Ngân Hồ
Chương 12: Tiếng mẹ đầu tiên. (1)
Quý nhân đi hết, người còn lại đều có nguyên nhân không đi được, ai nấy trông ngóng ngày gió thu tới.
Vương Nhu Hoa cũng trở nên cực kỳ cẩn thận, không bao giờ đi quá mười bước cách hoàng thành, hoàng thành nuôi nhốt hoàng tộc Triệu thị, cũng thuận tiện cung cấp cho hai mẹ con nàng một tầng bảo hộ thiên nhiên, vì thế xung quanh ngôi nhà nhỏ của nàng chưa từng có người chết ngã xuống.
Chuyện này phải tính công Khai Phong phủ, một dải hoàng thành vốn là khu vực cảnh giới cao độ, hiện giờ đừng nói trong vòng mười bước mà trong vòng trăm bước cũng không cho ai tiến vào.
Bệnh dịch rốt cuộc cũng tìm ra được căn nguyên, không thể không nói Khai Phong phủ là cơ cấu chính phủ rất có hiệu suất, cuối cùng phát hiện ra chẳng qua là một hồi dịch kiết lỵ do thiếu vệ sinh gây ra mà thôi, chứ không phải là dịch tả đáng sợ, làm mọi người đều thở phào.
Nếu như là dịch tả, có trời mới biết thành Đông Kinh sẽ chết bao nhiêu người.
Sau khi biết nguyên nhân, mỗi ngày Thiết Tâm Nguyên bị Vương Nhu Hoa một ngày dùng nước ấm tắm ba lần, đương nhiên tiểu hồ ly cũng có đãi ngộ tương tự. Mỗi ngày khi mặt trời lặn Vương Nhu Hoa tắm cho Thiết Tâm Nguyên và tiểu hồ ly, đám thị vệ trên tường thành lại đứng xem cười hô hố trêu chọc, lòng thầm tiếc không cách nào nhìn giai nhân tắm rửa, không biết đó là cảnh tượng ướt át nhường nào, bọn họ đều biết rồi, Vương Nhu Hoa là quả phụ, điều đó khiến những thị vệ chưa thành gia thất khơi lên không ít mơ tưởng.
Trong nhà nhỏ chỗ nào cũng chua lè chua loét, đó là do Vương Nhu Hoa dùng dùng giấm hun tới ba lần, nên để lại di chứng.
Một cái màn mới tinh chiếm cứ tới nửa căn nhà, Vương Nhu Hoa không cho nhi tử bò ra ngoài màn, mỗi ngày đều kiểm tra triệt để màn, không phát hiện ruồi muỗi nào mới thôi.
Cho dù Thiết Tâm Nguyên rất muốn đi xem cái mảnh đất mọc toàn nấm độc kia, nhưng chẳng tìm được cơ hội, chỉ cần bò ra khỏi màn sẽ bị Vương Nhu Hoa đánh mấy cái vào đít, tóm cỏ ném trở lại.
Cuộc sống của hai mẹ con trong ngôi nhà nhỏ đơn sơ luôn đầy ắp tiếng cười và gió thu rồi cũng tới.
Hạt cây do Vương Nhu Hoa trồng trước nhà cũng đã trổ trồi non, cây nhỏ như thế này không thể nào chống chọi được mùa đông lạnh giá sắp tới, làm Vương Nhu Hoa một lòng muốn có vườn cây cho nhi tử ăn vô cùng thất vọng.
Có điều cũng có tin tốt, bệnh dịch dần biến mất rồi.
Vương Nhu Hoa thấy con đường trước mặt đã ba ngày liền không ai vận chuyển người chết ra ngoài nữa liền yên tâm.
Thế là nàng lập tức khóa trái nhi tử và tiểu hồ ly trong nhà, vội vàng đẩy xe ra Mã hành nhai, nàng rất hiểu mùa thu là lúc phải tích trữ lương thực, nhất là vào năm thiên tai, giá lương thực chẳng mấy chốc sẽ tăng lên.
Thiết Tâm Nguyên chín tháng tuổi đã có thể đứng vững vàng trên mặt đất, qua bốn tháng không ngừng rèn luyện, tuy chưa thể chạy, nhưng đã không cần Vương Nhu Hoa đỡ nữa rồi.
Ghé vào khe cửa nhìn thấy mẹ đã đi xa, Thiết Tâm Nguyên vẫy vẫy tay, tiểu hồ ly thuần thục chui ra ngoài từ cái lỗ nhỏ dưới cửa, lấy miệng đẩy then cài, sau đó dùng móng mở cửa.
Thiết Tâm Nguyên mới chỉ to hơn được một chút còn tiểu hồ ly đã thành con hồ ly nhỡ vô cùng đẹp đẽ, chỉ cần lông tơ màu vàng nhạt của nó rụng hết, mùa đông lông mới mọc ra, nó sẽ biến thành con ngân hồ thực sự.
Một người một thú như trộm lẻn ra ngoài, nhanh chóng tới chỗ nấm mọc, Thiết Tâm Nguyên thất vọng hết sức, nấm rơm thì mọc khắp nơi nhưng nấm độc thì đã khô héo rồi, bào tử màu đen rải rác, nhưng không thấy được một cây thực sự trưởng thành, tiếc thế chứ lại, đây là thứ thích hợp cho trẻ con phòng thân, sao không sống thêm một thời gian nữa.
Tiểu hồ ly đánh chén nấm rơm ngon lành, đôi khi còn mang tới bên cạnh Thiết Tâm Nguyên, chớp chớp đôi mắt to nhìn y như có vẻ không hiểu vì sao thứ ngon thế này lại không ăn.
Nấm độc đất bắc mà lại chẳng chịu nổi gió lạnh phương bắc.
Gió từ xa thổi tới kéo theo lá khô gắp nơi bay về phía tường thành, chẳng mấy chốc đã lấp kín chân Thiết Tâm Nguyên.
Tiểu hồ ly giật mình, nhảy vọt một cái đến bên người Thiết Tâm Nguyên, ngồi ở trên chân y hướng về đống lá khô kêu liên hồi.
Một cái cục màu nâu xám từ trong đống là khô lăn ra, tưởng gì chứ, chẳng qua chỉ là con nhím thôi mà, nhưng mắt Thiết Tâm Nguyên sáng lên, con nhím xô đống lá làm lộ ra mấy cây nấm màu đỏ.
Thiết Tâm Nguyên dùng chân đá con nhím đi, lấy ống trúc đồ chơi mẹ làm cho, cẩn thận hái mấy cây nấm, cho vào ống trúc đóng nắp lại, thấy ông trời đối xử với mình không tệ.
Mục đích đã đạt Thiết Tâm Nguyên men theo tường thành về nhà, đó là một quãng đường xa so với đôi chân bé nhỏ ngắn ngủi của y, nhưng cơ thể trẻ con tựa hồ mang sinh lực vô tận, chẳng hề thấy mệt.
Vào nhà rồi tiểu hồ ly lại thuần thục đẩy then cài, sau đó chui qua lỗ.
Trong nhà tối lắm, mẹ y vì giữ ấm mà hi sinh trang bị thiết yếu là cửa sổ, chỉ dùng củi tùy tiện ngăn cách một khoảng trống, mà căn nhà này lại cùng hướng với cung điện hoàng gia, là dựa bắc hướng nam.
Lúc này còn có chút ánh sáng chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt nhỏ xíu đắc ý của Thiết Tâm Nguyên, tiểu hồ ly đã chui vào cái rổ dưới gầm giường, thò đầu nhìn y xé nấm đặt lên bếp sấy, thi thoảng lại cười khanh khách khiến nó cũng phải rùng mình.
Nấm sấy khô hơi cháy vàng lại cất vào trong ống trúc nút chặt, muốn nghiền nấm khô thành bột thì Thiết Tâm Nguyên còn chưa làm được, nên giao cho tiểu hồ ly dấu đi, y sợ mẹ vô tình tìm thấy lại đem thứ nấm khô thơm phưng phức này làm canh cho mình ăn thì tàn đời.
Tiểu hồ ly rất giỏi giấu đồ, chẳng ai biết là nó giấu ở đâu.
Làm xong tất cả, Thiết Tâm Nguyên leo lên cái giường thấp, chẳng kịp cởi giày đã ngủ tít thò lò, cơ thể trẻ con sướng vậy đấy, chẳng như người lớn, lắm lúc muốn ngủ cũng chẳng ngủ được.
Trong mơ y nhìn thấy Dương Hoài Ngọc tay cầm trường thương như hổ điên kịch chiến với thị vệ toàn thân thiết giáp, cuối cùng bị đám thị vệ đâm thương vào đùi mới chịu quỳ xuống, miệng vẫn quát tháo muốn chén giết.
Mà lúc đó Bảo Chửng ngồi trên đại đường, miệng phán xử, tay viết phán quyết, chẳng mấy chốc một đống quyển tông đã xử lý xong, sau đó vứt bút nghênh ngang cười lớn bỏ đi, để lại vô số bách tính kêu oan muốn lật tung nóc nhà.
Hai kẻ đó đều bị trúng nấm độc của y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận