Ngân Hồ

Chương 27: Người chết sống lại. (2)

Chẳng mấy chốc Vương Nhu Hoa đã mang phần thịt lợn ngon nhất trong quán lên, dùng nước nóng rửa bát đũa mới mời lão giả nếm thử, lùi sang bên căng thẳng đợi kết quả.

Lão giả trước tiên nhìn màu sắc, cầm đũa gắp một miếng, chấm nước tương, ăn một miếng liền thấy cái quán này đúng là có chỗ độc đáo, thịt lợn mềm mà không bở, thơm ngọt, không có vị hôi hôi đáng ghét kia, nếu lão hữu của mình mà còn ở kinh thành, nhất định chết mê chết mệt.

Đừng thấy lão giả tuổi cao mà nhầm, sức ăn không tệ, cầm bát mỳ nhỏ, chẳng mấy chốc ăn hết đĩa thịt, sau đó hài lòng lau miệng:” Cân thêm hai cân, lão phu muốn mang đi.”

“ Vâng, có ngay ạ.” Vương Nhu Hoa mừng rỡ, đây có lẽ sẽ là bước ngoặt của quán nhỏ này:

Phía bên kia nha đầu béo bị Thiết Tâm Nguyên cướp mất cái túi, chỉ cần tiểu nha đầu cướp lại là y ra sức cắn, dù sao người nó toàn là thịt, không lo làm hỏng răng mình.

Lão giả ngồi đó tủm tỉm cười nhìn tôn nữ và Thiết Tâm Nguyên vật lộn, tới khi Vương Nhu Hoa dùng lá sen gói thịt đưa tới mới trả tiền, kéo tôn nữ gào khóc đi vào đám đông náo nhiệt.

Không phải diễn nữa rồi, Thiết Tâm Nguyên ném cái túi sang bên, mệt, nha đầu béo như heo ấy chẳng vừa, chuẩn bị ngủ thôi.

Tết Đoan Ngọ cơ bản không thấy được trăng, nghe tiếng chuông truyền tới, đã là nửa đêm rồi, người bên ao Kim Minh cũng dần thưa thớt, mẹ và hai bà nương mệt tới ngồi không vững uống trà bên bếp, nước trà sôi ùng ục, hương trà thoang thoảng bao chùm lán cỏ, chẳng ai còn sức nói gì.

Đằng xa truyền tới bước chân của quân binh tuần đêm, mỗi năm vào tết Đoan Ngọ, đại quân đều canh gác bên ao Kim Minh, khi ngày lễ qua mới về quân doanh.

Thiết Tâm Nguyên không ngủ được, hôm nay sơ ý quá rồi, không phải chuyện trước đó lắm mồm với nha đầu béo, mà lúc ở trong quán nhân lúc đông người đánh giá chỗ khác biệt của các giai cấp Đại Tống, quên mất một đứa bé dùng ánh mắt như thế quan sát người lớn là không ổn.

Về mặt trí tuệ người Tống chẳng thua kém người hiện đại như y, bất kể là mẹ hay những người xung quanh mà y tiếp xúc, đều không ai ngốc hết, Đồng Tử cũng cần lấy món ăn dụ dỗ mới chịu làm việc.

Phải cẩn thận hơn.

Có lẽ vì ít người, ao Kim Minh nổi gió, thuyền hoa truyền tới tiếng ca lảnh lót, ca nữ đang hát khúc từ mà Thiết Tâm Nguyên nghe không ra, hình như là Thiên Vấn của Khuất Nguyên, khó khăn lắm mới nghe được trong khúc từ khóc đọc ấy ca nữ hát:

“ Vũ trụ sơ khai,

Ai truyền gốc tích?

Trời đất chưa thành,

Xét đâu lai lịch?

Sáng tối hỗn mang,

Ai suy cho rõ?

Mây tạo chuyển vần,

Ai biết lúc đó?”

Ca nữ hỏi một câu, phía dưới truyền tới tiếng trả lời nhốn nháo, chẳng biết đám người kia trả lời Khuất Nguyên ra sao, nhìn chung Thiết Tâm Nguyên cho rằng là nói bậy thôi.

Một lão tăng hòa cùng âm điệu khúc ca chậm rãi đi tới, dừng lại ở trước cửa quán, lộ mặt ngoài ánh sáng, còn chưa đọc Phật hiệu, Vương Nhu Hoa thét lên, hất ngay chén trà nóng vào cái đầu trọc rồi chẳng xem ông ta có làm sao hay không, vội chạy đi ôm chặt lấy nhi tử, kinh hoàng tột độ.

Hai bà tử không biết chuyện gì xảy ra, dùng thân hình hộp pháp chắn trước mặt mẹ con Vương Nhu Hoa chửi mắng bằng đủ lời dâm uế.

“ Cứu mạng, có dâm tăng.”

“ Lão trọc chết tiệt kia, định ức hiếp mẹ góa con côi à, bước tới xem, lão bà tử đập vỡ cái đầu trọc thối tha của ngươi.”

“ Vô lượng thọ phật, người xuất gia không làm chuyện thất đức.” Lão tăng đứng tại chỗ, mỉm cười hiền hòa.

Người đó còn là ai khác ngoài phiên tăng từng tới quán, Vương Nhu Hoa mặc dù sợ tới run người, nước mắt trào ra như suối, nhi tử chưa hiểu chuyện cứ cười toe toe, tay còn nắm tờ giấy vàng vẫy vẫy nghịch ngợm, nàng kinh ngạc phát hiện trên tờ giấy viết rằng Người này vốn chưa chết, trò che mắt mà thôi.

“ Bần tăng tới từ Thiên Trúc, thấy đứa bé nhà ngươi có duyên với Phật, nên tới độ hóa.”

Nghe lão tăng nói chuyện, hai chân chạm đất, không giống hồn ma bóng quế, Vương Nhu Hoa trấn định phần nào, khuôn mặt tái nhợt có chút huyết sắc, còn cách nào khác, nàng không kiên cường thì ai bảo vệ nhi tử:” Đại sư có thuật cải tử hoàn sinh sao?”

“ Chẳng qua chỉ là chút tiểu thần thông.”

Tiếng la hét cứu mạng của hai bà tử thu hút đám đông tới, đang ngó nghiêng bàn tán không hiểu chuyện gì, chút sợ hãi cuối cùng trên mặt Vương Nhu Hoa cũng tiêu tan, không biết tờ giấy trong tay nhi tử do ai viết, nàng hoài nghi là lão giả tới quán lúc tối, ngoại trừ ông ta, chẳng có ai khác giống người có thể viết được ra những lời này.

Trần Thạch nghe thấy động tĩnh từ phía quán của Vương Nhu Hoa, hùng hổ tách đám đông xông tới, đang định biểu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, vừa nhìn một cái thiếu chút nữa ngã quay ra đất, kêu thất thanh:” Không phải ông chết rồi à?”

Dương Hoài Ngọc một thân cẩm y còn chưa kịp thay cũng đẩy vẻ sợ hãi, chính hắn đá gãy cổ phiên tăng này ở trong huyện nha Khai Phong, ngỗ tác cũng xác nhận ông ta đã chết, bây giờ lại sống sờ sờ trước mặt, không thể nào, hắn không tin ma quỷ, nghiến răng rít lên:” Là song sinh.”

“ Thí chủ quên bần tăng rồi sao?” Lão tăng cởi tăng y trên người, chỉ vết xẹo vô cùng khủng bố ở vai:

Dương Hoài Ngọc chết lặng, ngày đó lỡ tay đánh chết người, hắn cẩn thận kiểm tra, đúng là vết sẹo này rồi, không nhầm được, còn đang kinh hãi không thôi chợt có ai đó nhét tờ giấy vào tay, bên tên truyền tới giọng Vương Nhu Hoa.

“ Tiểu phụ nhân biết Thiên Trúc có vô số bí pháp giúp người ta giả chết, té ra đại sư cũng tinh thông mấy ngón nghề này.”

Cơ mặt lão tăng co giật:” Thần thông Phật môn sao có thể tùy tiện tiết lộ, người đời vô tri, không biết Phật tổ từ bi sinh ra nghi hoặc, không xá thân, đâu ra đại giải thoát?”

Vương Nhu Hoa bước tới:” Tiểu phụ nhân không nghi ngờ Phật, chỉ xin đại sư tới nhà khác thuyết giáo, bỏ qua mẹ hóa con côi tiểu phụ nhân được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận