Ngân Hồ
Chương 16: Kế mưu sinh của Vương Nhu Hoa.
Mới chỉ qua một đêm thôi trời đất khoác thêm tấm áo trắng, tất cả những thứ ô uế bị tuyết che lấp, thành Đông Kinh biến thành thế giới cổ tích.
Thiết Tâm Nguyên bám vào cái cửa sổ nho nhỏ duy nhất trong nhà nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp bên ngoài, mấy đứa trẻ con nặn tuyết ném nhau, tiếng cười từ bên đường truyền tới tận tai Thiết Tâm Nguyên, tuyết rơi, có lẽ chỉ có trẻ con vô tâm vui vẻ.
Từ khi bị phát hiện ra chuyện sai tiểu hồ ly mở then cửa, y bị mẹ quản chặt hơn, cánh cửa kia không dễ mở ra nữa, thế là Thiết Tâm Nguyên liền hiểu được cảm giác Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Hành Sơn là thế nào.
Giam giữ y không chỉ là căn nhà nhỏ này còn là thân thể nhỏ bé, làm một thân bản lĩnh không sao thi triển được.
Đang nhìn tuyết trắng phau phau ngoài trời suy nghĩ miên man thì một bát mỳ nhỏ xuất hiện trước mắt.
Mẹ đang chuẩn bị cho đại kế sinh hoạt của cả nhà, mở một cửa hiệu nhỏ bán bánh canh, nếu không miệng ăn núi lở, hai mẹ con sớm muộn cũng chết đói.
Cũng chẳng biết là nàng nghĩ gì, cố chấp cho rằng bánh canh mình làm đến Thất ca cũng khen ngon là món ăn ngon, cả tên cửa hiệu cũng đặt trước rồi, là Hiệu bánh canh Thất ca, thật là nghe quê nguyên cục luôn, mẹ là người có học, thừa sức đặt cái tên hay hơn thế, mà thôi, đó là chuyện nhỏ, chuyện lớn hơn chính là bánh canh trước mắt đây này.
Ôi có cái gì đâu, là bột mỳ điều chế rồi nhào nặn xé thành sợi hoặc miếng mỏng cho vào nước canh nấu thôi, khi xé thành sợi thì gọi nó là mỳ cũng chẳng sai.
Vương Nhu Hoa tinh ý cũng đã phát hiện ra, nhi tử của mình là đứa kén ăn, phàm món ăn gì mà nhi tử ăn thêm vài miếng thì là món ngon, nên suốt một tháng qua nàng làm nhiều thí nghiệm, bát mỳ nhỏ hiện giờ chính là tính toán của nàng.
Không có rau xanh, trừ điểm.
Không có thức ăn kèm, trừ điểm.
Dầu vừng quá nhiều, trừ điểm!
Muối cả cục còn chưa tan hết, trừ điểm!
Thiết Tâm Nguyên oán hận thầm trong bụng, mặt tươi cười ăn hết bát mỳ, sau đó chạy ù đi tìm tiểu hồ ly chơi.
“ Vậy là không ngon ...” Vương Nhu Hoa có chút thất vọng, ủ rũ tiếp tục thí nghiệm sản phẩm chủ lực của mình:
Thực ra Thiết Tâm Nguyên rất muốn nói với mẹ mình, đã là kinh doanh cây nhà lá vườn thì đừng cầu kỳ, khách hàng của mẹ chủ yếu là người ăn no vác nặng ở Tây Thủy Môn, chỉ cần đặt một bát mỳ màu mỡ đẹp mắt lên bàn, cho dù là nước canh khó ăn, nhưng mà mỳ nhiều hơn người khác, cho thêm nhiều hồ tiêu, một bát mỳ nóng hôi hổi cay cay vào bụng đến cha mẹ là ai cũng quên béng luôn.
Nếu như cho bên trên một miếng thịt mỡ mỏng, đối với người bán sức kiếm ăn ở Đông Kinh mà nói thì khác gì một bữa tiệc, thế là thanh danh cửa hiệu có lương tâm sẽ truyền khắp thành, lập bia cho cũng chẳng phải quá.
Nhưng không nói được, những lời như thế phát ra từ đứa bé chưa tròn một tuổi thì quá kinh thế hãi tục, mẹ chẳng mừng mà chết khiếp luôn là cái chắc.
Rất thống khổ, bữa tối của Thiết Tâm Nguyên vẫn là sản phẩm thí nghiệm thất bại của mẹ là bánh canh. Vương Nhu Hoa bê bát bánh canh lên chiếc bàn gỗ siêu vẹo, đặt nhi tử xuống cái ghế nhỏ rồi lại tiếp tục làm việc của mình.
Trên bàn có canh nấu rau xanh, mùa đông Đại Tống ăn thứ này là xa hoa lắm rồi.
Thiết gia có con hồ ly cái gì cũng tha về nhà, cho nên rau xanh mà hoàng gia mới được hưởng thụ cũng đường hoàng xuất hiện ở Thiết gia.
Trong thìa gỗ của Thiết Tâm Nguyên là miếng thịt sấy mỏng như tờ giấy, mẹ chuyên môn chuẩn bị cho y, chỉ có thể liếm liếm mút mút thôi, bốn cái răng sữa còn chưa đối phó được với thứ này.
Khi Vương Nhu Hoa dọn dẹp xong bếp trở về bàn, nàng phát hiện ra trước mặt mình bày một bát bánh canh rất đẹp.
Rau xanh đặt ngang bánh trắng, miếng thịt sấy như ẩn như hiện dưới rau, nước canh còn cho thêm dấm, chua chua kích thích.
Khỏi cần nói, nhi tử lại lấy thức ăn ra làm đồ chơi rồi.
Đúng là nghiệt chướng, Vương Nhu Hoa trừng mắt với nhi tử, không thể để nhi tử tạo thành thói xấu này, hôm nay phải cho đói một bữa.
Thế là Thiết Tâm Nguyên bị phạt nhịn đói, thấy mẹ mình vì tiếc bát mỳ đành phải cắn răng ăn, càng ăn càng nhanh, biết kế hoạch của mình đã thành, hài lòng bò về chậu tắm của mình, cậy miệng tiểu hồ ly xem, thấy không thối, chỉ chỉ vào mồm mình.
Tiểu hồ ly cực kỳ không tình nguyện bò dậy rời nhà, chẳng bao lâu sau miệng ngậm một miếng sữa đặc lớn về.
Chỗ mà tiểu hồ ly cắn vào thì đánh chết Thiết Tâm Nguyên cũng không ăn, y cầm cục sữa mút mút, liềm liếm, ăn như thế tốc độ chẳng ra sao, có điều giờ y đã kiên nhẫn lắm rồi, mình tuổi còn nhỏ, vận động lại nhiều, nếu như không ăn nhiều thứ giàu năng lượng, tương lai lùn tịt như Võ Đại Lang thì thảm.
Nhờ trò chơi của nhi tử gợi mở, Vương Nhu Hoa bắt đầu thí nghiệm sản phẩm mới, bát bánh canh vừa nãy nàng ăn không no, nam nhân ăn nhiều, một bát như vậy càng không đủ, mùa đông không có rau xanh, vậy thì dùng dưa muối, vậy thịt thì có nên cho thêm vào không?
Bên ngoài tuyết bay tán loạn, trong căn nhà nhỏ hắt ra ánh đèn leo lét, như thoa son lên tuyết trắng.
Thị vệ đứng trên tường thành vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, hoàng đế đã về cung, không được phép có chút lơi lòng nào.
Áo choàng của Dương Hoài Ngọc đã dính đầy bông tuyết, thân là hoàng thành sứ, một đêm mưa tuyết tầm nhìn bị hạn chế thế này hắn càng thêm cẩn thận, đây là chuyến tuần tra thứ ba trong đêm nay rồi.
Tuyết phủ kín thành Đông Kinh, nhưng không rơi lên tường thành, trong thế giới màu trắng xuất hiện một đường màu đen, làm hoàng thành càng thêm hùng vĩ.
Ngọn đèn từ Thiết gia chính là viên bảo thạch ở tuyến đường màu đen đó, đang dập dờn tỏa sáng, thế nhưng mỗi lần nhìn căn nhà nhỏ của Thiết gia, trong lòng Dương Hoài Ngọc luôn nổi lên một ngọn lửa giận không tên.
Ân từ trên ban xuống, đó là đặc quyền của hoàng đế, một lời nói có thể đưa người ta lên chín tầng trời, một lời cũng có thể đẩy người ta xuống địa ngục vĩnh viễn không thể trở mình.
Mình một lòng suy nghĩ cho an nguy của hoàng gia, vậy mà giờ mang tiếng khắc bạc hiếu sát với đồng liêu làm hắn cực kỳ ấm ức, vốn chuyện cũng lắng xuống từ lâu rồi, nhưng từ khi con tiểu hồ ly kia trở nên nổi tiếng, câu chuyện về mẹ con Thiết gia vì sao lại được sống dưới hoàng thành cũng vì thế mà truyền đi khắp nơi.
Không cần phải nói, trong câu chuyện đó Dương Hoài Ngọc là kẻ độc vai ác, coi mạng người như cỏ rác, quá đáng hơn còn có kẻ thêm mắm thêm muối kể chuyện hồ ly dũng cảm bảo vệ chủ, đánh lui hắn ra sao, khiến Dương Hoài Ngọc cảm giác nhiều ánh mắt chiếu vào mình cứ quai quái, ngay cả vị hôn thê Tô Mi cũng cho hạ nhân tới hỏi có chuyện đó không?
Làm sao hắn không hận cho được?
Đang nghiến răng trèo trẹo thì bất chợt từ xa có một bóng đen xiêu xiêu vẹo vẹo tới gần tường thành, Dương Hoài Ngọc nhìn thấy không chút do dự đoạt quyền khống chế nỏ tám trâu của thị vệ, bóp cò.
"Đuỳnh!" Tiếng nổ lớn mang mũi thương bắn ra, bóng đen kia lập tức bị ghim cứng xuống đất, không kịp phát ra một tiếng nào.
Tuyết vẫn cứ rơi, chẳng mấy chốc bóng đen biến thành bức tượng trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận