháng sau quay lại nói cũng không muộn.”
Lương Tri Ý: “…”
Cuối cùng, nàng ấy rời đi, mang theo ánh mắt đầy vẻ hận sắt không thành thép mà ta rất quen thuộc.
Nàng ấy đi rồi, Tiểu Thúy dè dặt hỏi ta: “Nương nương, bệ hạ thật sự muốn……”
Ta sờ Giẻ Lau Rách trong lòng mình, chỉ thở dài: “Tiểu Thúy, đáng thương cho nương nương của ngươi, thật sự chỉ là một bao cỏ.”
Uổng phí túi da đẹp đẽ, không thể làm anh hùng chống lại cơn sóng dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận