Ngân Hồ

Chương 39: Món nợ phải trả. (1)

Đêm qua đã ngủ không ngon, sáng sớm lại bị quấy rầy, hồ ly kêu ti tỉ không ngừng dùng cái đuôi lớn quất liên hồi vào mặt Thiết Tâm Nguyên, từ sàng tới giờ nó chưa được miếng nào.

Thiết Tâm Nguyên hắt xì một cái rõ to tỉnh dậy, con hồ ly thôi này càng ngày càng lớn, mùi trên người cũng ngày càng nồng, giờ đuôi nó phẩy một cái là có mùi hôi hôi cực kỳ khó ngửi, nhất là nó mà đánh rắm thì không khác gì bom hóa học, trong vòng mười trượng không sinh vật nào sống nổi, giờ mẹ đã không cho nó ngủ trong nhà nữa.

Lại hắt hơi thêm một cái, Thiết Tâm Nguyên nhớ ra hôm nay phải trả lời Hạ Tủng, chuyện xảy ra ngày hôm qua ảnh hưởng tới y rất nhiều, giờ nghĩ tới chuyện làm học sinh của Hạ Tủng đã chẳng còn chút hào hứng nào nữa.

Hôm nay không cần mang cơm , Ngưu Nhị chết rồi, đủ cho lão già đó ăn một hồi, Thiết Tâm Nguyên ác độc nghĩ.

Trẻ con nhà người ta bảy tuổi đều trọc đầu, Thiết Tâm Nguyên lại tóc đen bóng, một cái đuôi ngựa buộc sau đầu, theo lời Đồng Tử nói thì cực kỳ xinh đẹp đến nữ tử cũng không bằng.

Phải thừa nhận Thiết Tâm Nguyên hơi gầy gò, nhưng không hề tổn hại tới khí chất văn nhã, thậm chí còn rất phù hợp với tiêu chuẩn của người Tống, chỉ là mẹ hay thở dài, bảo y là nam sinh nữ tướng, phụ thân rõ ràng là hán tử vạm vỡ, nhi tử lại văn nhược như gà con.

Mấy năm qua bất kể mẹ nghĩ cách vỗ béo cho y thế nào, hiệu quả không tốt lắm, Thiết Tâm Nguyên ăn rất khỏe, nhưng mà chẳng lên cân.

Rửa mặt qua loa, Thiết Tâm Nguyên đi về phía phế viên.

Phế viên có thay đổi rất lớn, tuy vẫn là bộ dạng bi thảm tường đổ nhà sập, nhưng mà lại sạch sẽ kinh người, thậm chí tới mức làm hồ ly không dám vào, nó cho rằng mình lạc đường rồi, hoang mang chạy loanh quanh. Thiết Tâm Nguyên nhìn cánh cửa gỗ đàn không một hạt bụi thường ngày nửa khép nửa mở, hôm nay đóng kín, nghĩ một lúc vẫn đẩy cửa sải bước đi vào.

Mặt đất không còn lá khô nữa, hai bên con đường nhỏ trải đá xanh hoa cỏ tươi mát dễ chịu, các loại hoa đang nở rực rỡ, trông không còn hoang dại như mấy ngày trước, được cắt tỉa gọn gàng, thứ hoa tỉa tót thế này Thiết Tâm Nguyên chẳng hề thích.

Cuối cùng căn nguyên sự không thoải mái tìm được trên mặt Hạ Tủng.

Lúc này Hạ Tủng một thân đại hồng bào, đầu đội quan mạo ngay ngắn, ba chóm râu dài thả tự nhiên dưới cằm, chiếc mũi thẳng, cao, thêm vào cặp môi mỏng toát lên ngạo khí, tay cầm bạch ngọc khuê ngồi trên chiếc giường gấm đẹp đẽ, không giận mà tự có uy.

- Giải thích Khuê, một thứ đồ để đong ngày xưa, đựng được 64 hạt thóc gọi là một khuê, cũng là một thứ cân, cân nặng được mười hạt thóc gọi là một khuê. Hết giải thích.

Trên mặt đất có một cái bồ đoàn bện bằng cỏ tơ vàng, trước bồ đoàn đặt hai miếng thịt khô, đằng sau còn có hai con ngan trắng.

Đồ để bái sư đã được người ta chuẩn bị sẵn sàng, hiện giờ chỉ cần Thiết Tâm Nguyên quỳ xuống bồ đoàn, hai tâng nâng thịt khô lên đưa cho tiên sinh là nghi lễ hoàn thành.

Hoang viên sạch sẽ ngoại trừ hai người họ ra không thấy bất kỳ ai, nhưng Thiết Tâm Nguyên biết, chỉ cần Hạ Tủng ho một tiếng, lập tức có vô số nha hoàn phó dịch từ bốn phương tám hướng đổ tới lấp kín viện tử.

Hạ Tủng là người chủ động lên tiếng trước:” Chuyện Ngưu Nhị làm không tệ, lão phu thừa nhận sự thông tuệ của ngươi, bây giờ ngươi có thể dâng học phí, hành lễ xong là sẽ thành môn sinh của ta.”

Thiết Tâm Nguyên lắc đầu:” Tiên sinh, tiểu tử nghĩ kỹ rồi thấy mình nên bái Quách tiên sinh ở Thượng Thổ kiều làm thầy thì hơn.”

Hạ Tủng hơi bất ngờ nhưng không giận, đặt bạch ngọc khuê xuống giường gấm, đứng lên hỏi:” Vì Ngưu Nhị sao, vì hắn làm chút chuyện tốt mà không giết hắn?”

“ Không phải, Quách tiên sinh là người chính trực thẳng thắn, tiểu tử thấy theo học, dù không thể học tốt cũng không học xấu, theo tiên sinh, khả năng sau này sẽ còn giết Ngưu Tam, Ngưu Tứ gì đó, tư vị giết người không tốt, nhân lúc còn kịp nên quay đầu thì hơn.”

“ Hừ, cam tâm đọa lạc! Hổ báo giết con mồi được uy danh, hươu nai bị giết có ai thương hại? Hạng như Ngưu Nhị chẳng qua là cá thịt thôi, giết thì giết rồi, cần gì để ý.” Hạ Tủng ngẩng đầu nhìn trời, thở dài:” Phải chăng mẫu thân ngươi không cho phép làm môn hạ của ta? Đều là chuyện xưa rồi, sao còn chưa quên?”

Thiết Tâm Nguyên chắp tay:” Mẹ tiểu tử không quá can thiệp vào chuyện này, chỉ là tiên sinh có thể nói chút không?”

“ Xéo! Xéo! Không muốn bái sư thì xéo đi, lão phu không rảnh mất thời giờ với ngươi.” Hạ Tủng phất mạnh ống tay áo, chắp tay sau lưng đi vào gian nhà nát, tay xòe ra nắm lại không ngừng:

Thiết Tâm Nguyên nhặt lấy thịt khô, dắt ngan trắng, bỏ đi không hề quay đầu lại.

Người ở Tây Thủy Môn đã không còn lạ gì con hồ ly này nữa, nó không bắt trộm gà, không gây hại hàng xóm, hơn nữa "người ta" còn có hộ tịch, nên lâu dần cũng coi nó như người.

Hôm nay hồ ly không ngờ đuổi hai con ngan trắng béo múp đi nghênh ngang trên phố, một số người rảnh việc giả vờ muốn bắt ngan đi, hồ ly liền kêu lớn gọi Thiết Tâm Nguyên.

Vương Nhu Hoa nhìn thấy thịt khô trong tay nhi tử và hồ ly đuổi ngan, tâm tình nặng nề:” Con định đi bái sư à?”

Thiết Tâm Nguyên lắc đầu:” Ông ấy muốn nhận con, nhưng con từ chối rồi.”

Vương Nhu Hoa tức thì mắt sáng lên, lòng mừng lắm, miệng thì an ủi nhi tử:” Từ chối cũng tốt, nhi tử của mẹ thông tuệ không ai bằng, mẹ tìm cho con tiên sinh khác là được.”

“ Con thấy Quách tiên sinh cũng được.”

“ Chẳng phải con nói theo Quách tiên sinh không kiếm được cáo mệnh cho mẹ sao?” Nhi tử thay đổi bất ngờ, Vương Nhu Hoa có hơi hồ nghi:

“ Con thấy kiếm cho mẹ một cái chẳng bằng cướp về cho nhẹ nhàng.”

Vương Nhu Hoa cười tát nhi tử một cái:” Chỉ nói linh tinh.”

Có khách tới, Vương Nhu Hoa bận rộn đón tiếp, Thiết Tâm Nguyên nhìn mảnh đất Ngưu Nhị ngã xuống, lẩm bẩm:” Không cách nào làm chính nhân quân tử được rồi.”

Chào tạm biệt mẹ, Thiết Tâm Nguyên lại lần nữa dẫn hồ ly tới phế viên, lúc này đã không còn ai, những con thú nhỏ trước kia ở nhờ nơi này đều đã bị đuổi đi hết, đếm nhện giăng tơ khắp nơi cũng không còn con nào, làm khung cảnh càng thêm hiu quạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận