Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ

Chương 95


Một lượng bạc không rẻ, nhưng so với bánh trung thu của Ngũ Hương Cư tuyệt đối không tính là đắt.
Những khách hàng cũ đã quen ăn bánh trung thu, nhìn thấy bánh trung thu đặt trên quầy, không cần suy nghĩ đã mua một hộp. Nghe là loại hương vị mới, bên trong có lòng đỏ trứng và hạt sen, ăn không quá ngọt nên mua thêm hai hộp.
Bánh trung thu không làm nhiều, vừa nướng vừa bán.
Nướng xong phải để nguội, lúc đầu chỉ đặt hai mươi hộp, ai cũng không nghĩ tới rất nhanh đã bán hết, muốn mua nữa chỉ có thể chờ.
Bánh trung thu bên chỗ cửa hàng mới bán nhanh hơn, An Dương quận chúa mua sáu hộp.
Hiện tại bánh điểm tâm được làm hoàn toàn bằng tay, không có chất bảo quản, ngay cả khi thời tiết mát mẻ cũng không thể để quá lâu. Hơn nữa, bánh trung thu để lâu thì sẽ ăn không ngon.
Khương Đường nói: “Bánh trung thu này để lâu sẽ hỏng, hơn nữa người chưa từng ăn qua loại này cũng không nhất định sẽ thích.”
Ở đâu có người làm ăn lại hy vọng khách mua ít.
An Dương cười nói: “Ta mua thêm tặng cho người ta.”
Khương Đường tỏ vẻ vậy thì không có việc gì: “Vậy thì cố ăn nhanh một chút, ăn hết trong vòng năm ngày là được. Có thêm nĩa nhỏ và d.a.o nhỏ ở bên trong, còn có điểm tâm khác, cũng có thể nhìn xem.”
Thạch băng bán thêm nửa tháng nữa là được, có thể bán những loại điểm tâm khác lâu hơn.
An Dương chỉ mấy loại điểm tâm khác: “Vậy thì thêm hai cái này, bánh đại phúc với bánh ngàn tầng nữa, mỗi loại ba cái.”
Khi các loại điểm tâm được lấy xong, An Dương sảng khoái thanh toán tiền. Tổng cộng tám lượng, lúc đang đợi gói, An Dương hỏi thêm: “Sao hôm nay ngươi ở đây, mấy ngày nay đều ở chỗ này à?”
Khương Đường nói: “Lại đây dạy các nàng làm điểm tâm, trước trung thu sẽ quay về.”
An Dương nói: “Vậy thì ngày mai ta lại đến, nhớ để dành một gian phòng cho ta. Ngươi biết chơi mạt chược phải không, ngày mai có thể chơi cùng không?”
Có đôi khi không đủ người, nha hoàn của cửa hàng sẽ góp vào cho đủ số.
Khương Đường ra dấu tay với An Dương: “Có biết một chút.”
An Dương rất thích Khương Đường, không biết nàng mua nhiều thế này thì Khương Đường có thể lấy được tiền hay không. Nếu có thể thì nàng sẽ mua thêm, trên đời này làm sao có người đẹp như vậy, không chỉ đẹp mắt mà tính tình cũng tốt.
Thật đúng là khiến cho mọi người đều thích.
Khương Đường cười nhìn An Dương rời đi. Nàng đã tính, một hộp bánh trung thu bán một lượng bạc, lợi nhuận ròng có sáu thành. Nàng có thể kiếm được hơn một đồng bạc mỗi hộp bánh trung thu.
An Dương mua sáu hộp, Khương Đường có thể kiếm được bảy đồng bạc.
Như thế này tốt hơn nhiều so với mua đứt công thức.
Mấy ngày nay Khương Đường nguyện ý không đi đâu hết, chỉ ở chỗ này làm bánh trung thu, bán bánh trung thu, kiếm được một khoản bạc lớn.
Có lò nướng nên làm nhanh hơn, một mẻ có thể làm mười mấy cái. Trứng vịt muối không đủ thì Khương Đường trực tiếp dùng muối và bột mì ướp lòng đỏ trứng vịt, tiết kiệm thời gian hơn so với ngâm bùn.
Trưa ngày mười một tháng tám bắt đầu bán, bán được nửa canh giờ thì hết. Người đứng chờ trong cửa hàng vốn không nhiều, nhưng sau đó, người xếp hàng dần dần nhiều hơn, cho đến buổi tối sắp đóng cửa vẫn còn một người chờ.
Khương Đường lấy mẻ cuối cùng ra, nói: “Phải để nguội mới đậy nắp, lòng đỏ trứng bên trong vẫn còn tiết dầu, lúc bán nhớ dặn, lúc cắt cẩn thận một chút.”
Ở chỗ này ăn bánh trung thu đều là cả nhà chia nhau một cái bánh, có ý đoàn viên mỹ mãn.
Một mẻ bánh trung thu có thể đựng trong ba hộp, làm xong mẻ này rồi hôm nay sẽ không làm nữa. Ngoại trừ người đang đợi không biết là quản sự phủ nào thì cũng không còn ai chờ mua.
Cửa hàng phải kiểm kê lau dọn, không có chuyện của Khương Đường nữa nên nàng trở về Hầu phủ.
Hôm nay Lục Cẩm Dao tặng bánh trung thu cho các viện trong phủ. Nàng còn nghĩ đến Cố Kiến Châu, nhưng Cố Kiến Châu đang ở Điền Nam xa xôi, đưa qua đó sợ hỏng, chỉ có thể chờ trở về mới làm.
Buổi tối Khương Đường trở về, Lục Cẩm Dao hỏi đơn giản vài câu làm ăn như thế nào, thấy trong mắt Khương Đường lộ rõ vẻ mệt mỏi không che dấu được nên để nàng trở về nghỉ ngơi.
Từ ngày mười một đến mười bốn, Khương Đường đều ở Cẩm Đường Cư.
Đôi khi Lục Cẩm Dao cũng muốn nói, nếu sư phụ điểm tâm biết làm rồi thì Khương Đường không đi cũng được. Nhưng vừa nghĩ tới việc bán bánh trung thu thì Khương Đường sẽ được chia lợi nhuận, bán càng nhiều nàng được nhận càng nhiều, cũng tùy nàng đi.
Cửa hàng buôn bán tốt, Lục Cẩm Dao càng kiếm được nhiều.
Lục Cẩm Dao tặng bánh trung thu cho các viện, Trịnh thị cảm thấy ngon, có ý quan tâm đến việc làm ăn của Lục Cẩm Dao, quà tặng tết Trung thu cho các nhà đều lấy bánh trung thu mua ở Cẩm Đường Cư.
Hiện tại rất khó mua được loại bánh trung thu này, nhưng bà ấy lại rất dễ.
Bà ấy là bà bà của Lục Cẩm Dao, chỉ cần nói rồi giao bạc là bánh trung thu đến tay, căn bản không cần cho người xếp hàng mua.
Mặc dù tiêu tiền nhưng Trịnh Thị rất vui.
Đương nhiên Lục Cẩm Dao cũng rất vui, ngoại trừ bày bán bánh trung thu trong cửa hàng thì những buổi xã giao của Sở Hàm Ngọc cũng đặt bánh ở chỗ nàng.
Bánh trung thu này có hương vị mới lạ, không chỉ mới lạ mà ăn cũng ngon.
Vị mặn không phải là muối mặn, mà là lòng đỏ trứng vịt muối, mặn mà thơm. Ngay cả Vĩnh Ninh Hầu không thích ăn đồ ngọt hôm nay cũng ăn một miếng bánh trung thu.
Trịnh thị nói: “Tuy không nói, nhưng đoán chừng cũng do Khương Đường nghĩ ra. Ngươi nói xem, sao người này có ý tưởng không giống người thường vậy chứ, cái này ngon hơn bánh ngũ nhân.”
Trịnh thị đã ăn bánh trung thu ngũ nhân mấy chục năm.
Vĩnh Ninh hầu từ chối cho ý kiến, trò không hẳn không bằng thầy, thầy không hẳn giỏi hơn trò. Mỗi người có sở trường riêng. Quả thật Khương Đường rất giỏi trù nghệ.
Nói thật, trong lòng Vĩnh Ninh Hầu có vài phần cảm kích nàng, làm ra được bánh khô nén.
Mặc dù bây giờ hắn không còn mang binh, nhưng ký ức trước đây vẫn còn.
Nên cảm tạ Khương Đường.
Phần lớn mọi người đều cảm thấy bánh trung thu nhân song hoàng liên dung ăn ngon, Hàn thị cũng cảm thấy ngon. Nàng ta không cảm thấy mất mặt, cũng cười tìm Lục Cẩm Dao đặt mấy hộp, chuẩn bị đưa cho nhà mẹ đẻ và mấy quan viên phía trên của Cố Kiến Phong.
Dù sao cho Lục Cẩm Dao bạc, Hàn thị cũng không cảm thấy ngượng.
Nàng ta cũng nghĩ rằng nó ngon.
Chẳng qua, mỗi lần Cẩm Đường Cư đưa ra được cái gì mới, nàng ta nhớ tới Khương Đường, trong lòng lại chua xót.
Nhất định Lục Cẩm Dao kiếm được không ít tiền, không thấy đã mở cả chi nhánh rồi đấy sao.
Bánh trung thu được bán đến ngày mười lăm tháng tám, Khương Đường đếm tổng cộng tám trăm chín mươi ba hộp.
Một hộp nàng có thể được chia hơn một đồng bạc, gần chín trăm hộp kia chính là... hơn một trăm lượng? Khương Đường cảm thấy tính không đúng, lại tính lần nữa trong lòng.
Kết quả vẫn hơn một trăm lượng bạc.
Chỉ trong thời gian ngắn đã kiếm được hơn một trăm lượng bạc!
Ngoại trừ việc bán dược liệu, Khương Đường chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, cộng thêm số bạc mà nàng tích góp được là đã hơn bảy trăm lượng.
Hơn nữa lúc này mới buổi sáng, chưa đến tối, có lẽ có thể bán đủ một ngàn hộp.
Khương Đường vừa vui vừa hối hận, hối hận không bán bánh trung thu sớm hơn. Nếu sớm hơn một chút, có lẽ số bạc kiếm được còn có thể tăng gấp đôi.
Khương Đường hiện tại chưa lấy được bạc, chỉ xem sổ sách, bao nhiêu nguyên liệu làm ra được bao nhiêu bánh trung thu, xem cái này là biết.
Khương Đường thấy hai ngày nay cũng bán được không ít trúc bài, chưa bán được mạt chược, cuối cùng nàng từ tiểu nha hoàn biến thành cổ đông nhỏ.
Cho dù chỉ được chia lợi nhuận từ việc bán trúc bài và bánh trung thu.
Bánh trung thu chỉ được bán vào dịp Tết Trung thu, qua Tết Trung thu, bất kể cửa hàng bánh ngọt nào cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng bánh trung thu nữa.
Muốn ăn chỉ có thể mua trước trung thu.
Khương Đường cũng phụ làm bánh trung thu, mấy cái lò nướng bánh trong tiệm không được nghỉ ngơi giây phút nào. Cửa hàng điểm tâm có ba lò nướng bánh, sau đó ngại không đủ dùng nên tìm sư phụ dựng thêm hai lò nướng nữa.
Từ sáng bận rộn đến chạng vạng, Khương Đường thấy người trong cửa hàng dần dần ít đi, lúc này mới thu dọn chuẩn bị trở về.
Bầu trời bên ngoài xanh thẫm, chân trời còn vương chút vệt sáng chưa tản hết.
Trăng sáng giống như treo trên cành cây, Khương Đường nhìn hai lần, chà xát cánh tay có chút lạnh lẽo, nói với xa phu: “Trở về đi.”
Vĩnh Ninh Hầu phủ hôm nay náo nhiệt sôi nổi.
Chính viện chuẩn bị gia yến, mời cả nhà ngắm trăng, ngắm hoa cúc, ăn cua.
Hàn thị mời gánh hát, hát hí khúc ở bãi đất trống bên cạnh núi giả hoa viên, cơm nước xong là có thể qua xem, còn chuẩn bị điểm tâm rượu trái cây, có thể uống vài chén.
Giữa tháng Cố Kiến Hiên, Cố Ninh Viễn cũng được nghỉ, ngoại trừ Cố Kiến Châu ở Điền Nam, những người còn lại trong phủ đều ở đây.
Trịnh thị bảo Lục Cẩm Dao ngồi bên cạnh bà ấy, đầu tiên là hỏi thăm Cố Kiến Châu, sau đó hỏi tình hình gần đây của mẫu thân Lục Cẩm Dao. Trong yến hội thỉnh thoảng nói chuyện cùng Lục Cẩm Dao, có thể nói là cho đủ mặt mũi.
Hôm nay gia yến là do phòng bếp lớn chuẩn bị, Trịnh thị không thấy Khương Đường, lắm miệng hỏi một câu.
Lục Cẩm Dao cúi đầu nói: “Bên chỗ cửa hàng mới có bày bán bánh trung thu, nàng ấy đi qua đó hỗ trợ.”
Cho dù những người khác học được nhưng làm không nhanh bằng Khương Đường, cũng không tốt bằng Khương Đường.
Hơn nữa hôm nay là Trung thu, có lẽ Lục Cẩm Dao ở chính viện đợi đến khuya mới trở về, lại đây chỉ mang theo Nguyệt Vân cùng Bạch Vi, nha hoàn khác thấy không có việc gì nên nghỉ ngơi một lát, có thể trở về cùng người nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.
Nhưng Khương Đường thì khác, nàng được mua về, cho dù vẫn còn người nhà thì cũng không ở Thịnh Kinh nên không thể về nhà.
Hơn nữa bị bán tới đây, đã sớm chặt đứt với người nhà.
Lục Cẩm Dao nghĩ, thay vì một mình ở lại Yến Kỉ Đường, không bằng ở trong cửa hàng.
Ít nhất nhiều người thêm náo nhiệt.
Trịnh thị không hỏi kỹ, bảo mọi người ăn nhiều một chút. Hài tử đã trưởng thành, quanh năm suốt tháng không có mấy lần có thể ngồi cùng nhau ăn cơm.
Hôm nay Vĩnh Ninh Hầu cũng vui, uống rượu theo mấy nhi tử.
Cố Kiến Sơn lấy cớ chốc lát còn có việc, không uống rượu.
Cố Kiến Thủy nói: “Hôm nay trung thu, uống hai chén cũng không say, sẽ không làm chậm trễ chính sự.”
Nói xong, muốn rót rượu vào ly của Cố Kiến Sơn.
Trịnh thị giải vây: “Đừng uống, thường xuyên tụ họp thì cũng không quan tâm một chén hay hai chén đâu.”
Cố Kiến Thủy lập tức buông bầu rượu xuống, dùng đũa công gắp cho Cố Kiến Sơn một con tôm: “Mẫu thân nói đúng, vậy ăn nhiều đồ ăn một chút.”
Lục Cẩm Dao cười: “Mẫu thân cũng ăn nhiều một chút.”
Yến hội ở chính viện không thể kết thúc sớm, nha hoàn Yến Kỉ Đường thu dọn gần xong xuôi hết, để lại Bội Lan chờ Khương Đường, những người còn lại đều về nhà.
Bội Lan nói: “Quà Trung thu cho ngươi đặt ở nhĩ phòng đấy. Đại nương tử phát bánh trung thu, hai cân thịt, nửa lượng bạc. Bánh trung thu là của Cẩm Đường Cư, cái này ăn ngon thật. Đại nương tử còn nói hôm nay có thể về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, hay là ngươi đi về nhà với ta đi, nhất định cha nương ta thích nữ nhi như ngươi.”
Yến Kỉ Đường trống rỗng, ngoại trừ hai bà tử canh cửa, ngay cả mấy người Cao ma ma cũng trở về đoàn tụ với người nhà, một chốc cũng chưa về.
Bội Lan nghĩ nàng phải đi rồi, vậy ở Yến Kỉ Đường không phải chỉ còn lại một nha hoàn là Khương Đường thôi sao. Hôm nay Trung thu mà như vậy thật quá cô đơn.
Cùng nàng trở về là vừa vặn, ăn một bữa cơm, sau đó lại cùng nhau trở về.
Khương Đường cười nói: “Không đâu, ta muốn ra ngoài xem hội đèn lồng, các ngươi nhớ về sớm.”
Bội Lan thấy không thuyết phục được, nên không tiếp tục: “Vậy thì ta đi đây.”
Đi hai bước, nàng ấy quay đầu lại: “Thật không đi à!”
Khương Đường: “Thật mà, lát nữa ta đi ra ngoài, không chừng ngươi còn có thể nhìn thấy ta nữa đấy, mau về nhà đi.”
Khương Đường trở về nhĩ phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó trở về phòng hạ nhân thay xiêm y, ra ngoài xem hội đèn lồng.
Nàng mua một cái mặt nạ trước, sau đó mới bắt đầu đi dạo trên đường.
Đèn lồng trong hội đèn lồng hôm nay đẹp hơn so với Tiết Khất Xảo, đèn lồng có hình trăng tròn, có đèn thỏ, một mảnh đèn đuốc chiếu sáng đường phố dài giống như ban ngày.
Bên đường còn có diễn múa rối bóng, kể về câu chuyện Hằng Nga bay lên cung trăng. Khương Đường dừng chân xem một hồi lâu, cuối cùng lấy ra hai văn tiền từ trong túi tiền đặt ở trong đĩa sắt của tiểu cô nương thu tiền.
Thật ra nàng cũng hơi nhớ nhà, bình thường không cảm thấy, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đang ăn cơm đoàn viên, chỉ có một mình nàng ở đây nên mới bắt đầu suy nghĩ.
Đã đến đây rồi toàn phải nghĩ cách chuộc thân, nghĩ cách kiếm tiền, nghĩ cách phải sống như thế nào, rất ít khi nhớ nhà như ngày hôm nay.
Khương Đường xem múa rối bóng xong, lại đi xem xiếc phun lửa, đi dọc theo đường, cuối cùng đến trước quầy hạt dẻ xào đường.
Nàng lấy sáu văn tiền trong túi tiền ra: “Cho ta nửa cân hạt dẻ rang đường.”
“Nửa cân hạt dẻ rang đường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận