Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ

Chương 107


Lưu đại nương vẫn cảm thấy quái quái, dọc đường đi đều quan sát Cố Kiến Sơn, không phải tiểu tử này thấy Khương Đường xinh đẹp nên nổi lên tâm tư xấu xa đó chứ. May là cả đoạn đường Cố Kiến Sơn đều rất quy củ, Lưu đại nương mới hơi yên tâm.
Đường về nhà cũng không quá xa, mất ba mươi phút đi bộ.
Sau khi về tới Lưu gia, Cố Kiến Sơn dỡ sọt xuống, Lưu đại tẩu cần dùng thịt và cá, trước tiên là băm nhân, lát nữa có thể dọn sạp.
Mặt Cố Kiến Sơn không hề đỏ, hơi thở không hề gấp, tiếp tục theo Khương Đường đến Khương gia tính tiền.
Khương Đường quay đầu liếc Cố Kiến Sơn: “Đứng trong sân đợi một lát nhé, bạc không đủ, ta vào nhà lấy thêm.”
Cổng lớn mở ra, Cố Kiến Sơn đứng trong sân, lẳng lặng chờ Khương Đường.
Ô Kim và Điểm Kim vây quanh chân hắn ngửi, thỉnh thoảng còn nhe răng, bộ dáng vô cùng hung dữ. Cố Kiến Sơn ngồi xổm xuống đè đầu Ô Kim, lập tức bị Điểm Kim cắn tay một phát.
Nhưng chỉ là chó con, răng chưa đủ sắc bén, cắn người cũng không đau.
Gặp người là cắn, như vậy khá tốt.
Cố Kiến Sơn không trị được hai con ch.ó nhỏ, nói vọng vào trong nhà: “Cô nương, chó nhà ngài cắn ta.”
Khương Đường vội vàng chạy ra: “Ô Kim, Điểm Kim, đây không phải người xấu.”
Nàng nói xong, thấy hai đứa nhóc này đi lòng vòng quanh người Cố Kiến Sơn.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Kiến Sơn gật đầu.
Khương Đường: “Ta vào nhà lấy bạc, tiểu ca chờ một lát.”
Lấy bạc mà đi lâu quá, một hồi sau Khương Đường mới đi ra, trong tay cầm một cái ly nóng hôi hổi, hình như là ly nước ấm.
Khương Đường nói: “Vất vả rồi, uống ly nước đi.”
Cố Kiến Sơn giương mắt nhìn Khương Đường rồi mới nhận cái ly: “Đa tạ.”
Là nước ấm, không hề nóng đến mức gây bỏng, Cố Kiến Sơn cố ý uống từng ngụm thật chậm.
Khương Đường nhìn trái nhìn phải, các bức tường trong sân đều cao quá đỉnh đầu, không ai thấy được, nàng hỏi: “Cố Kiến Sơn, sao ngài lại đi bán thịt?”
Đi bán cua ngoài đường còn có thể mua được chùm nho, sao lại đi bán thịt.
Cố Kiến Sơn: “Không cần lo chuyện bán thịt, ta chỉ mang tới đây thôi.”
Hắn chỉ mang tới cho một mình Khương Đường.
Hắn biết Khương Đường sẽ qua đó nên mới chờ.
Khương Đường cười, lại hỏi: “Các ngươi mở sạp buôn bán có ảnh hưởng tới người khác không?”
Chợ sáng rẻ hơn một hai văn tiền, nhưng giá cả ở các sạp hàng đều như nhau, phòng ngừa có người ép giá khiến cho người khác không làm ăn được.
Chủ mấy sạp thịt kia đều là người to con cường tráng, Cố Kiến Sơn mang theo Xuân Đài bán hàng ở đó, Xuân Đài sẽ không bị đánh chứ.
Khương Đường sợ Cố Kiến Sơn không biết những chuyện quanh co trong đó.
Cố Kiến Sơn nói: “Không sao, bây giờ ta cũng rảnh rỗi, chuyện kinh doanh này là ý của Hoàng Thượng, bạc kiếm được đều đổi thành thịt, đưa đến Tây Bắc, mấy tiểu thương bên kia đều là người của ta. Vết thương của ta đã ổn rồi, dưỡng một thời gian nữa là có thể khỏi hoàn toàn.”
Khương Đường nhẹ nhàng thở ra, Cố Kiến Sơn là tướng lĩnh, suy cho cùng có ở lại Thịnh Kinh mãi cũng chẳng thành vấn đề, nhưng nàng không muốn Cố Kiến Sơn ở lại Thịnh Kinh vì nàng.
Nàng không thể vì Cố Kiến Sơn từ bỏ chuyện làm ăn buôn bán, nên cũng không muốn Cố Kiến Sơn vì nàng mà từ bỏ bất cứ thứ gì.
Cứ như thế này rất tốt.
Khương Đường trầm giọng nói: “Vậy là tốt rồi… Cố Kiến Sơn, ngài không biết hôm qua ta đã lời được bao nhiêu bạc đâu, lời tận một, hai đồng đó!”
Chỉ tiếc là nàng ở một mình, có chuyện vui cũng không biết chia sẻ với ai.
Cố Kiến Sơn nhìn đôi mắt tỏa sáng của Khương Đường, nhìn nàng khoa tay múa chân, tâm trạng tốt lên trong phút chốc, hắn không nhịn được cũng vui vẻ theo: “Nhiều thế.”
Khương Đường: “Dĩ nhiên. Lúc đầu không có ai mua, thế là ta giả vờ tới mua, người khác thấy ta mua cũng mua theo, hoành thánh ăn rất ngon, càng ngày càng nhiều người tới mua.”
Cố Kiến Sơn mói: “Vậy một tháng có thể kiếm được mấy chục lượng bạc, thật không ít.”
Một chén nước mà cứ chậm chạp uống mãi không xong, Khương Đường nhịn không được cười: “Không thì ta vào lấy cho ngài một ly nữa? Tay ngài không còn vấn đề gì thật không, hay là gạt ta?”
Nàng vui vẻ không chỉ vì chuyện kinh doanh mà còn vì chuyện vết thương của Cố Kiến Sơn.
Cho dù ngày mai Cố Kiến Sơn phải lập tức đến Tây Bắc, chỉ cần hắn khỏe mạnh thì không còn gì tốt hơn,
Cố Kiến Sơn vươn tay phải, cách một lớp y phục nắm lấy tay Khương Đường, sức lực không nhẹ không nặng: “Ngươi xem đã khá hơn rồi này, ta đã thử dùng kiếm, cầm được rồi…”
Tất nhiên không thể so với lúc chưa bị thương, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì cần thời gian.
Thái y nói khôi phục được như vậy đã là chuyện nằm ngoài dự đoán.
Cố Kiến Sơn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng của Lưu đại tẩu ở Lưu gia cách vách vọng tới: “Khương muội tử! Gà của ngươi còn ở chỗ ta này! Muội tử, ngươi có ở nhà không, ta mang qua cho ngươi!”
Lưu đại tẩu tinh toán thời gian, sợ Cố Kiến Sơn nổi lòng xấu xa.
Khương Đường đáp lại, sau đó thấp giọng nói: “Lưu đại tẩu buôn bán chung với ta, sợ ngươi là người xấu.”
Cố Kiến Sơn uống một hơi hết ly nước: “Ta đi đây, ta không thể tới đây mỗi ngày, nhưng ta sẽ cố gắng tới.”
Hắn muốn gặp Khương Đường, ở trong phủ không có cơ hội, ra phủ rồi sẽ không giống thế nữa.
“Có việc thì tìm hộ gia đình thứ ba bên tay phải, đừng cậy mạnh.”
Khương Đường ừ: “Ta đưa ngài ra ngoài.”
Nàng đưa Cố Kiến Sơn ba đồng và hai mươi văn, bỏ trong một túi bạc nhỏ: “Ngài đếm xem.”
Cố Kiến Sơn trực tiếp cất: “Ta đi đây.”
Chờ Cố Kiến Sơn rời đi, Lưu đại tẩu mới mang đồ qua: “Ngươi để quên mấy cái này ở nhà ta, tiểu ca đưa đồ đi rồi sao? Ngươi là một cô nương, đừng để nam nhân vào nhà.”
Khương Đường biết Lưu đại tẩu có ý tốt, gật đầu nói: “Tẩu tử nói đúng, ta nhớ rồi.”
Trời lúc này mới sáng hẳn, Lưu đại tẩu đã băm xong phần nhân, nhà nàng ấy nhiều người, bà bà cũng có thể băm nhân, dựa theo cách Khương Đường hướng dẫn để trộn nhân, nồi luộc cũng đã chuẩn bị xong, chỉ cần cán vỏ nữa là được.
Lưu đại tẩu nói: “Hôm nay bà bà nhà ta đi cùng.”
Hài tử để lại cho công công trông, nàng ấy nghĩ bán càng nhiều sẽ kiếm được càng nhiều bạc, nhiều người hỗ trợ sẽ tốt hơn. Nam nhân nhà nàng hết ca sẽ về nhà nấu cơm và trông hài tử, bà bà cùng nàng ấy buôn bán.
Ban ngày sẽ gửi hài tử cho công công chăm sóc.
Lưu bộ khoái có hơi không vui, nhưng Lưu đại tẩu đã đặt số bạc lên bàn.
Những đồng tiền kêu vang dội, âm thanh này vọng vào trong lòng Lưu bộ khoái.
Đêm qua Lưu đại tẩu mang gan heo và mấy khúc xương heo về, bọn nhỏ lập tức tỉnh ngủ.
Đại Ni năm nay mười tuổi, là một tiểu cô nương gầy tong gầy teo, nhìn gan heo liế.m môi, Nhị Lang cũng rất chờ mong, hỏi khi nào được ăn, Đại Lang hiểu chuyện không hỏi nhưng cũng lộ ra biểu cảm muốn ăn.
Lưu đại tẩu không có cách nào đành kéo lê một thân mệt mỏi đi xào gan heo, lại lấy sủi cảo còn dư nấu cho mỗi người một bát.
Những lúc thiếu thịt mà có gan heo ăn cũng không tệ, ba hài tử ăn rất ngon miệng.
Bọn nó còn nhỏ nên ăn không hết số gan heo, nhưng cũng ăn được một chén sủi cảo nhỏ.
Số còn dư lại để sáng mai nấu mì sợi ăn, nàng ấy làm mì sợi ngon hơn nhiều.
Lưu bộ khoái thấy vậy cũng không còn gì để nói.
Trông chừng hài tử cũng không sao, hơn nữa đây cũng là hài tử của hắn.
Lúc Lưu đại tẩu làm việc không than mệt, nhưng bán sủi cảo cả ngày, tuy không đứng suốt ngày, nhưng đến tối vừa ngã lên giường đã ngủ mất.
Còn có tiếng ngáy rất nhỏ.
Trong lòng Lưu bộ khoái hơi hoảng hốt.
Bổng lộc mỗi tháng của hắn chưa tới một lượng bạc, một năm chỉ được chừng sáu lượng, nương tử của hắn có thể kiếm nhiều hơn, hắn trông hài tử cũng không sao.
Chờ đến lúc tan ca hắn cũng sang giúp đỡ, suy cho cùng ăn thịt vẫn ngon hơn.
Lưu đại tẩu cùng bà bà đi bán, Lưu gia vẫn được chia hai phần, nhưng nhờ có Lưu đại nương hỗ trợ mà tốc độ bán sủi cảo cũng nhanh hơn rõ rệt, bán được nhiều hơn.
Việc kinh doanh ngày thứ hai cũng không tệ, số nhân đã làm cũng bán hết, chỉ thừa lại mấy cái.
Ban đêm gió thổi khá lạnh, Lưu đại tẩu muốn nấu cho bà bà ăn, nhưng Lưu đại nương lại tiếc: “Nhanh về tính tiền, còn dư lại mấy cái để cho đám Đại Lang đi.”
Hai bữa trưa và tối hai người đều ăn sủi cảo, dù sao thời gian gấp gáp cũng không thể về nhà được.
Mấy cái này cũng là chi phí, nhưng đã ăn rồi, dù sao cũng rẻ hơn đi mua, bọn họ ăn cái gì cũng đều là giá vốn.
Lưu đại nương cảm thấy cái này thật ngon, chẳng qua nếu kêu bà bỏ bạc ra mua thì có đánh c.h.ế.t bà cũng không mua.
Bà gấp gáp muốn về nhà, nhưng Lưu đại tẩu nói: “Nương đợi chút, con lên phố mua chút đồ.”
Chờ đến tối, các sạp hàng đều sẽ bán rẻ hàng hóa của mình, Cẩm Đường Cư có bán điểm tâm giảm giá, nhưng giá cả không hề rẻ, lại cách khá xa, Lưu đại tẩu không nghĩ tới cái đó mà đi đến sạp bán đồ thức ăn sẵn mua một cân đầu heo, tiêu hết tám văn tiền.
“Không có gà nướng, nương, ta nghĩ sau này kiếm được bạc thì nhà ta ăn uống ngon một chút, số còn dư lại thì để tiết kiệm.” Lưu đại tẩu cảm thấy cuộc sống hiện tại đang dần dần tiến về phía trước, không phải trong nháy mắt đã nhìn thấy điểm kết thúc như trước đây.
Một ngày kiếm được hơn một đồng, mấy hài tử thèm cái gì nhất, Lưu đại tẩu thức khuya dậy sớm kiếm nhiều bạc không phải là vì muốn hài tử được ăn ngon sao.
Lưu đại nương không có ý kiến, bà cũng vui khi tôn tử và tôn nữ có thể ăn uống tốt hơn.
Bà vẫn đau lòng tôn tử, cũng đau lòng tôn nữ, chỉ không thương quá nhiều thôi.
Trong nhà nhiều hài tử, Lưu đại nương cũng hy vọng lão nhân, nhi tử, tôn tử có thể ăn uống thật tốt, tiết kiệm một ít từ số bạc kiếm được cũng không sao.
Một cân đầu heo mà phải chia cho cả nhà, mỗi người ăn không được bao nhiêu.
Mùi thịt hầm bên ngoài rất thơm, không ai ngại ngán, ăn tới mức đến lúc nằm mơ cũng mơ thấy thịt.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy cuộc sống của Lưu gia càng ngày càng tốt hơn.
Hơn nữa mẹ chồng nàng dâu hai người bán sủi cảo ven đường, hàng xóm láng giềng đều có thể thấy. Có khi cũng đến ăn trong sạp bọn họ, Lưu đại tẩu còn thoải mái tiếp đón người mua sủi cảo.
Nhưng không ai nguyện ý bỏ tám văn tiền ra mua một bát sủi cảo, bọn họ chỉ muốn hỏi thăm vì sao Lưu gia lại đột nhiên mở sạp buôn bán, có kinh doanh được hay không, một ngày kiếm được nhiều ít.
Trước đây quan hệ của Lưu đại tẩu và hàng xóm láng giềng cũng không tồi, bình thường hay tâm sự tán gẫu, nhưng sau khi bán sủi cảo, nàng ấy bận đến chân không chạm đất, đã ba ngày không tụ tập nói chuyện với bọn họ.
Bây giờ nàng ấy có thói quen dậy rất sớm, sau đó sang chỗ Khương Đường lấy thịt về băm nhân, hầm canh, rồi mở sạp bán sủi cảo.
Hôm nay là hai mươi mốt tháng chín, trời đổ mưa, mưa không nhỏ, không có cách nào mở sạp.
Làm gì cũng phải nhìn trời, cho dù có đội mưa mở quán thì cũng phải xem có khách đến ăn hay không.
Khương Đường không đi mua thịt, sáng sớm đã cầm ô qua nói với Lưu đại tẩu hôm nay sẽ nghỉ một ngày, không buôn bán.
Mỗi ngày Lưu đại tẩu đều bán sủi cảo, cũng đến lúc nghỉ ngơi xử lý chuyện nhà cửa.
Lưu đại tẩu cảm thấy tiếc, nghỉ một ngày sẽ mất bạc của một ngày, nếu chiều không còn mưa chắc có thể mở sạp bán nhỉ.
Bán từ ngày mười bảy đến nay là ngày hai mươi, tổng cộng bốn ngày. Lưu đại tẩu kiếm được năm trăm hai mươi sáu văn tiền, hơn nửa lượng bạc, là một tháng lương của Lưu bộ khoái.
Đại Ni hỏi nàng ấy có phải sau này ngày nào cũng được ăn thịt hay không, Lưu đại tẩu gật đầu không chút do dự, mười văn tiền một cân thịt, nàng ấy có thể mua hơn năm mươi cân, vẫn đủ ăn.
Đại Ni dụi mặt nói: “Nương, có thịt ăn thật là tốt.”
Không phải sao, một tháng được hơn ba lượng bạc, không chỉ có thịt, còn có thể cho nhi tử cưới thê, tích góp hồi môn cho khuê nữ, cả nhà có thể sống những ngày tháng tươi đẹp.
Nếu có nhiều bạc hơn sẽ để cho Đại Lang tiếp tục đọc sách, hài tử này nguyện ý đọc sách, nhưng trước đây trong nhà không có bạc. Cho Nhị Lang đi luôn, nếu Đại Ni cũng biết chữ thì tốt.
Nhìn Khương Đường xem, có thể viết chữ, thật là tốt.
Lưu đại tẩu ôm mấy hài tử thân thiết một hồi, cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ khá hơn.
Lưu đại tẩu vốn đợi mưa tạnh sẽ ra ngoài bày sạp, nhưng cơn mưa này không chịu dứt. Nàng ấy lấy phần xương ống hôm qua Khương Đường chia cho đi hầm canh, cắt một phần thịt mang qua cho Khương Đường.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Hứa thị nhà bên ngoắc nàng ấy vào hiên trú mưa.
Lưu đại tẩu xoa tay, chần chờ một lát mới đi qua.
Hứa thị đưa qua một nắm hạt dưa, đôi mắt láo liên: “Thời tiết này mà vội vàng đi đâu, ba ngày nay không thấy mặt mũi ngươi đâu, ngươi bận làm gì đó? Nhà này chỉ mới dọn qua hồi đầu tháng, bây giờ mới được mấy ngày, quan hệ giữa ngươi và nàng ta lại tốt như vậy, giống như mặc chung một chiếc quần.”
Giọng điệu oán trách chua lòm: “Ăn không ít thịt nha.”
Lưu đại tẩu đang cắn hạt dưa cũng bỏ xuống không ăn nữa.
Khương Đường qua đây ở cũng không phải là chuyện đơn giản. Một cô nương, lại là cô nương xinh đẹp, cho dù không làm gì chỉ đứng không ở đó cũng dễ trêu đến những lời đồn nhảm.
Nói một câu hai câu cũng không sao, Lưu đại tẩu đã hơn ba mươi rồi, lại là nương của bốn hài tử, người khác nói gì, nàng ấy có thể mắng ngược lại. Nhưng Khương Đường còn trẻ, da mặt mỏng.
Trong ngõ nhỏ này đều là tẩu tử ba, bốn mươi tuổi, còn có đại nương năm, sáu mươi tuổi tụ lại một đám tán gẫu chuyện nhà người ta.
Lưu đại tẩu không ít lần bị bọn họ nói, cũng không ít lần nàng ấy cùng bọn họ bàn tán người khác.
Trước kia nàng ấy cảm thấy không có gì sai.
Nói ai cũng được, chỉ có Khương Đường là không được, thịt nhà nàng ấy ăn đều do Khương Đường cho, bạc kiếm được cũng vậy, đám nhỏ ăn đến béo tròn, vì những chuyện này mà nàng ấy đứng về phía Khương Đường.
Lưu đại tẩu nói: “Sao lại mặc chung một cái quần.”
“Còn nói không có, lúc nãy ngươi cho nàng ta thịt ăn.”
Lưu đại tẩu: “Có một chút thịt, ta cho nàng một ít thịt như vậy mà có thể đổi lại nhiều thịt hơn đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận