Ngân Hồ
Chương 14: Tiểu hồ ly của Thiết gia. (1)
Bữa trưa của Thiết gia luôn khá sớm, Vương Nhu Hoa vẫn giữ thói quen của nông gia, mỗi ngày chỉ ăn hai bát, tuy không tới mức bận thì ăn đặc, nhàn thì ăn loãng, những cơm nhạt trà thô là khó tránh. Mấy món ăn như thế làm sao lọt vào mắt tiểu hô ly cho được.
Tiểu hồ ly đứng lên, duỗi mình một cái, đầu ngẩng cao nhìn trái nhìn phải hết sức cảnh giác, không phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm nào, sau đó nhảy ra khỏi cái hàng rào thấp thưa thớt, chui ngay vào lỗ trên tường thành.
Sau khi thò đầu ra nó còn chít chít gọi thị vệ, thấy thị vệ vẫy tay với mình mới chạy vượt qua bãi cỏ khô, hướng về phía ngự hoa viên, mỗi ngày vào giờ này đều có người đợi nó ăn cơm cùng.
Hoàng đế Đại Tống Triệu Trinh gần đây tâm tinh cực kỳ không tốt, từ khi đăng cơ tới nay hắn luôn muốn chính danh cho mẹ đẻ Lý Thần Phi của mình, nhưng ơn nuôi nấng của thái hậu Lưu Nga cũng không thể quên, làm hắn rơi vào dày vò giữa ân sinh thành và ân nuôi dưỡng, chẳng lúc nào được vui.
Cho dù hôm nay tảo triều các đại thần cũng chẳng phải tranh cãi chuyện xây dựng lại Đông Kinh sau thiên tai mà công kích hắn không cho đưa di cốt của mẹ đẻ vào Định lăng.
Đối diện với giai tầng sĩ đại phu khổng lồ, Triệu Trinh không chống lại được, chẳng còn cách nào khác đành kêu bệnh thoái triều.
Trong góc ngự hoa viên có một cái lán mà Triệu Trinh rất thích, vì nguyên do mạch đất cho dù là mùa đông thì nơi này vẫn ấm áp như xuân, ngoài lán rau xanh vẫn mọc mơn mởn, chỉ có ở nơi này Triệu Trinh mệt mỏi mới cảm thụ được chút sức sống.
Một con hồ ly trắng như tuyết chạy vèo vèo qua rừng cây đầy lá rụng, hướng tới phía này.
Khuôn mặt Triệu Trinh xuất hiện nụ cười, viên hoạn quan trẻ Vương Tiệm liền vén rèm, tiểu hồ ly đã tới, tâm tình của bệ hạ sẽ tốt lên ít nhiều.
Tiểu hồ ly tới trước lán nhưng không vào mà đứng lại đó gọi chít chít.
Triệu Trinh vui vẻ nói:” Tiểu Tiệm, Tiểu Tiệm, để nó vào đi, e rằng chỉ có nó là biết chút lễ số trước mặt trẫm thôi.”
“ Bệ hạ, Bao Hắc Tử chẳng qua là nhiều nước bọt một chút, ông ta chưa có gan dám vô lý với bệ hạ.” Vương Tiệm cân nhắc nói:
“ Nước bọt đã bắn cả lên mặt trẫm rồi còn nói ông ta giữ lễ? Thôi đi, trẫm biết tên nô tài ngươi có ý tốt, mau mời khách của trẫm vào, ngươi xem, nước dãi chảy ra rồi, đó không phải đạo đãi khách của hoàng gia.” Triệu Trinh lúc này không quan tâm tới đám người kia, hắn có khách phải tiếp:
Vương Tiệm nhường đường, tiểu hồ ly vèo một cái theo thói quen nhảy lên ghế, cổ vươn dài ra đợi người ta đem thức ăn cho chứ không tùy tiện nhảy lên bàn ăn.
Triệu Trinh thấy thế cười lớn:” Sao, hôm nay chủ ngươi vẫn chưa cho ngươi ăn gì à?”
Tiểu hồ ly kêu mấy tiếng có vẻ mất kiên nhẫn, chứng tỏ là chưa có cái gì bỏ bụng, mắt thì nhìn không chớp vào con gà, đó là thứ nó thích nhất.
“ Xem ra ngươi thèm con gà kia, Tiểu Tiệm, cho nó cái đầu gà.”
Triệu Trinh sai bảo xong thì tự động đũa, Vương Tiệm bẻ cái đầu gà xuống cho vèo bát, tiểu hồ ly cắm mặt vào đó ăn không biết trời trăng gì.
Bất tri bất giác Triệu Trinh đã ăn hết một bát cơm, thấy tiểu hồ ly vẫn ăn ngon lành, cảm giác mình hình như cũng chưa đủ no, lại bảo Vương Tiệm xới cho mình bát cơm nữa.
Vương Tiệm mừng lắm, nửa năm qua đây là lần đầu tiên hoàng đế chủ động ăn thêm, lặng lẽ cho một miếng thịt bò vào bát tiểu hồ ly, hắn rất hi vọng con thú này thường xuyên đến để hoàng đế ăn nhiều hơn.
Một tháng trước hoàng đế tình cờ gặp tiểu hồ ly trong rừng trúc khi đi tản bộ, bất ngờ là nó không hề sợ người, khi thấy thị vệ bao vây liền rụt rè tha con chuột vừa mới bắt tới lấy lòng hoàng đế.
Thế là long nhan hớn hở nghiêm lệnh thị vệ hoàng cung không được làm hại nó, đồng thời còn ban thưởng cho nửa con gà, ai ngờ từ đó tiểu hồ ly liền quấn lấy hoàng đế, mỗi lần tới gặp hoàng đế đều mang theo một món quà. Lúc thì là chuột đồng, khi thì là nhím ngủ đông, hoặc là vài cây nấm khô, nó tuyệt đối không tay không tới lừa cơm.
Triệu Trinh ăn hết bát thứ hai, dùng trà xúc miệng xong hỏi tiểu hồ ly:” Lần này ngươi mang tới cho trẫm lễ vật gì?”
Vương Tiệm mang tới một chùm thông, bẩm báo:” Bệ hạ, xem ra mùa đông tới, bách thú tránh rét, khách của người không bắt được vật sống, liền mang tạm thông tới.”
Triệu Trinh nhìn tiểu hồ ly vẫn đứng trên ghế ăn, buông một tiếng thở dài:” Xuân trồng, hạ lớn, thu hái, đông nghỉ là pháp lệnh của thiên địa, chúng ta tổn thất mất hạ và thu, tất nhiên không thể nói tới đông nghỉ, hồ ly ít nhiều còn kiếm được quả thông tách nhân ăn, bách tính của trẫm ngoài thành muốn kiếm được đủ no ấm thì khó rồi.”
Vương Tiệm khom người:” Bệ hạ đã mở kho Thường Bình, bách tính ắt có lương thực qua mùa đông, vả lại nước lũ đã lút, tuy tổn thất mất ít nhân khẩu, nhưng lại tạo ra mấy vạn ruộng màu. Nô tài vốn là nông gia tử, tất nhiên biết đây là ruộng tốt nhất, chỉ cần điều chỉnh một chút, năm sau sẽ có vụ mùa bội thu.”
Triệu Trinh cười không nổi:” Bội thu, trẫm không dám mong nữa, liên tiếp ba đạo chiếu thỉnh tội đã làm trẫm mất hết thể diện, mỗi đạo chiếu chỉ trẫm lại mất một hoàng nhi, ba đứa chết yểu rồi, chẳng lẽ thiên tai trong thiên hạ đều do trẫm thất đức mà ra sao?
Vương Tiệm thấy hoàng đế thống khổ thì không dám tùy tiện nói xen vào, buông tay đứng bên đau lòng cùng hoàng đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận