Ngân Hồ
Chương 19: Phương thức kỷ niệm ái tình. (1)
Mỗi Thiết Tâm Nguyên biết, mẹ sau khi trở về ngay cả tiền cũng không đếm, bế y ngồi ngây ra trước cửa sổ rất lâu, y biết mẹ lại nhớ tới chuyện thương tâm trước kia.
Tiểu hồ ly hiếm một lần không tới hoàng cung, cùng hai mẹ con ngồi trên giường.
Âm thanh huyên náo của mùa xuân ở bên ngoài truyền vào tai, Thiết Tâm Nguyên lại cảm giác ngôi nhà mình như giữa mùa đông.
May mà mẹ mau chóng quay trở lại, kéo túi tiền ra đếm, trái tim Thiết Tâm Nguyên cũng buông lỏng, y không thích dáng vẻ bây giờ của mẹ, không thích chút nào.
Thời gian mỗi ngày nấu nước canh tới rồi, Vương Nhu Hoa ngồi trước bếp đốt lửa, con tiểu hồ ly chắc cảm giác không khí hôm nay khác lạ, cho nên nó khoan khoái nhảy lên, thả một cái túi nhỏ vào trong nồi, sau đó chạy tới chỗ Thiết Tâm Nguyên đòi thưởng.
Vương Nhu Hoa vội vàng vớt cái túi trong nồi ra, đưa lên mũi ngửi, phát hiện đó là gia vi thì nghi ngờ nhìn về phía nhi tử, thấy nhi tử và tiểu hồ ly đang đánh nhau lộn tùng bậy, không có gì khác thường, nàng nhíu mày một lúc cho túi vào nồi nấu tiếp, không nghĩ nhiều.
Ngày hôm sau Vương Nhu Hoa ứng phó xong bữa sáng cho thực khách liền dọn dẹp quán, đưa nhi tử và tiểu hồ ly lên một cái xe trâu rời thành.
Mặc dù đã cuối mùa xuân nhưng người đi du xuân vẫn rất đông, nhiều chiếc xe ngựa đi xa cắm đầy những cành liễu non, đó là lời chúc nguyện thành tâm của bằng hữu và người thân.
Thiết Tâm Nguyên không thích rời khỏi tường hoàng thành, y thấy ở cái thời đại này ra khỏi nhà tràn ngập nguy hiểm không lường trước được.
Chưa nói tới Tôn Nhị Nương thích làm bánh bao nhân thịt người ở Thập Tự pha, dù gặp phải hổ ở núi Cảnh Dương cũng không phải chuyện tốt lành gì, y biết rõ, ở cái thời này, tạo phản như cơm bữa.
Mình là miếng thịt non mềm dù là hấp hay kho thì mùi vị hẳn là không tệ.
Hàng hóa trên xe trâu nhiều lắm, túi lớn túi nhỏ, đa phần là vải vóc và lương thực, xem ra mẹ muốn về Thiết gia trang xem nhà mình có còn hay không?
Đợt lạnh cuối cùng cuối xuân làm tuyết đóng trên đường thành mảng lớn, mặt đường mấp mô, xe trâu cũng lắc lưa không ngừng, bánh xe nghiến qua lớp băng phát ra tiếng răng rắc sắc lạnh. Xe rời thành không lâu thì sông lớn hiện ra trước mắt, lũ mùa xuân vẫn chưa qua đi, cho nên nước sông vẫn cuồn cuộn chảy về xuôi, mang theo vô số mảnh băng vụn.
“ Đổi dòng rồi!” Vương Nhu Hoa nhỏ giọng thở dài:
Ông già đánh xe trâu nghe thấy tiếp lời:” Năm ngoái lũ lớn, đê sông bị sụp, lão lệnh công Nguyên Lý Ngư hi sinh cả chiếc thuyền tốt nhất trên Hoàng Hà cũng không bít được lỗ hổng, cho nên quan gia để cho con sông này tự tìm đường ra, kết quả là sông lớn liền chuyển tới chỗ này.”
“ Lão trượng có biết Thiết gia trang tử vốn ở bên sông cũ không?” Vương Nhu Hoa hỏi:
Ông già lắc đầu: “ Con sông này vốn chảy qua Thiết gia trang, cho nên Thiết gia trang cô muốn tìm e rằng dưới đáy sông.”
Vương Nhu Hoa hỏi tới:” Trước kia lúc nước lớn tới, vãn bối biết Thiết gia trang không giữ được rồi, lão trượng nếu đã là người kiếm sống bên sông, hẳn biết người Thiết gia trang đi đâu?”
“ Chuyện này phải đi hỏi quan phủ thôi, theo lý mà nói nạn dân như thế bị biên thành sương quân là khả năng rất cao. Ít nhất tiểu lão nhi đánh xe thuê ở một dải này chưa bao giờ thấy cố nhân của Thiết gia trang, hai mẹ con nương tử là người đầu tiên đó.”
Giọng Vương Nhu Hoa có chút nghèn nghẹn, nói nhỏ:” Vậy nhờ lão trượng đưa mẹ con vãn bối tới chỗ gần Thiết gia trang nhất, bất kể thế nào cũng phải tế bái một phen.”
Ông già thở dài gật đầu, quát trâu đi về phía thượng du Hoàng Hà.
Thiết Tâm Nguyên quan sát cẩn thận con sông, không thể không bội phục bản lĩnh của quan phủ, một năm ngắn ngủi thôi bọn họ đã phát động dân phu dây dựng lại một con đập lớn, mặc dù liễu vừa trồng lên chỉ nhú ra ít cành non, nhưng có thể dự kiến vài năm sau đoạn đê sông này sẽ biến thành nơi liễu xanh um tùm.
Cảnh liễu xanh oanh hót nổi danh của Đông Kinh sẽ trở lại.
Xe trâu đi hơn mười dặm thì dừng.
Vương Nhu Hoa chỉ roi đất giữa sông, ngạc nhiên nói:” Cây liễu già kia còn chưa chết?”
Ông già vuốt chòm râu lưa thưa:” Tiểu lão nhi nhớ cây đó mọc bên từ đường Thiết gia trang thì phải.”
Vương Nhu Hoa rối rít gật đầu:” Đúng thế, năm xưa vãn bối cùng cha thằng bé tế bái tổ tông dưới cây liễu đó, sau thành thân.”
Ông già trầm mặc một lúc: “ Nương tử cứ tự tiện, tiểu lão nhi sang bên kia uống miếng nước, nếu muốn về gọi một tiếng là được, có điều không còn sớm nữa, về muộn thành đóng cửa đấy, mẹ con nương tử ở ngoài thành không tiện đâu.”
Đợi ông già đi xa rồi Vương Nhu Hoa bế Thiết Tâm Nguyên xuống xe, đi vài bước quỳ xuống bãi cát gào khản giọng với Hoàng Hà:” Thất Ca ...”
Hoàng Hà vẫn cuồng bạo như cũ, nước sông đục ngầu vô tình đem tiếng kêu của Vương Nhu Hoa chôn vùi dưới sóng dữ.
Thiết Tâm Nguyên ngồi bên nhìn mẹ vừa rơi lệ vừa đem hoa quả bánh trái từ trên xe xuống, cuối cùng lấy ra hai bát bánh canh trong hộp thức ăn, môi run run nói những lời mà y nghe không hiểu.
Mẹ khấu đầu, Thiết Tâm Nguyên khấu đầu, mẹ thi lễ, Thiết Tâm Nguyên cũng thi lễ. Đến khi nến thơm cháy hết, Vương Nhu Hoa mới chỉ cây liễu trơ trọi nói với nhi tử:” Quê chúng ta vốn ở đó.”
Thiết Tâm Nguyên chẳng có cảm xúc gì với nơi này, nhưng nhìn mẹ thương tâm, y muốn nói với mẹ, vài năm nữa đợi phù sa Hoàng Hà lấp kín lòng sông, nó tiếp tục dâng lũ đổi dòng, nói không chừng Thiết gia trang sẽ lại xuất hiện ở thế gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận