Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ
Chương 55
Bội Lan: “Nếu không thì làm mấy món điểm tâm ngọt để bán đi, mùa hè ăn mấy thứ ngọt ngào là tốt nhất.”
Lục Anh nói: “Ta thấy là do ngươi muốn ăn đồ ngọt thì có.”
Khương Đường cảm thấy làm món ngọt cũng đúng, nàng hỏi: “Chúng ta lấy băng ở đâu ra chứ?”
Lộ Trúc vẫn đang lẳng lặng lắng nghe ngẩng đầu lên, gắn lại kim vào trong khung thêu: “Làm sao mà chúng ta dùng băng cho được, băng cũng không phải là thứ mà chúng ta có thể dùng.”
Nhiều lắm là được ké khi đi vào phòng hầu hạ đại nương tử đang dùng băng thôi.
“Không có bán sao.”
Lộ Trúc: “Có thì cũng có, nhưng ai dám bỏ ra nhiều tiền như vậy mua băng về dùng đâu. Nước giếng cũng mát mà, nếu thật sự quá nóng thì mua một cái chiếu lạnh, trước khi đi ngủ dùng nước giếng lau qua một lần.
Khương Đường là muốn dùng để làm đồ ăn, trời nóng như vậy, không được ăn đá lạnh là khó chịu biết bao. Nhưng không dùng băng thì không làm được, nàng nhớ rõ trước kia khi đi học đã học cách chế băng như thế nào, dùng tiêu thạch làm ra.
Nhưng cho dù biết chế băng nàng cũng không dám công khai lấy ra. Chỉ có quý tộc mới dùng đến băng, không chỉ vì đắt tiền, mà còn giống như là tượng trưng của thân phận. Những thứ khác chỉ có thể được coi như là thức ăn, trong khi băng mang ý nghĩa là tiền bạc và quyền lực.
Tiêu thạch có thể chế băng, nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi.
Trước đây có tủ lạnh, ai sẽ tự mình chế băng cơ chứ. Khương Đường âm thầm đem ý nghĩ này ném ra khỏi đầu, có thứ có thể làm, có thứ không được.
Tựa như ngày đó chỉ thuận miệng nói chuyện với Lục Cẩm Dao rằng nước vôi và giấm có thể tiêu độc khử trùng, rõ ràng là chuyện trước kia ai cũng biết, nhưng nơi này lại không ai biết cả.
May mắn Lục Cẩm Dao không nói là nàng nói, bằng không hỏi nàng làm sao mà biết, Khương Đường cũng không nói được.
Không có băng chỉ có thể lui mà cầu thứ khác, làm thạch băng, dùng nước giếng lạnh ướp một chút, làm ra cũng là lạnh.
Ngày mai Hoài Hề xuất phủ đi mua hàng, Khương Đường có thể đi theo, nàng xem có bán khoai nưa hay không, đến lúc đó làm món thạch băng đường đỏ.
Hôm nay xem ra là không được rồi.
Khương Đường: “Ngày mai đi, để xem mua được vài thứ không đã.”
Bạch Vi: “Thứ gì vậy?”
Cuối tháng trước Khương Đường xin nghỉ phép hàng tháng, đi ra ngoài mua thêm chút đồ. Kỳ nghỉ hàng tháng của tháng này vẫn chưa dùng tới, có thể lưu lại cho đến cuối tháng.
Ra ngoài mua cũng chỉ hơn nửa canh giờ, có thể tìm được liền tìm, tìm không được thì thôi.
Khương Đường nói: “Khoai nưa, là một loại tương tự như khoai sọ, không biết bên này có hay không?”
Trong số bọn nha hoàn thì người được đi ra ngoài nhiều nhất là Hoài Hề, nhưng Hoài Hề không biết nấu cơm, đi ra mua nhiều nhất chính là thịt dê cùng cá tươi tôm tươi, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nghe chưa từng nghe qua.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Tinh Tương nói: “Cái này phải đến y quán để mua. Khoai nưa chủ trị mụn cóc, sưng độc, nhất định là y quán có bán.”
Trong đám nha hoàn này, Khương Đường ít ở chung với Tinh Tương nhất, nàng ấy ít nói hệt như Tĩnh Mặc, hơn nữa không ở chung trong cùng một gian phòng, người mà nàng không biết nhất chính là Tinh Tương.
Hóa ra nàng ấy biết y lý.
Có thể làm nha hoàn ở Hầu phủ, cũng không phải là người đơn giản.
Khương Đường cười nói: “Vậy thì vừa vặn, ngày mai ta đi y quán xem một chút.”
Ngày hôm sau, Khương Đường cùng Hoài Hề từ cửa phụ góc tây nam đi ra ngoài, Hoài Hề đi mua thịt dê, xem cửa hàng, nói nửa canh giờ sau hẹn gặp ở trước cửa Vĩnh An Bố Trang.
Khương Đường trực tiếp đi tới y quán, quả nhiên có khoai nưa.
Nàng trực tiếp mua luôn hai phần.
Mua cho Yến Kỉ Đường, còn một phần giữ lại cho mình dùng.
Khoai nưa ở y quán đã được bào chế phơi khô, giá không bán theo cân mà bán theo lạng. Cũng may ngày thường kê đơn thuốc ít dùng đến thứ này nên Khương Đường có thể mua thêm một chút.
Khương Đường không mua nhiều, thứ nhất sợ khoai nưa này không làm được thành bột khoai nưa, thứ hai cảm thấy giá cả đắt đỏ, chuẩn bị đến lúc đó đi mấy thôn phía dưới hỏi một chút, dù sao thì dược liệu của y quán cũng nhập từ nơi khác đến.
Nếu như có thể làm ra được thạch băng, Lục Cẩm Dao ăn ngon, căn bản không cần nàng đi tìm vẫn có thể đem khoai nưa tới.
Ngoài khoai nưa ra, còn có nho khô, đậu phộng, nhân hạt dưa, mật hoa quế, sơn tra cắt lát, làm giống như khi làm bánh bao nhỏ là tốt nhất, nếu thêm men rượu nữa thì giống như dệt hoa trên gấm. Mua hết toàn bộ mấy thứ này cũng mất gần một canh giờ, Khương Đường liền ôm đồ đạc đến chờ ở cửa Vĩnh An Bố Trang.
Đợi một lát, Hoài Hề từ đường phố phía nam chạy về, hai người lúc này mới cùng nhau hồi phủ.
Sau khi trở về, Khương Đường bắt đầu làm bột khoai nưa.
Cách làm cũng không khác cách làm bột khoai lang là bao, trên thực tế, những giống thực vật ăn rễ như củ sen khoai lang khoai tây này, đều có thể làm thành bột.
Củ sắn có thể làm thành bột làm bánh trôi, bột khoai lang có thể làm gia vị, các loại đậu xay thành bột có thể làm sương sáo, cho một ít giấm và ớt vào, trộn lên một chút là được một món ăn ngon.
Khoai nưa làm thành thạch không có hương vị kỳ quái gì hết, rưới nước đường đỏ lên, rắc nho khô cùng các loại nguyên liệu nhỏ khác, mùa hè ăn một chén, buổi tối cảm thấy thoải mái hơn ngày thường.
Chén thứ nhất là Triệu đại nương nếm thử, vẻ mặt Khương Đường trông mong nhìn chằm chằm, không đợi Triệu đại nương nuốt xuống liền hỏi: “Như thế nào?”
Triệu đại nương nhai nhai, hương vị không thể nói là kỳ quái, lúc nhìn Khương Đường làm cảm giác giống như đang làm bánh phấn, nhưng cảm giác lại giòn hơn so với bánh phấn.
Bột khoai lang có cảm giác sền sệt, ăn vào thấy hơi nghẹn, nhưng cái này thì không như vậy.
Nước đường nâu sền sệt, đậu phộng được ngâm một chút, hơi mềm. Nho khô và sơn tra một ngọt một chua, còn có một tia hương hoa quế như có như không.
Ăn ngọt mà không ngấy, giải nhiệt sảng khoái.
“Rất ngon nha, cảm giác mát lạnh như có băng, cho dù là ăn một chén trước bữa ăn hay sau bữa ăn cũng được cả.” Triệu đại nương cảm thấy thứ này, kể cả người thích ăn bánh phấn hay thích ăn đồ ngọt cũng thích ăn: “Tiểu Đường, ngươi nói cái nguyên liệu này làm thành món rau trộn lạnh cũng được à?”
Lấy cái này làm thành sợi miến còn không phải là món sợi khoai nưa trộn lạnh sao? Khương Đường nói: “Nhất định là được, nếu cho đại nương tử ăn, vậy thì không thể cho thêm sơn tra, đồ chua… Cho thêm ít hạnh chua cũng được.”
Triệu đại nương lại thử cho hạnh khô chua vào, hương vị cũng không tệ.
Sau khi nếm thử thấy chỗ nào cũng thích hợp, lúc này mới dùng chén sứ trắng múc ra một chén, mặt trên rắc đậu phộng giã nhỏ cùng các loại nguyên liệu nhỏ, lại rưới thêm một thìa nước đường nâu sền sệt, bày lên thìa sứ trắng đồng bộ, lúc này mới đưa đến chính phòng.
Mấy thứ đồ Khương Đường tự mua cũng làm mười chén, thứ này cũng chỉ tốn thời gian làm bột, sau khi chuẩn bị xong chính là bỏ các loại nguyên liệu nhỏ vào bên trong.
Bởi vì nguyên liệu khoai nưa làm ra món này rất đắt, cho nên món thạch băng này không thể như giá món chay, vẫn là mười sáu văn tiền một chén.
Bội Lan cũng cảm thấy có hơi đắt tiền, nhưng lại không ngăn cản được sự thèm ăn, trong lòng nghĩ ta chỉ nếm thử mà thôi, nếu không dễ ăn thì lần sau không mua nữa là được.
Kết quả sau khi ăn xong lại lấy thêm một chén từ chỗ Khương Đường, may mắn giá bán cho các nàng rẻ hơn nha hoàn ở các viện khác một chút, nếu không thì toàn bộ tiền công một ngày cũng tiêu sạch.
Khương Đường nói: “Cái này đừng ăn nhiều, không chắc bụng đâu, ăn xong đợi một lát liền đói bụng lại.”
Bội Lan xoa bụng: “Ừ, ta ăn không nhiều lắm.”
Khương Đường bán được tổng cộng mười sáu phần, Yến Kỉ Đường bốn phần, các viện khác mười hai phần. Tổng cộng kiếm được hai trăm hai mươi đồng tiền, trừ bỏ chi phí, kiếm được hơn tám mươi đồng.
Mới xâu tiền lại xong, Nguyệt Vân liền tới truyền lời: “Đại nương tử bảo ngươi đi qua nói chuyện.”
Chén thạch băng kia Lục Cẩm Dao đã ăn hơn phân nửa, chén sứ trắng bày trên bàn nhỏ bên cạnh, ánh mặt trời chiếu vào, phía trên một mảnh ánh sáng.
Khương Đường hành lễ: “Nô tỳ gặp qua đại nương tử.”
Lục Cẩm Dao giơ tay lên: “Ngồi đi.”
Nàng ấy vẫn luôn nói làm ăn phải đi từng bước một, giống như gà nướng vịt nướng ngày đó, nàng ấy cảm thấy ngon, nếu thật sự lấy ra bán cũng có thể kiếm tiền. Nhưng mở cửa hàng có nghĩa là thuê cửa hàng mặt tiền, mời chưởng quầy sư phụ làm giúp, cứ như vậy phải chuẩn bị ít nhất nửa tháng mới xong.
Cửa hàng càng nhiều càng phí tâm, cho nên Lục Cẩm Dao vẫn luôn trì hoãn kéo dài.
Nhưng có thứ có thể trì hoãn, có thứ lại không.
Tựa như cái này, mặc dù ngon, nhưng chỉ có mùa hè nóng bức mới có người mua, chờ đến mùa thu lạnh thì ăn không được, tính toán đâu ra đấy thì cũng chỉ bán được hơn một tháng.
Hơn nữa là có vị ngọt, đặt ở Cẩm Đường Cư bán là được, không cần một mình thuê riêng một cái cửa hàng.
Lục Cẩm Dao gọi Khương Đường tới đây là muốn hỏi xem chi phí như thế nào, có thể buôn bán được hay không.
Làm ăn, đương nhiên là muốn kiếm tiền.
Lục Cẩm Dao nói: “Nguyên liệu làm ra thứ này là cái gì?”
Khương Đường đáp: “Là khoai nưa, mua từ y quán bên ngoài, thứ này có thể làm thuốc, đi vòng quanh mấy chỗ chỉ có y quán mới có.”
Lục Cẩm Dao nói: “Giá có đắt không?”
Khương Đường: “Cái này ở y quán bán theo lạng, năm văn tiền một lạng.”
Cũng chính là năm mươi văn một cân, nhưng bởi vì khoai nưa của y quán là loại đã được bào chế nên so với giá củ tươi đắt hơn, hẳn là đắt gấp năm sáu lần.
Năm cân khoai nưa khô có thể làm ra một cân bột, một cân bột có thể làm ra được mấy chục bát thạch băng. Giá tiền Khương Đường bán ra cũng cao, nói tóm lại là có thể kiếm tiền.
Ngoại trừ thạch băng này, những thứ khác Lục Cẩm Dao đều biết giá cả.
Bán là có thể bán, chỉ là cái này làm ra dùng cái gì để đựng đây. Cái này dạng lỏng, không giống như bánh điểm tâm, một gói giấy dầu là được. Mặt tiền cửa hàng chỉ lớn có chừng đó, khách nhân nhiều lúc xoay người đều cố sức, căn bản không có chỗ để ngồi ăn.
Bởi vậy sinh ra khó khăn.
“Cái này làm sao mà bán được đây…”
Khương Đường nghe Lục Cẩm Dao nói như vậy chính là muốn làm ăn, chỉ cần muốn làm, chuyện gì cũng không phải chuyện khó.
Thời đại này cũng không có đồ nhựa, ngay cả giấy cũng không dày như vậy, đặt trong hộp giấy cũng không được.
Khương Đường thử thăm dò nói: “Đại nương tử, buổi sáng trong ngõ nhỏ có người bán sữa đậu nành. Lão bá kia cũng chỉ có một quầy hàng nhỏ, bên cạnh có bốn năm cái ghế gấp. Có thể uống ở ngay tại đó, cũng có thể tự mình mang chén đi đựng.”
Chén là to nhỏ khác nhau, nhưng muỗng múc sữa đậu nành lại giống nhau.
Lục Cẩm Dao lập tức hiểu ra, nàng ấy cười nói: “Được, ta lại cân nhắc một chút, ngươi trở về trước đi.”
Khương Đường hành lễ cáo lui, món thạch băng này của nàng, sợ là chỉ có thể bán một khoảng thời gian ban ngày thôi.
Chạng vạng, Lộ Trúc bảo nàng đi thư phòng, Lục Cẩm Dao đã viết xong văn thư: “Ngươi xem một chút đi, bởi vì cái này chỉ có thể bán hơn một tháng, cho nên giá không cao như công thức điểm tâm.”
Lục Cẩm Dao muốn cho mười lượng bạc, nếu Khương Đường cảm thấy thích hợp thì ký. Vẫn là thời hạn ba năm, ba năm sau, Lục Cẩm Dao không thể dùng công thức này để buôn bán nữa.
Khương Đường nếu muốn dựa vào bán thạch băng để kiếm đủ mười lượng bạc thì phải bán hơn hai ngàn chén, còn chưa tính là thời gian tự mình làm bột, đem công thức này bán cho Lục Cẩm Dao, tuy rằng sau này nàng không thể lấy cái này ra để buôn bán, nhưng nhất lao vĩnh dật.
Khương Đường gật đầu: “Đại nương tử, nô tỳ đã xem qua rồi, vậy liền viết công thức ở đây luôn.
Ngoại trừ làm thạch băng như thế nào, còn có các loại nguyên liệu phụ trợ khác, đều cùng viết xuống.
Lục Cẩm Dao nhìn chữ Khương Đường càng ngày càng tốt, không khỏi nở nụ cười, cũng viết tên mình lên đó.
Sau khi viết xong công thức, Khương Đường ký tên ấn lên dấu tay là có thể đi theo Lộ Trúc lấy bạc.
Lúc này trực tiếp đưa ngân phiếu, Khương Đường hiện tại đã có không ít tấm ngân phiếu, tất cả đều được khóa trong ngăn tủ.
Lộ Trúc dặn dò hai câu: “Tiền tài không được để lộ, ăn tiêu cũng phải tiết kiệm một chút.”
Nàng ấy đoán được Khương Đường hiện tại đã tiết kiệm được không ít tiền, chỉ riêng tiền thưởng đã là một khoản không ít rồi, nhưng không phải tất cả đều là tiền thưởng chủ tử ban thưởng, còn có tiền làm buôn bán nữa.
Lộ Trúc ngược lại không cảm thấy ghen tị, mỗi người đều có mạng riêng. Muốn nói ghen tị, Cẩm Đường Cư mỗi tháng đều có thể kiếm được mấy trăm lượng bạc, làm nha hoàn không phải chính là như vậy sao.
Giống như Khương Đường cũng rất tốt.
Chính là có loại cảm giác nói không rõ ràng, luôn cảm thấy Khương Đường tích góp tiền là định dùng vào chỗ khác.
Khương Đường cầm ngân phiếu bỏ vào trong túi tay áo, trong thời gian ngắn Lục Cẩm Dao hẳn là sẽ không mua thêm đồ khác nữa, sợ là phải đợi sau khi vào thu mới xem loại điểm tâm khác.
Lục Cẩm Dao là người cẩn thận, một chuyện không nắm chắc mười phần sẽ không làm.
Khương Đường không thể bán cho nha hoàn Hầu phủ nữa, số thạch băng còn lại tự mình làm ăn đi.
Để nhanh chóng chịu đựng qua cái nóng này.
Đúng vậy, chính là chịu đựng.
Ngoại trừ chờ mưa, chính là chờ đến chạng vạng, ban đêm ngồi ở trong sân còn mát mẻ được một chút.
Nha hoàn Yến Kỉ Đường mỗi người cầm một cái quạt hương bồ, cứ như vậy qua hai ngày, trời còn chưa trở lạnh, Cố Kiến Châu chuẩn bị đi làm lại.
Lục Cẩm Dao cho rằng Cố Kiến Châu có thể nghỉ được bốn năm ngày, lúc này mới hai ngày mà thôi.
Cố Kiến Châu nói: “Bây giờ chính là lúc cần dùng người, ta làm sao có thể vẫn nhàn rỗi ở trong nhà được.”
Y phục ban đầu của hắn không còn quá vừa người nữa, thân y phục mùa hè này là tú nương trong phủ may gấp, tổng cộng hai bộ, một bộ màu lam nhạt, một bộ màu xanh cỏ.
Lục Cẩm Dao nói: “Phu quân nói phải, vậy chàng đi làm đi, ta đi cửa hàng xem một chút. Hiện tại trời nóng, Khương Đường làm một loại thức ăn mới, có thể giải nhiệt, ta xem có thể bán ở trong cửa hàng hay không.”
Cố Kiến Châu giữ chặt Lục Cẩm Dao: “Ta nói là nếu, nếu triều đình phái ta đi đến Điền Nam trị thủy, mấy tháng không trở về, nàng có trách ta hay không?”
Lục Cẩm Dao: “Không, nếu chàng thật sự đi trị thủy, có thể giải quyết nguy nan cho dân chúng Điền Nam, vậy chỉ có thể nói dân chúng nơi đó so với ta cùng hài tử càng cần chàng hơn.”
Cố Kiến Châu là phu quân của nàng ấy, nhưng đồng thời cũng là quan viên triều đình.
Cố Kiến Châu khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Chờ mặt trời ló dạng vào buổi sáng, Khương Đường cùng với Tinh Tương đi theo Lục Cẩm Dao đến Cẩm Đường Cư.
Trời càng ngày càng nóng, lợi nhuận của cửa hàng mỗi ngày đều giảm xuống một chút.
Bội Lan nói các cửa hàng trên đường làm ăn tốt nhất là trong hai mùa, mùa xuân và mùa thu.
Trời nóng ngại mặt trời chói chang không muốn đi ra ngoài, lúc trời lạnh lại ngại quá lạnh.
Đây đều là kinh nghiệm tổng kết ra khi Bội Lan đi mua đồ ăn, mặc dù một năm cũng chỉ đi ra mười mấy lần, nhưng mười mấy lần này mỗi lần mỗi khác.
Ngoại trừ thời điểm nóng bức giá lạnh, việc kinh doanh cũng không tốt khi thời tiết xấu.
Tháng sáu có mấy trận mưa, mấy ngày đó buôn bán cũng chỉ có mấy lượng bạc mà thôi.
Trừ đi chi phí nhân công và tiền thuê cửa hàng, tương đương với…không kiếm được đồng nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận