Ngân Hồ

Chương 3: Tiểu hồ ly tốt số.

Vương Nhu Hoa ngồi trên thuyền, ánh mắt có chút thất thần, nhớ lại thời gian tươi đẹp ở cùng Thất ca, không bỏ qua giây phút nào, mặt lúc thì kiêu ngạo, lúc thì thương tâm. Nhi tử đã bú no, đang buồn chán phun bọt, nàng rất nhiều sữa, nhi tử bú tới bụng tròn xoe, vẫn còn có sữa từ đầu ti nhỏ lên mặt, xem chừng tương lai nó sẽ cường tráng hơn những đứa trẻ cùng tuổi.

Có tiếng đạp nước lõm bõm, rất gần, Vương Nhu Hoa cảnh giác quay đầu nhìn, một con hồ ly rất đẹp, lông màu ngân bạch, cho dù ngâm trong nước thì từng sợi lông cũng không bết lại, bốn cái chân đạp nước, mũi đen nhổng lên cao, miệng phát ra tiếng kêu như trẻ con khóc.

Nếu là thường ngày Vương Nhu Hoa sẽ vô cùng vui sướng bắt lấy con hồ ly này, lột da nó đổi lấy ít tiền đồng để dùng, nàng sớm nhìn trúng một đôi hài rồi, chỉ là không có tiền mua, Thất ca tuyệt đối không tiêu một xu vào chuyện này.

Hôm nay thì khác, con hồ ly kia năm lần bảy lượt muốn tới gần thùng gỗ, Vương Nhu Hoa thì lại hết lần này tới lần khác cầm gậy đẩy đi, nàng không cho bất kỳ người hay con vật nào vào cái thùng gỗ của mình.

Cho dù rơi xuống nước, con hồ ly vẫn cao ngạo ngẩng cao đầu, đôi mắt lam nhạt quỷ dị nhìn Vương Nhu Hoa chằm chằm, muốn áp sát thùng gỗ từ chính diện, lần nào cũng bị đuổi đi.

Vương Nhu Hoa là người chiến thắng cuối cùng, con hồ ly trúng một gậy vào mũi kêu lên bị nước mang đi mất, vẫn cứ quay đầu quyến luyến nhìn thùng gỗ, như muốn nhớ kỹ hình dáng Vương Nhu Hoa.

Nhớ tới những truyền thuyết liên quan tới hồ ly trong dân gian, Vương Nhu Hoa lấy vạt áo che mặt mình, lớn tiếng dọa con hồ ly, không biết rằng có một cái đầu nhỏ từ dưới nách nhi tử mình thò ra, bi thương nhìn theo con hồ ly mẹ.

Vương Nhu Hoa mải đánh nhau với hồ ly mẹ, không chú ý phía sau, hồ ly mẹ thu hút sự chú ý của nàng, hồ ly con ướt sũng thừa cơ từ phía khác của thùng gỗ leo lên, chỉ leo lên thùng gỗ thôi cũng tốn hết sức lực của nó.

Tiểu hồ ly sau khi rơi vào lạnh lùng nhìn Thiết Tâm Nguyên đang nhìn mình, rồi chẳng khách khí rúc vào tã, kiếm lấy một chỗ thoải mái chuẩn bị ngủ thì ngửi ngửi thấy mùi sữa, nó muốn liếm, không ngờ có một cánh tay nhỏ bụ bẫm lóng ngóng ấn nó vào tã, tiếp đó là tiếng khóc váng trời của trẻ con.

Nhi tử vừa mới khóc một cái, Vương Nhu Hoa lập tức theo thói quen ấn bầu vú vào miệng con mình, mắt thì vẫn tiếp tục nhìn quanh tìm chỗ thích hợp lên bờ.

Nàng không nhìn thấy sữa từ khóe miệng nhi tử chạy ra sau đó chui vào một cái dạ dày lép kẹp khác ...

Nước chảy chậm xuống, mặt nước thậm chí còn nhìn thấy ít hoa màu chưa thu hoạch, lúa mạnh đã đổ gục rồi, chỉ có đậu vẫn kiên cường đứng thẳng, quả đậu lông lá nỗ lực trồi lên mặt nước, điều đó làm Vương Nhu Hoa thấy vui mừng vô cùng.

Không xa có một ngọn đồi thấp, trên đồi đầy người, một số nhìn thấy mẹ con Vương Nhu Hoa liền vẫy tay gọi, thậm chí một số hán tử đã xuống nước, chuẩn bị kéo mẹ con nàng lên bờ.

Thế nhưng Vương Nhu Hoa chỉ nhìn một cái liền dùng gậy nhanh chóng chống thùng gỗ rời đi. Thân là người Đông Kinh, nàng nhìn đám người quần áo lam lũ tóc tai bù xù đó liền biết họ là những lưu dân tới Đông Kinh ăn mày, nếu Thất ca còn, nàng tất nhiên không sợ, giờ đây cô nhi quả phụ rơi vào tay bọn họ, hậu quả đáng sợ.

Người trong thành Đông Kinh có rất nhiều lời đồn đại về đám người này, kinh khủng nhất là bọn họ sống dưới cống ngầm, hay kéo nữ tử và trẻ nhà lành xuống, nữ tử từ đó bặt vô âm tín, trẻ con khả năng biến thành tàn phế, mang theo đủ hình thù kỳ quái đi ăn mày ở Đông Kinh.

Đám hán tử nhìn thấy Vương Nhu Hoa đi xa thì chửi bới om xòm, Vương Nhu Hoa vỗ ngực chưa hết sợ, may là Thất ca kể cho mình những việc làm tàn ác của chúng ...

Hộ tịch của cả nhà được cất kỹ trong tã, Thất ca cất ở đó vào thời khắc khẩn yếu nhất, thời buổi thiên tai này, chỉ có người Đông Kinh mới được quan phủ giúp đỡ, còn về phần lưu dân, đều là đám lười nhác, không ở quê quán làm ruộng, tới Đông Kinh họa hại người ta.

Kiểm tra hộ tịch xong, Vương Nhu Hoa cẩn thận gấp kỹ, tức giận nhổ nước bọt về phía đám lưu dân, trong mắt nàng, người không làm ruộng tử tế đều là thứ phế vật vô dụng.

Cúi đầu nhìn nhi tử đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ hồng hào, Vương Nhu Hoa thân mật áp trán vào mặt nhi tử, chỉ cần nhi tử vẫn còn, mình còn hi vọng sống tiếp.

Đứa bé này hiểu chuyện lắm, chỉ cần cho nó ăn no là nó không quấy, dù có đái dầm, ị đùn cũng chỉ khóc vài tiếng, giải quyết xong nó sẽ vô cùng yên tĩnh.

Con ngươi nó đen láy, nhìn lâu tựa hồ còn có màu lam nhạt, mắt con mình đẹp hết mức, tròn tròn như hai viên bảo thạch đen.

Thi thoảng nàng nhìn thấy ánh mắt đăm chiêu tâm trạng của người lớn, Vương Nhu Hoa có chút đắc ý, có đứa bé nhà nào mang linh tính như con mình chứ?

Nếu như Lục công qua được kiếp nạn này, thế nào cũng thích Nguyên Nhi, ông thường nói trẻ con của Thiết gia đều là hạng ngu xuẩn, ra ngoài làm khuân vác thì tốt đấy, nhưng chẳng đứa nào có linh tính để đọc sách, giờ có Nguyên Nhi, chắc là ông sẽ hài lòng.

Chỉ là quay đầu nhìn đâu đâu cũng là mênh mông sóng nước, đâu còn chút bóng dáng nào của Thiết gia trang yên bình.

Vương Nhu Hoa lau nước mắt hoen mi, lại đặt cái ô lên thành thùng gỗ làm buồm, để nó mang mẹ con nàng tới chỗ an toàn.

Mưa đã ngừng hẳn, thùng gỗ không còn bập bềnh nữa trôi đi rất êm, không còn những thứ nguy hiểm bị lũ cuốn theo, lòng yên tâm phần nào, nàng đã mệt mỏi lắm rồi người dần dần ngả vào thành thùng gỗ mà không hay biết, cho tới khi đụng phải cái gì đó hơi khựng lại. Vương Nhu Hoa dụi đôi mắt nhập nhèm, vừa rồi không cẩn thận ngủ mất, trước mắt nàng là bức tường cao sừng sững phải ngửa hẳn đầu lên mới nhìn thấy người đứng trên.

Bây giờ nàng mới phát hiện cái thùng gỗ đã đưa hai mẹ con tới dưới tường thành Đông Kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận