Ngân Hồ
Chương 33: Tiên sinh. (2)
“ Được rồi, được rồi …” Hán tử không chịu nổi những lời ma quỷ thì thầm bên tai đó, ngồi dậy, nhìn món ăn trước mắt nuốt nước bọt đánh ực, muốn cầm lấy đũa, nhưng nhìn cái mặt hớn hở của Thiết Tâm Nguyên, bực mình quay đầu đi: “ Từ khi gặp thằng tiểu vương bát đản ngươi, lão tử không có lấy một ngày thanh nhàn, ngày nào cũng tới quấy rầy, đừng tưởng lão tử không biết ngươi muốn gì à?”
“ Tiên sinh long đong, học sinh không đành lòng, chẳng qua chỉ là một hồi thắng bại, chẳng ảnh hưởng mấy tới Đại Tống, tiên sinh cần gì để trong lòng, bỏ nhà tới chỗ hoang vu này chịu khổ.”
Hán tử ăn miếng sườn, nhắm mắt lại nhấm nháp, hồi lâu mới nói:” Phải khen một câu, tay nghề mẫu thân ngươi tốt lắm.”
“ Tất nhiên ạ, gia mẫu dựa vào tài nghệ này nuôi học sinh lớn, lại còn không phải lo cơm áo, ở Đông Kinh tay nghề của gia mẫu là số một.”
Hán tử liếc xéo Thiết Tâm Nguyên:” Mẫu thân ngươi quyết ý vì phụ thân ngươi mà thủ tiết, điểm ấy lão phu bội phục, nhưng một phụ nhân trung hiếu tiết nghĩa vì sao sinh ra đứa con như hồ ly?”
“ Chuyện này không trách gia mẫu, từ nhỏ học sinh chỉ có con hồ ly này bầu bạn, lâu dần nhiễm ít tính của nó.” Thiết Tâm Nguyên đổ ngay cho hồ ly vẫn đang nhiệt tình đuổi đám chim bay loạn xạ, chẳng hề biết mình vừa bị dội nước bẩn lên đầu:” Chính vì thế mới muốn tiến sinh uốn nắn, tránh tương lai nhập ma thành tà môn ngoại đạo.”
Hán tử cầm bình lên tu một ngụm nước dưa hấu, thư thái phả hơi lạnh:” Nay lão phu bị người người xa lánh, trận Hảo Thủy Xuyên tuy Hàn Kỳ chủ chiến, lão phu thân là Hà Đông chuyển vận sứ, khó thoát được tội. Sáu vạn nam nhi Đại Tống tử chiến sa trường, mãnh tướng Nhâm Phúc bị bao vây đến chết, Hàn Kỳ về quê, bị mấy vạn hương lão kéo đầu ngựa hỏi con cháu nhà minh đâu, hổ thẹn hộc máu hôn mê.”
“ Chỉ một mình Hàn Kỳ không đủ gánh tội, tội lỗi ngợp trời đó không lão phu gánh thì ai gánh? Một khi hoàng đài tuyên triệu là lúc lão phu mất đầu, tiểu tử, không sợ công sức trôi theo dòng nước à?”
Thiết Tâm Nguyên ân cần gắp thức ăn cho hán tử:” Học sinh còn nhỏ, chỉ có ý kiến nhỏ, tiên sinh nghe xem có phải thế không, Hàn Kỳ hộc máu đúng lúc, giống như học sinh mắc lỗi, sợ gia mẫu đánh, giả vờ bị đau bệnh, thế là gia mẫu không đành trách nữa ...”
Hán tử vỗ bàn đánh sầm, tức giận quát:” Hàn Trĩ Khuê tuyệt đối không hèn hạ như thế, còn ngươi tí tuổi đầu mà đã mưu mô, nếu không phải lão phu bắt gặp, tên lưu manh Ngưu Nhị e đã bị lấy xương làm dùi trống rồi. Ngươi xúi bảy Ngưu Nhị đi tranh vị trí đường chủ gì đó, nói cái gì mà đời người có một không liều tới bao giờ, cái gì mà lớn gan no bụng nhát gan chết đói, những lời đó ngươi nghe từ đâu ra? Ai dạy ngươi?”
“ May mà lão phu quát lui Ngưu Nhị, nếu không tên đó bị ngươi kích động cầm dao đi kiếm chuyện với đường chủ nhà mình.”
Thiết Tâm Nguyên nhăn nhó ra vẻ tủi thân:” Tiên sinh chỉ nhìn thấy chuyện ngày hôm đó mà không biết ngọn ngành đằng sau, tên Ngưu Nhị này hoành hành ngang ngược ra sao, gia mẫu chỉ mở hai hiệu nhỏ bán thịt lợn, mỗi tháng phải trả cho Ngưu Nhị một quan tiền, thương gia phụ cận Tây Thủy Môn ai không hận lột gia hắn? Gia mẫu là một phụ nhân, học sinh là đứa bé, chỉ biết cầu khẩn, làm gì có tâm tư hại người?”
“ Giỏi! Ở đạo vô sỉ, ngươi có phong thái lão phu năm xưa.” Hán tử nghe Thiết Tâm Nguyên nói như thế lại vỗ bàn lần nữa:” Nếu Ngưu Nhị là tên lưu manh ác ôn như vậy trừ đi cũng là tạo phúc cho bách tính, ngươi mà dùng trí giết được hắn, lão phu nhận đứa học sinh này. Dù sao lão phu bị biếm quan đoạt chức là chắc chắn, rảnh rỗi dạy dỗ thằng yêu nghiệt vô pháp vô thiên nhà ngươi cũng được.”
Thiết Tâm Nguyên chắp tay:” Tiên sinh, chuyện hại mạng người đâu để trẻ con làm được, tiểu tử chỉ một lòng cầu học, tiên sinh không dạy thì thôi, sao lại xúi tiểu tử đi hại người?”
Hán tử đem thức ăn ăn trên bàn lùa hết vào mồm như gió cuốn mây tàn, thỏa mãn vỗ bụng:” Ngưu Nhị không chết, ngươi chớ mong làm môn hạ của ta.”
Thiết Tâm Nguyên la lên không phục:” Tiên sinh làm khó người ta.”
Hán tử lại nằm xuống giường, dang rộng chân tay tắm nắng, nói chậm rề rề:” Đã chấp nhận rồi thì mau đi làm đi, ý chỉ xá miễn sẽ xuống trong vài ngày nữa, mong không bị đày đi châu phủ biên viễn.”
Thiết Tâm Nguyên đành hậm hực thu dọn bát đũa, dẫn hồ ly giận dỗi chuẩn bị rời hoang viên.
Giọng hán tử từ sau truyền tới:” Tiểu tử, ngươi là thứ yêu nghiệt, đừng trách lão phu không coi ngươi là trẻ nhỏ, đến lúc cần thì thẳng tay mà làm ...”
Vừa ra ngoài Thiết Tâm Nguyên đưa tay che miệng cười khúc khích đắc ý, hồ ly cong đuôi đi trước mở đường, y xách giỏ nhảy chân sáo đi theo , tới hiệu bánh canh Thất ca.
Có chuyện làm được nhưng không tiện treo bên mép.
Người sống gần Tây Thủy Môn sớm đã quen cảnh này, từ xa nhìn thấy đứa bé trai tướng mạo thập phần đáng yêu, hai mắt dài mà linh động, mũi thẳng mà cao, , mép miệng lúc nào cũng nở một nụ cười ấm áp tựa ánh dương quang không ai không lớn tiếng chào, thế là hồ ly đắc ý càng vểnh đuôi lên cao, mũi ngửi loạn xạ, gặp phải món ăn hợp khẩu vị là ngồi lỳ không đi, đến khi chủ quán thỏa mãn cái mồm của nó mới tiếp tục lên đường.
Người vùng ngoài thấy con hồ ly toàn thân trắng muốt diễu võ dương oai giữa đường đều tấm tắc khen, những phụ nhân không có sức khống chế với những thứ mềm mại, trắng muốt, xù xù càng xúm tới sờ đuôi của nó một cái mới chịu đi.
Bịt mũi nhón chân đi qua Thảo thị tử hôi thối bẩn thỉu sẽ tới con đường lát đá thẳng tắp dài mấy dặm, người xe qua lại tấp nập, nhà cửa hai bên đường tuy nhấp nhô, hàng hóa bày tràn ra ngoài, chẳng có tí quy hoạch nào, dù sao được cái tương đối sạch sẽ, được coi là khu vực khá cao cấp quanh đây rồi.
Từ đầu đường đi qua khoảng ba cửa hiệu sẽ tới Hiệu bánh canh Thiết gia, cửa hiệu không lớn nhưng khiến mẹ tốn mất bốn năm mới mua được, Thiết Tâm Nguyên đi qua cửa thấy mẹ đứng ở sau quầy tay chống cằm ngủ gật, buổi chiều vắng khách, trong hiệu chỉ vài người quen, không nói gì lặng lẽ đi vào, lấy bình nước dưa hấu khác đặt trước mặt mẹ, sai hồ ly nằm ở chỗ mát làm chiêu bài, bản thân chăm chỉ cầm khăn lau bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận