https://monkeyd.com.vn/ga-cho-bao-quan-ta-cung-luoi-chay.html

Chương 7


Nàng ấy hỏi ta Tề Nghiên thích ăn món gì, nàng ấy muốn tự tay làm điểm tâm mang qua cho hắn.
 
Ta ngẫm nghĩ một lúc, không chắc chắn đáp: “Có thể là… canh trứng?”
 
Lương Tri Ý: “?”
 
...
 
Buổi tối, Tề Nghiên lại đến, lần này còn sớm hơn hôm qua, nên lập tức nhận ra mùi hương trên người ta.
 
“Hôm nay nàng gặp Thục phi à?” Hắn hỏi như vậy nhưng trông chẳng có vẻ gì là bất ngờ. Nói xong, hắn liền phân phó người chuẩn bị nước tắm và thay quần áo cho ta.
 
Khi ta vừa hong khô tóc xong, hắn đã kéo ta qua, lấy khăn lông lau tóc giúp ta.
 
Động tác của hắn trôi chảy tự nhiên, đến mức ta chưa kịp phản ứng đã thấy mình dựa vào lòng n.g.ự.c hắn.
 
Ta chợt nhận ra và hỏi: “Bệ hạ không thích mùi hương trên người Thục phi sao?”
 
Hắn cất giọng lười biếng đáp: “Trẫm không thích.”
 
“Vậy thì từ nay nếu bệ hạ muốn đến, thần thiếp sẽ tắm rửa sạch sẽ trước.”
 
Hắn ngừng tay, khẽ cười, hỏi: “Nàng  không tò mò vì sao trẫm không thích à?”
 
“Bệ hạ tự nhiên có lý do của mình.”
 
Thực ra là ta lười hỏi, lỡ đâu lại động chạm vào chuyện cũ năm xưa thì phiền.
 
Hắn hơi lùi ra, nâng cằm ta lên, cười nói: “Nếu vậy, Hoàng Hậu cứ chuẩn bị mãi cũng mệt. Không bằng vì trẫm, không qua lại với Thục phi nữa, được không?”
 
Ta thật thà đáp: “Mọi người đều ở chung trong cung, vậy thì khó tránh lắm, phải không?”
 
Ánh mắt Tề Nghiên dần trở nên sâu thẳm. Tuy hắn vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng ánh mắt lạnh lùng như mặt hồ đóng băng trong đêm đông, ánh lên chút ánh trăng mờ nhạt, làm như còn chút động tĩnh mà thực ra đã hoàn toàn tĩnh lặng.
 
Ta dù có ngốc cũng nhận ra tình hình không ổn, vội yếu thế, nói: “Nếu bệ hạ yêu cầu, thần thiếp sẽ nghe theo.”
 
Ánh mắt hắn sáng lên một chút, khẽ cười: “Nghe lời trẫm vậy sao?”
 
Ta gật đầu lia lịa: “Phài, phải.”
 
Dù sao hắn mới là lão đại trong cung.
 
Hơn nữa, Thính Vũ Hiên thật sự rất xa, ta cũng lười đi.
 
...
 
Tề Nghiên: Nàng ngoan ngoãn, trong lòng nàng có ta.
 
Ân Nhiêu: Nam nhân còn chẳng bằng một con gà mái già.
 
5
 
Từ đêm đó, mỗi ngày Tề Nghiên đều lưu lại trong cung của ta, cũng không làm gì, chỉ ôm ta nằm ngủ.
 
Vì vậy, ta cũng chẳng bước chân ra khỏi cung mình, một phần vì sợ lại bị dính phải mùi hương gì đó rồi bị hắn bắt ép tắm gội lần nữa, phần lớn là vì... lười.
 
Đến đầu mùa hè, các đại thần trong triều lại bắt đầu lo lắng cho tương lai của Tề quốc, dâng lời tấu rằng Thánh Thượng con nối dõi thưa thớt, không thể không lo xa.
 
Lý lẽ thì đúng nhưng theo như Tiểu Thúy nghe ngóng được, các đại thần thật ra bất mãn vì ta được độc sủng quá lâu. Những phi tần mới được tuyển vào cung thì có đấy nhưng Tề Nghiên chưa từng ghé thăm bất kỳ ai.
 
“Yêu nữ! Yêu nữ!” Tiểu Thúy vừa bắt chước dáng vẻ tức tối của vị đại thần kia sau buổi triều, vừa phẫn uất nói: “Trước đây đã nghe nói trưởng công chúa Ân Quốc trông như hồ ly tinh, nay lại mê hoặc Thánh Thượng đến mất trí. Nếu tương lai sinh hạ hoàng tử mang huyết thống Ân Quốc, thì phải làm sao đây?”
 
“Hấp đi.” Ta vừa nghe vừa quay sang dặn nhà bếp nhỏ: “Hấp cá trích lên, ăn rất ngon.”
 
Tiểu Thúy lại một lần nữa tức tối: “Nương nương!”
 
“Đừng lo nghĩ nhiều.” Ta xua tay: “Trước đây gió bão lớn hơn cũng chẳng quét được tới cung của ta, hơn nữa nếu ngày đó thật sự xảy ra, chúng ta cũng chẳng làm gì được, chi bằng ăn cơm trước đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận