Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ
Chương 135
Chính vì bà hiểu Cố Kiến Sơn rất rõ nên bà biết hắn rất nghiêm túc với chuyện này. Nếu không có những chuyện này thì người ta còn cho rằng Cố Kiến Sơn chỉ là muốn nạp Khương Đường làm thiếp…
Nghĩ như vậy Trịnh thị cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, Khương Đường là một cô nương tốt, phải chịu tội nghiệt gì mà ủy thân làm thiếp thất cho người khác.
Trịnh thị là chính thê nên hiểu rất rõ sự gian nan của kẻ làm thiếp bên dưới.
Lúc còn trẻ thì còn có thể dựa vào nhan sắc để tranh giành một chính, không có khả năng được nâng lên làm chính. Bọn họ bây giờ hoặc là lễ Phật hoặc là không ra khỏi cửa, không có một chút tự do nào.
Một nữ tử như Khương Đường vẫn nên tìm một nhà bình thường gả vào, dựa vào bản lĩnh của mình vẫn có thể chống đỡ đến lúc làm rạng rỡ tông môn, nhà chồng tất nhiên cũng sẽ xem trọng nàng.
Sao lại phải gả cho Cố Kiến Sơn? Trong chớp nhoáng, Trịnh thị đột nhiên nghĩ tới một người, cảm thấy người đó là người phù hợp nhất, tháng chín vừa rồi Hầu phủ mở tiệc đãi khách để thông báo chuyện lập thế tử, cũng có người từ Nhữ Lâm tới chúc mừng.
Sau đó cha mẹ chồng của bà đã trở về quê, đại tẩu Ninh thị gửi gắm hai hài tử lại cho bà, một là vì ấu tử Cố Kiến Hiên phải ở lại tham gia khoa cử, thứ hai là muốn ở lại Thịnh Kinh tìm một cọc hôn nhân.
Ninh thị không cầu gia thế, chỉ xem nhân phẩm, nếu là cố kỵ thân thế của Khương Đường, Trịnh thị sẽ ra mặt tìm người nhận Khương Đường làm nghĩa nữ.
Sang năm Cố Kiến Hiên sẽ tham dự khoa thi mùa xuân, năm nay mười sáu tuổi, tuổi tác cũng tương đương, tính cách đơn thuần thiện lương, gia thế trong sạch, cũng không khiến Khương Đường chịu thiệt thòi.
Nếu việc hôn nhân được quyết định xong, Cố Kiến Sơn biết Khương Đường trở thành đệ muội của hắn, cho dù hắn không cam lòng thì cũng không thể nói được gì.
Cũng coi như là vẹn cả đôi đường, tuy biện pháp như thế xem như là khiến mọi người cảm thấy vui vẻ nhưng Trịnh thị lại do dự.
Nếu Cố Kiến Sơn thật sự thích Khương Đường, nhìn thấy người mình ái mộ trở thành thê tử của người khác, chắc chắn trong lòng hắn sẽ rất khó chịu.
Tiểu nhi tử của bà mười mấy tuổi đã vào quân doanh, lăn lê bò lết mới tới được địa vị như bây giờ, không ở nhà hưởng phúc được bao nhiêu.
Đại ca của hắn cái gì cũng không làm được mà vẫn được phong quan, sống trong nhung lụa. Mấy huynh đệ khác đều là công tử Hầu phủ, ăn uống không lo. Chỉ có Cố Kiến Sơn ở Tây Bắc chịu lạnh, lần này trở về cũng là tìm được đường sống trong chỗ chết, phúc phần nên hưởng không hưởng được, càng chưa bao giờ đề cập tới chuyện hắn muốn cái gì.
Trịnh thị không đành lòng nên cũng không nói với Vĩnh Ninh hầu chuyện hôn nhân của Cố Kiến Hiên, chỉ còn cách kéo dài một thời gian rồi tính tiếp.
Hắn chưa quay về thì hẳn sẽ không có việc gì, có lẽ mấy chuyện này đều là giả, đều là bà tự mình phỏng đoán.
Cũng sắp tới tết rồi, Cố Kiến Sơn gửi thư về nói không thể về kịp trước tết, Trịnh thị đau lòng nhi tử, nhưng cũng không như trước đây trà nước đều uống không vô.
Cũng là nhờ Khương Đường làm mạt chược và bài trúc, mỗi ngày chơi một chút thì bao nhiêu muộn phiền trong lòng đều tan biến.
Trịnh thị và mấy vị phu nhân có giao tình tốt đều tụ lại với nhau, bởi vì những chỗ khác không có mạt chược, chỉ có Cẩm Đường Cư có, nhưng Cẩm Đường Cư là nơi của các tiểu nương tử trẻ tuổi tới chơi, các bà tới đó thì không phù hợp nên đều tới nơi này của Trịnh thị để chơi cùng.
Trong đó có một vị phu nhân hỏi Trịnh thị: “Ta nhớ rõ vị Khương cô nương vốn là người trong phủ của bà, hiện giờ đang buôn bán thức ăn sao, bà nói tỉ mỉ cho ta nghe một chút.”
Trịnh thị giương mắt, cười nhẹ: “Bà hỏi nàng làm gì?”
Vị phu nhân kia ôn tồn nói: “Trong nhà ta có một người con thiếp thất, cũng đã tới tuổi nên thành thân. Ta nghe người ta nói vị tiểu nương tử này không tệ, tuy từng làm nha hoàn nhưng đó cũng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất cũng biết cách đối nhân xử thế ở chốn nhà cao cửa rộng, nàng và Tứ nhi tức nhà bà bây giờ tình như tỷ muội. Nhi tử của thiếp thất nhà ta cũng là người có học vấn, bà cứ yên tâm đi.”
Trịnh thị lại cười cười: “Ta cũng không rõ lắm, để có gì ta sẽ cho người hỏi thăm một chút.”
Lý phu nhân tươi cười nói: “Vậy chuyện này đành nhờ cậy bà vậy.”
Trịnh thị đã quên mất một chuyện, có một câu nói rằng “nhất gia nữ, bách gia cầu”, ngoại trừ xuất thân của Khương Đường hơi kém thì những mặt khác cho dù quý nữ thế gia có ra roi thúc ngựa cũng khó mà so được.
Có thể tự mình lập môn hộ, còn biết làm ăn buôn bán, có thể kiếm được từng đống từng đống bạc lớn.
Ngoại trừ con vợ cả không muốn cưới người có gia thế thấp ra thì vẫn còn một cơ số người muốn hỏi cưới Khương Đường đó, Trịnh thị thầm nghĩ, có lẽ chờ đến lúc Cố Kiến Sơn trở về thì người tới Khương gia cầu thân đều đã chất thành đống.
Bà cũng không cần lo Khương Đường sẽ gả cho Cố Kiến Sơn nữa.
Khương Đường ở một mình, không có song thân, người nào muốn cầu thân thì theo lẽ thường sẽ đến tìm người chủ trì lễ cập kê là Phùng thị, nếu Cố Kiến Sơn thật sự có lòng riêng thì Phùng thị chắc chắn sẽ tìm cách từ chối.
Hoặc là tới tìm bà, giống như Lý phu nhân vậy.
Lúc này Trịnh thị phải nói mấy lời hay ho về Khương Đường, nhân lúc còn sớm khiến cho Khương Đường chú ý tới nam nhân khác, cũng đỡ cho nàng nghĩ tới những thứ không phù hợp với mình.
Nhưng bà cũng không biết vì sao bà lại không nói lời nào.
Lý phu nhân rất là nhiệt tình: “Vậy được, bà hỏi ý kiến của Tứ tức phụ nhi nhà bà một chút đi, hỏi xong thì báo lại với ta.”
Trịnh thị: “…”
Gần tới thời điểm cuối năm, Trịnh thị cũng không hẹn người khác tới đánh bài nữa.
Mỗi ngày chỉ ở trong nhà trồng hoa nuôi chim, thỉnh thoảng sẽ gọi Hàn thị tới thương lượng chuyện chuẩn bị tết nhất một chút.
Hàn thị phụ trách thay mặt phủ Vĩnh Ninh hầu đưa quà tết cho các nhà, đã quyết định sẽ chọn một hộp điểm tâm của Cẩm Đường Cư, một rổ trái cây và hai bình rượu ngon.
Hàn thị cố ý hỏi: “Mẫu thân, lúc sinh nhật ngài Khương Đường cô nương có đi lễ, tết năm nay có cần phải tặng lễ qua đó không?”
Trịnh thị nghĩ ngợi nói: “Đưa đi.”
Hàn thị lại nói: “Tứ đệ muội sinh Chiêu ca nhi, lễ vật đưa qua phủ Bình Dương hầu chắc cũng phải chú trọng hơn một phần, cũng coi như là tâm ý của chúng ta.”
Hàn thị biết mẹ chồng vẫn còn nhớ tới chuyện tiệc sinh nhật, cho nên mới muốn ra vẻ tốt đẹp một chút.
Cũng đã đến lúc ăn tết rồi, cũng nên để chuyện này qua đi thôi.
Hơn nữa, Viễn ca nhi vẫn luôn nghỉ ngơi ở Trí Viễn Đường, Hàn thị cũng đã biết sai rồi.
Trịnh thị liếc mắt nhìn trưởng tức một cái, cứ như biến thành một người khác vậy: “Con cứ sắp xếp đi.”
Hàn thị cười gật đầu: “Mấy nhà khác cứ dựa theo thông lệ hàng năm, hạ nhân sẽ được phát thêm một tháng bạc tiêu vặt, hơn nữa vào mấy ngày tết, mỗi người sẽ được nghỉ đông hai ngày, không trừ vào ngày nghỉ hàng tháng. Chủ tử của các viện mỗi người được may thêm hai bộ y phục, còn có trang sức, con đã đến cửa hàng mua mấy bộ, cứ để cho các viện tự lựa chọn, mẫu thân cảm thấy thế nào?”
Trịnh thị vẫn là câu nói kia, để cho Hàn thị tự sắp xếp: “Khi nào Viễn ca nhi nghỉ?”
Hàn thị nói: “Hai mươi lăm, cũng giống Kiến Hiên, hai đứa sẽ cùng nhau trở về. Lễ vật đưa đến Nhữ Lâm đã được gửi đi, có thể tới trước tết.”
Lần này cũng xem như được an bài thỏa đáng, Hàn thị vào cửa mười mấy năm, xem như cũng đã học được không ít thứ.
Nhưng cũng không nhanh nhẹn như Khương Đường, Trịnh thị bây giờ không thể không có sự so sánh, nhưng xuất thân kém chính là kém, cái này không thể nào thay đổi.
Trịnh thị nói: “Được, còn có gia yến đêm trừ tịch, cân nhắc chu toàn một chút.”
Năm trước thân thể Trịnh thị không tốt, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều giao cho mấy người con dâu xử lý, chẳng qua trước đây dù mang tiếng là để Hàn thị cùng nhau quản gia nhưng chuyện lớn vẫn là để cho Trịnh thị xử lý.
Lần đầu làm khó tránh khỏi có chỗ sơ sót, may mắn chỉ là gia yến, bằng không thì đã khiến cho người khác chê cười.
Hàn thị hành lễ: “Nhi tức nhớ kỹ, nếu không còn chuyện gì khác thì nhi tức xin phép lui xuống.”
Hàn thị rời khỏi chính viện, chuẩn bị lễ vật cho các nhà cũng khiến nàng ta hớt được không ít chỗ tốt ở trong.
Lễ vật của các nhà trước giờ đều là tám lượng bạc, còn có y phục, trang sức của cả phủ, chỉ cần động tay động chân ở giữa thỏa đáng một chút là có thể lấy được không ít bạc.
Chỗ tốt của việc quản gia cũng hiện rõ.
Toàn bộ Hầu phủ, nói tới chỗ nào ăn tết phong phú nhất thì phải nhắc tới Yến Kỉ Đường.
Ngoại trừ một tháng bạc tiêu vặt thì còn có những thứ khác.
Năm trước là nửa lượng bạc, hai cân thịt heo và một hộp điểm tâm của Ngũ Hương Cư, tuy chỉ là loại rẻ tiền nhưng cũng đã hơn một lượng bạc.
Lục Cẩm Dao vẫn luôn đối xử với hạ nhân rất hào phóng, nha hoàn ở Yến Kỉ Đường là nha hoàn có mặt mũi nhất trong số các nha hoàn của Hầu phủ, đến mấy thứ này mà cũng có thể lấy ra.
Năm nay cũng tính toán sẽ cho mấy thứ này, chỉ có phần điểm tâm là đổi thành điểm tâm của Cẩm Đường Cư, suy cho cùng đó cũng là cửa hàng của Lục Cẩm Dao, tính tới tính lui thì cũng là bạc của nàng ấy cả.
Lộ Trúc đưa danh sách cho Lục Cẩm Dao xem, Lục Cẩm Dao lại nói thêm vào một chút.
Lục Cẩm Dao nói: “Năm nay ta mang thai, có rất nhiều chuyện khiến các ngươi phải nhọc lòng, hiện giờ có thêm Chiêu ca nhi, trên dưới Yến Kỉ Đường càng phải cẩn thận hơn.”
Có rất nhiều chuyện Lục Cẩm Dao không rảnh rỗi để xử lý, lại còn có hài tử, lỡ như có nha hoàn nào bị thu mua làm ra chuyện gì đó không tốt thì Lục Cẩm Dao cũng không có cách nào phòng tránh.
Lộ Trúc: “Đây đều là chuyện bọn nô tỳ nên làm…”
Lục Cẩm Dao không quan tâm mấy lời này, nên làm thế nào thì cứ làm thế đó, cho dù đang giữ khế ước bán mình của bọn họ trong tay nhưng nó cũng không phải là thứ tuyệt đối.
Ở phủ khác đã từng có chuyện nha hoàn liều c.h.ế.t cầm bạc của người khác, làm ra những việc phản bội chủ nhân.
Lục Cẩm Dao dịu dàng nói: “Yến Kỉ Đường của chúng ta, không nói tới cái khác, về phần bạc thì không thiếu, năm nay ta cũng kiếm được bạc, cũng không thể quên các ngươi. Như vậy đi, để bọn nha hoàn đến cửa hàng trang sức tự chọn cho mình một chiếc trâm bạc đẹp một chút, lại chọn một cặp bông tai bằng ngọc trai nữa. Ngươi và Hoài Hề cứ lấy bạc từ tư khố của ta, mua thêm một ít thức ăn cho các ma ma, những cái khác vẫn như cũ.”
Yến Kỉ Đường có mười nha hoàn, một người được nhiều hơn một phần như vậy, tính tổng lại cũng hết mấy chục lượng bạc rồi.
Lộ Trúc nói: “Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.”
Lộ Trúc đi nói với các nha hoàn bên dưới, đương nhiên cũng là nói theo kiểu vừa xoa vừa đấm.
Bởi vì Nghiêm Hạ là người mới tới, Lộ Trúc nói chuyện riêng với nàng ấy một hồi lâu, như là song thân trong nhà còn ổn không, có gặp khó khăn gì không, có thiếu bạc không.
Nghiêm Hạ lắc đầu nói không thiếu gì cả.
Lộ Trúc nói: “Nếu trong nhà có chuyện gì khó xử thì cứ nói ra, đại nương tử thiện tâm, sẽ không bao giờ khiến ngươi phải đi cầu xin người khác.”
Trong lòng Nghiêm Hạ cảm động: “Đại nương tử thật là tốt.”
Lộ Trúc: “Đó là chuyện đương nhiên, ngươi nhìn Khương Đường xem, ban đầu là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, nói chuộc thân là chuộc thân, những việc này đại nương tử cũng không ngăn cản.”
Chuyện Khương Đường chuộc thân đã gây nên sóng gió không nhỏ ở Hầu phủ, có người nói Khương Đường có bản lĩnh, có thể kiếm bạc, cũng có người nói Lục Cẩm Dao thiện tâm, đã tích được không ít tiếng thơm trong đám hạ nhân.
Lúc Lục Cẩm Dao lớn tháng đã giao lại chuyện quản gia trong viện, hiện tại cũng chưa ôm việc về, chờ ở cữ xong thì mới tiếp tục quản lý.
Chỉ cần không phân gia thì đại phòng sẽ không thừa tước, vậy thì Hầu phủ sẽ không phải là của đại phòng. Lục Cẩm Dao là tức phụ của phủ Vĩnh Ninh hầu, tất nhiên có thể quản gia.
Nếu không cứ để cho đại phòng bá chiếm, người bên dưới muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt của họ.
Lộ Trúc đã nói chuyện với Nghiêm Hạ một phen, sau đó lại tiếp tục đi chuẩn bị chuyện tết nhất cũng bọn nha hoàn.
Quà tặng tới các nhà quả thật không ít.
Người đến Khương gia đưa lễ vật chính là Bạch Vi, thuận đường giúp Khương Đường mang quà tết về cho phủ Vĩnh Ninh hầu và tứ phòng.
Đã gần hết năm, ngõ nhỏ trở nên náo nhiệt hơn, có rất nhiều hài tử chạy giỡn lung tung.
Đám hài tử này chưa thấy qua xe ngựa, khi có xe ngựa ngừng ở đầu ngõ thì bọn chúng đều vây lại xem, tò mò nhìn ngắm con quái vật khổng lồ này.
Bạch Vi tới đây trước giờ cơm trưa nên đã ở lại chỗ Khương Đường dùng bữa.
Hai người ăn, Khương Đường làm bốn món, một phần cá hầm ớt, một phần thịt kho đầu sư tử, còn có bắp cải xào cùng thịt bò xào, món chính gồm có bánh hành và cơm.
Khiến Bạch Vi nuốt nước miếng liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận