https://monkeyd.com.vn/ga-cho-bao-quan-ta-cung-luoi-chay.html

Chương 22


Trong giấc mộng kỳ lạ, cuối cùng Tề Nghiên nhìn ta, nở một nụ cười đầy bi thương nhưng không nói lời nào.
 
Khi tỉnh dậy, trời đã chạng vạng, Tề Nghiên vẫn còn hôn mê.
 
Mặt trời lặn xuống núi, trong rừng có một luồng khí lạnh ẩm ướt. Ta sờ lên trán Tề Nghiên, cảm thấy hơi ấm mỏng, lạnh buốt. Lòng ta trầm xuống, không còn cách nào khác, đành phải ôm chặt hắn, lại dùng áo của hắn bao quanh chúng ta, hy vọng chút hơi ấm sẽ lan tỏa.
 
Bốn bề dần tối lại, thỉnh thoảng có tiếng chim vút về tổ, tiếng động vật lướt qua từ những bụi cây.
 
Ta cảm thấy buồn ngủ nhưng lại không dám ngủ, cứ thế thì thầm bên tai Tề Nghiên, nói đủ thứ chuyện không đâu.
 
“Giẻ Lau Rách ngày càng lớn, tính cách cũng càng lạ, mọi người đều nói Giẻ Lau Rách lớn lên khó coi nhưng ta thấy nó khá đẹp, là một vẻ đẹp kỳ dị.”
 
“Có phải ngài gạt ta không, bảo là thích ăn canh trứng? Ta đã nấu canh trứng cho Giang Ninh Dao, nàng bảo đó là món bình thường nhất.”
 
“Nếu phải nói thì là tại ngài đã để lỡ hai con nai chiều nay, nếu không bây giờ chúng ta đâu có đói như vậy. Giờ trời tối rồi, ta không nhìn rõ nữa, sao có thể kiếm đồ ăn cho ngài?”
 
“Giả sử chúng ta ở nông thôn thì tốt rồi, ít nhất ta có thể trộm một ít đồ ăn cho ngài nhưng ở đây, trong khu rừng này, đi lại khó khăn, lúc đó đói c.h.ế.t ngài cũng đừng trách ta.”
 
“Bao giờ ngài mới tỉnh lại? Trước kia toàn là ngài đánh thức ta, giờ đến lượt ta đánh thức ngài, chẳng lẽ không có chút gì đáng nói?”
 
Ta nói rất nhiều, cuối cùng nghe thấy Tề Nghiên lên tiếng, giọng khàn khàn: “Ta không biết thì ra nàng lại nhiều lời như vậy, ồn ào đến nỗi ta đau đầu.”
 
Ta vui mừng, áp trán vào hắn, xác nhận hắn không sốt, rồi chọc ghẹo: “Ngài là bị mũi tên b.ắ.n trúng lưng, sao lại đau đầu?”
 
Hắn mỉm cười: “Sao không chạy?”
 
Ta ngơ ngác nhìn hắn:“Đầu óc cũng bị trúng mũi tên à?”
 
Hắn chỉ cười” “Ta biết lúc trước nàng bị ép buộc phải theo ta, bây giờ có lẽ ta không còn là hoàng đế nữa, không thể ép buộc nàng. Nếu nàng muốn chạy, đây là cơ hội tốt nhất…”
 
“Ê, nàng làm gì vậy?”
 
Ta cắn một cái vào miệng hắn, im lặng nói: “Muốn xem thử miệng ngài cứng đến mức nào.”
 
“Ân Nhiêu…”
 
Ta đứng lên, ngắt lời hắn: “Nói nhiều như vậy vô ích, không bằng nhìn xung quanh và suy nghĩ xem chúng ta phải làm thế nào để ra ngoài.”
 
Ban đêm thị lực của hắn vẫn rất tốt, là người duy nhất mà ta có thể trông cậy vào.
 
Tề Nghiên không nhúc nhích, vẫn nhìn ta.
 
Ta thực sự ghét vẻ mặt của hắn, như thể hắn mong chờ ta sẽ bỏ rơi hắn ngay lập tức: “Ngài nghĩ ngài rất lợi hại sao? Muốn làm gì ta thì làm? Ta, Ân Nhiêu, thật sự không muốn làm theo ý của ai, không ai có thể ép buộc ta, ngài có hiểu không? Hơn nữa, dù ta có đi, ta vẫn phải quay về cung lấy đồ đạc trước, mang theo Giẻ Lau Rách đó đi cùng. Ngài nghĩ rằng nếu ta bỏ ngài lại đây, ta sẽ sống tốt sao? Tề Nghiên, ngài có vấn đề về đầu óc à…”
 
Mọi chuyện đều không nói với ta, tự ý quyết định mọi thứ, rồi sau đó giả vờ như muốn thả ta đi. Ta tuy là bao cỏ nhưng không đến mức bị người khác điều khiển như vậy.
 
“Ta không quan tâm ngài đang làm cái trò gì, bày mưu tính kế với ai, trước khi ta ra ngoài đã hẹn với Giang Ninh Dao và Tiểu Thúy rồi, sẽ mang về hai con thỏ cho bọn họ chơi. Ngài có cảm thấy ngài nợ ta lắm không? Nếu thế thì hãy làm theo ý ta, đưa ta ra khỏi cái cánh rừng này, rồi cho ta hai con thỏ, cuối cùng đưa ta trở về!”
 
Ta nói một đoạn dài, vẫn cảm thấy chưa hết giận, rồi chuyển sang chuyện khác: “Hay là ngài yêu Lương Tri Ý, cho nên tìm lý do để thả ta đi? Tề Nghiên, ngài thật là phụ lòng người…”
 
Chưa kịp nói hết, Tề Nghiên đã đứng dậy ôm ta, ngăn không cho ta tiếp tục lải nhải.
 
Trong rừng, chỉ còn lại tiếng thở gấp và sự im lặng của đêm.
 
Một lúc lâu sau, hắn thở dài: “Ta thật sự sợ nàng rồi, miệng nhỏ như vậy mà nói mãi không ngừng.”
 
Ta vẫn còn tức, quay đi không muốn để ý đến hắn nhưng hắn lại quay mặt ta lại.
 
“Xin lỗi, ta không đuổi nàng đi nữa.” Hắn nói bằng giọng dịu dàng: “Vậy nàng cũng đừng nói là muốn rời xa ta.”
 
Ta đáp: “Ta chưa bao giờ nói thế, là chính ngài tự nghĩ linh tinh đó thôi.”
 
Hắn im lặng một lúc” “Hình như là vậy.”
 
Ta: “……”
 
Trong đầu kẻ này lúc nào cũng nghĩ cái gì vậy?
 
Tề Nghiên lặng lẽ dán mặt vào ta, dùng mũi cọ cọ mặt ta: “Nhưng nàng cũng chưa bao giờ nói không muốn rời xa ta.”
 
“Ta đâu có ngốc, ngài luôn chạy đến cung Lương Tri Ý, ta cần gì phải nói mấy lời này chứ?”
 
Hắn cười ha ha: “Ghen à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận