Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ
Chương 125
Tìm một lái buôn thân thiết nhờ thuê cửa hàng, lúc này không có quá nhiều cửa hàng cho thuê, cũng không có vị trí tốt. May mắn yêu cầu của Khương Đường cũng không cao, chỉ cần một nơi rộng rãi là được, vị trí hẻo lảnh yên lặng chút cũng tốt.
Cuối cùng đã chọn được một nơi có hai tầng lầu, mặt tiền cửa hiệu không khác Cẩm Đường Cư là bao nhưng bởi vì vị trí không ở khu phố sầm uất nên giá thuê rẻ hơn Cẩm Đường Cư gấp hai lần.
Một tháng bốn mươi lượng bạc, đặt một trả ba.
Cửa hàng này trước kia dùng để mở tửu lâu, kiến trúc cơ bản không cần phải sửa chữa. Khương Đường tìm thợ mộc, gắn thêm vài thứ lên tường theo bản vẽ, đặt làm không ít đèn có dáng vẻ tươi đẹp, cửa hàng lập tức thay đổi bộ dạng bên ngoài.
Ngoài cửa hàng thì còn một chuyện cũng quan trọng không kém.
Chính là rượu.
Tiệm cơm, tửu lâu nào cũng có rượu, còn có cửa hàng nhờ có rượu mà trở nên đặc sắc.
Khương Đường không ủ rượu, chỉ có thể đi tìm từng nhà nấu rượu xem sao, chỉ tiếc nàng chưa từng uống rượu, cũng không hiểu mấy thứ này, ngon dở thế nào qua miệng nàng thì cũng như nhau.
Nếu có Cố Kiến Sơn ở đây thì tốt rồi, hắn chắc chắn từng uống qua, có thể cho nàng ý kiến.
Khương Đường không có cách nào đối phó với rượu, cuối cùng đành chọn đại hai ba nhà, đã thương lượng thời gian giao nhận.
Đã có cửa hàng mới nhưng vẫn chưa bài trí xong, kiểu gì cũng phải chờ đến giữa tháng mới có thể dọn qua đó.
Do đó vẫn phải bày sạp hàng ở đầu ngõ, khiến cho mùa đông lạnh lẽo có thêm một ít pháo hoa.
Con ngõ nhỏ vô danh ban đầu bỗng nhiên trở thành nơi tới lui của thực khách, các hộ gia đình gần đó ngửi được hương thơm nức mũi của lẩu nấm lập tức cảm thấy màn thầu trong tay càng thêm khó nuốt.
Những nhà ở đầu ngõ bị ảnh hưởng nhiều nhất, tuy rằng Khương Đường tặng cho nhà họ không ít thứ, nhưng cứ vừa tới giờ cơm là cạnh bờ tường lại nhốn nháo.
Lại nghĩ tới bạc đều thuộc về Khương Đường, mấy thứ cho bọn họ đáng giá bao nhiêu chứ, càng nghĩ càng căm giận bất bình.
Cuối cùng, trực tiếp đến chỗ quân giữ thành tố cáo Khương Đường, ngày mai sẽ có ngươi tới dỡ cái sạp xuống.
Làm như vậy mới thấy trong lòng sảng khoái.
Ban đêm, Khương Đường đóng cửa, rửa mặt chải đầu chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
“Ai đó?”
Nương tử Trần gia đứng bên ngoài thấp giọng nói: “Muội tử là ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Khương Đường mửa cửa, nương tử Trần gia thậm thụt chui vào nhà như ăn trộm.
Nàng ấy cảm thấy tới tay không sẽ rất xấu hổ nên cầm theo một ít đồ ăn tự làm: “Vào nhà rồi nói.”
Nam nhân Trần gia đang làm lính giữ thành, là người của Cố Kiến Sơn. Vốn dĩ Cố Kiến Sơn đã dặn dò nhà họ chăm sóc Khương Đường, nhưng cho tới nay đều là Khương Đường chiếu cố bọn họ.
Chiều nay ngồi ở chỗ lính giữ thành đã nghe được hình như bọn họ muốn dỡ sạp của Khương Đường nên nương tử Trần gia mới nhanh chóng chạy qua đây.
Nương tử Trần gia: “Ngày mai ngươi đừng bày quán, mấy thứ này tốn không ít bạc, bị đạp đổ rất đáng tiếc.” Nương tử Trần gia còn sợ một cô nương như Khương Đường sẽ bị thương.
Nam nhân Trần gia làm lính giữ thành không tệ, nhưng những người khác cũng không phải là người của Cố Kiến Sơn. Khương Đường bày quán bán thức ăn, không ai để ý thì không có chuyện gì, nếu bị người ta tố cáo thì chắc chắn sẽ bị dỡ sạp.
Một đám nam nhân to xác, không thể lấy cứng đối cứng.
Khương Đường nghĩ ngợi gì đó rồi gật đầu: “Tẩu tử có biết là ai tọc mạch chuyện sạp lẩu tới chỗ lính giữ thành không?”
Nàng đã tặng lễ cho các hộ ở trong con ngõ này, không để sót hộ nào.
Đặc biệt đã cho hai hộ đầu ngõ rất nhiều, chính là sợ lúc buôn bán sẽ quáy rầy bọn họ. Lúc ấy gia chủ hai nhà cũng đã đồng ý, Khương Đường không nghĩ ra được ai lại mang chuyện này nói ra ngoài.
Không phải là thực khách, thực khách còn ước gì ngày nào sạp hàng cũng mở.
Cũng không phải là đối thủ, suy cho cùng thì sạp hàng của Khương Đường nằm khá xa, không ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh của bọn họ.
Vậy chỉ có thể là người trong ngõ nhỏ, không thể là ba nhà kết phường buôn bán với nàng, nàng vẫn tin tưởng ba nhà này.
Chuyện buôn bán của nàng ảnh hưởng tới hai nhà đầu ngõ nhiều nhất.
Chỉ là lúc trước đã cho bọn họ không ít chỗ tốt, bọn họ ngoài miệng nói đều là hàng xóm láng giềng thì tính toán mấy cái này làm gì, vừa quay đầu đã bán đứng nàng, cuối cùng vẫn khiến người ta khó chịu.
Nhưng nàng cũng đã tìm xong cửa hàng, thủ tục cần làm cũng đã làm, không bày sạp mấy ngày cũng không sao.
Nương tử Trần gia: “Không biết là ai… Nhưng ngươi cũng đừng để trong lòng.”
Khương Đường: “Tẩu tử nói đúng, may là ngươi qua đây nói cho ta, bằng không ngày mai chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
Dân không thể đấu với quan, noi với nàng trước cũng giúp nàng không bị đánh đến mức trở tay không kịp, cũng coi như là chuyện tốt.
Chẳng qua, chuyện này cũng khiến nàng hiểu rõ một chuyện, làm việc gì cũng đừng để lại nhược điểm, nếu nàng không làm sai thì cũng không cần phải sợ lính giữ thành.
Còn nữa, kết giao với người khác không thể chỉ dựa vào lời nói ngoài miệng, biết người biết mặt không biết lòng, cuối cùng cũng hiểu được đạo lý này.
Khương Đường tiễn nương tử Trần gia về rồi rửa mặt chải đầu đi ngủ.
Nàng dọn ra ngoài gần hai tháng, Điểm Kim và Ô Kim cũng đã lớn thêm không ít.
Lúc tới đây cũng chỉ là chó con hai tháng tuổi, bây giờ đã rất uy phong.
Chỉ cần bên ngoài có một chút động tĩnh thì sẽ lập tức dựng tai lên, cảnh giác vây quanh Khương Đường, mỗi lần Khương Đường từ bên ngoài trở về đều sẽ thấy bọn chúng ngồi ở cửa phe phẩy đuôi chờ đợi.
Khiến người ta rất an lòng.
Nàng tích góp được hai trăm chín mươi lượng, chờ bận rộn xong xuôi chuyện tiệm lẩu thì sẽ tìm lái buôn đi xem đồng ruộng.
Mua được lúc này là tốt nhất, đầu xuân là có thể thuê người gieo trồng, ruộng tốt có giá khoảng ba chục, bốn chục lượng một mẫu, nàng cũng không cần ruộng quá tốt, tầm hai chục, ba chục lượng là được, khoảng mười mẫu hai chục mẫu, chỉ cần tiết kiệm thì sẽ gom đủ bạc.
Cách thời điểm ăn tết còn hai tháng, Khương Đường hy vọng nó sẽ tới chậm một chút.
Tốt nhất là Cố Kiến Sơn có thể trở về.
Nàng không phát hiện số lần nàng nhớ tới Cố Kiến Sơn càng ngày càng nhiều, lần trước Cố Kiến Sơn đến Tây Bắc, ngoại trừ nguyên nhân Trịnh thị bệnh nặng khiến nàng nhớ tới hắn vài lần thì không có lúc nào nàng nghĩ tới người này cả.
Khi đó đối với nàng mà nói, hắn là công tử Hầu phủ.
Hiện giờ, hắn không chỉ là công tử Hầu phủ, hắn còn là Cố Kiến Sơn.
*
Ngày hôm sau, Khương Đường đã nói với hai vị tẩu tử, hôm nay không dọn sạp: “Chờ thêm mấy ngày nữa đi, sau khi cửa hàng mới khai trương thì sẽ mời hai người qua phụ giúp.”
Hai vị tẩu tử không hỏi nhiều, không làm việc thì tất nhiên sẽ không có bạc, mấy ngày nay cứ tìm việc gì để làm trước đã, khi nào khai trương thì lại quay về đây.
Vào mùa đông không dễ tìm việc làm, chỉ có ở nhà thêu khăn, hỗ trợ chi phí trong nhà.
Nhưng mùa đông ban ngày nếu ngồi trong phòng cũng không nhìn rõ, lại tiếc không dám đốt đèn để thêu thùa, chỉ đành từ bỏ.
Thời đại này không có di động, càng không biết nơi ở của khách nhân, cho nên Khương Đường nhờ Lưu Đại Lang đứng chờ ở đầu ngõ, thấy khách nhân tới thì xin lỗi, lại tặng cho mỗi người hai phần cốt lẩu.
Không cần trả bạc, xem như đây là tâm ý của nàng.
Lưu Đại Lang đồng ý, chẳng qua một buổi sáng trôi qua mà vẫn trời yên biển lặng, hắn thường tới đầu ngõ quan sát mà cũng không thấy lính giữ thành tới.
Lúc giữa trưa đã có khách nhân qua tới, Lưu Đại Lang lập tức tạ lỗi: “Hôm nay không mở sạp nữa, sắp có cửa hàng mới rồi, mấy ngày nay phải bận rộn sắp xếp cửa hàng mới, thật sự xin lỗi. Lão bản nhà ta tặng các vị mỗi người hai phần cốt lẩu, mấy ngày này có thể mang về nhà nấu ăn.”
Vì thế mà những người đến đây dù không ăn được lẩu nhưng không một ai oán giận.
Mọi người mang về nhà mở ra, muốn tìm hiểu xem bên trong đó có thứ gì nhưng đều thất bại, bởi vì nó chỉ có một màu đỏ cam, nhìn chẳng ra được trong đó có gì.
Lưu Đại Lang phụ trách tặng cốt lẩu, mới giữa trưa mà đã tặng được mười mấy khối, đều là khách cũ, cách thời điểm khai trương còn hơn mười ngày, cho mỗi người hai khối cũng xem như an ủi được tâm hồn của bọn họ
Lưu Đại Lang cảm thấy Khương Đường rất lợi hại, sao lại nghĩ ra được biện pháp này.
Cho cốt lẩu nhưng không cho tương vừng, cứ cho là ra ngoài mua được thịt ngon nhưng không có tương vừng thì hương vị vẫn kém một bậc.
Hơn nữa, đây cũng không phải là lẩu nấm, món ngon nhất của sạp hàng chính là lẩu nấm, lẩu bò nấu cay cũng chỉ là ăn cho đỡ thèm.
Sắp xếp xong chuyện thực khách, Lưu Đại Lang mệt đến mức mồ hôi đầy đầu. Vừa muốn trở về thì lại thấy mấy người mặc quan phục xuất hiện ở đầu ngõ.
Trái tim của Lưu Đại Lang lập tức vọt tới cổ họng, cái đầu cảm thấy ớn lạnh như bị gió thổi qua, cả người hắn đều nhũn ra.
Hắn lớn như vậy nhưng có khi nào gặp qua người của quan phủ, không biết phải làm sao.
Lưu Đại Lang trơ mắt mà nhìn lính giữ thành cầm theo đao lướt qua hắn, sau đó đi lòng vòng ở đầu ngõ hai, ba vòng.
Lính giữ thành không bắt được người thì không cam tâm, đi đến trước mặt Lưu Đại Lang ở đầu ngõ: “Sạp hàng ở đây đâu?”
Lưu Đại Lang lắp bắp nói: “Quan gia… Nơi này không có sạp…”
Lính giữ thành: “Sao lại không có, bán lẩu đó, làm phiền tới người khác. Huống hồ cái chỗ này cũng không cho bày quán, rốt cuộc là ai bày sạp ở đây?”
Lưu Đại Lang cũng không còn khẩn trương như lúc nãy, lớn gan nói: “Thật sự không có ai bày quán, không tin ngày mai quan gia cứ tới xem. Trước kia chỗ này là nơi phát canh ấm cho người đi đường, căn bản không thu bạc. Hôm nay vẫn còn đưa đó, nếu ngài không tin thì có thể nhìn xem chỗ này của tiểu nhân… Canh vẫn còn đây, nhưng trên người tiểu nhân không có một văn tiền nào cả.”
Lưu Đại Lang đựng cốt lẩu trong rổ, nhưng là Khương Đường đưa cho, nên hắn không mang theo một văn tiền nào.
Vốn dĩ là một rổ nhưng hiện tại chỉ còn thừa phân nửa.
Trong làn ngoại trừ mấy viên canh dùng giấy dầu để bọc ra thì chẳng còn có gì nữa cả, mở một miếng ra ngửi thử thì còn có thể ngửi thấy mùi cay thoang thoảng, giấy dầu thấm ra một ít dầu, đúng thật là đồ ăn.
Lưu Đại Lang: “Thứ này đun nóng lên, thêm nước là có thể ăn.”
Lính giữ thành thò tay vào trong n.g.ự.c và ống tay áo của Lưu Đại Lang sờ nắn, thật sự không có tiền bạc, rõ ràng là không nói dối.
Chắc hẳn chuyện mật báo là thật, nhưng sau này không ở đây buôn bán thì cũng là thật.
Lính giữ thành lo chuyện an ninh của khắp phố lớn ngõ nhỏ, nếu sau này không còn ở đây buôn bán nữa thì cũng không cần dây dưa không buông cạn tàu ráo máng, nhất quyết phải đập phá đồ đạc của người ta rồi mới tính báo cáo kết quả công việc.
Dẫu sao thành Thịnh Kinh to như thế, người bày quầy buôn bán không ít, cũng chẳng thiếu kẻ không nộp phí bày quầy hàng.
Nếu ngày sau không ảnh hưởng đến cuộc sống của gia đình nhà này, mà mọi người đều muốn kiếm tiền sống qua ngày, vậy thì cứ thế bỏ quá đi thôi.
Người đứng đầu lính giữ thành chỉ vào một chỗ bảo: “Chỗ này, chỗ kia, còn cả đằng kia nữa đều không thể buôn bán, chớ để bị bắt được, nếu không thì cứ đợi bị kiện đi.”
Lưu Đại Lang ra sức gật đầu: “Bọn ta chưa bán bao giờ, nên tặng ít canh nóng cho người qua đường nếm thử, bọn ta là người tốt mà, thật đấy, quan gia người cũng thử cái này xem… vị ngon lắm.”
Lưu Đại Lang thấy xung quanh không ai bèn nhét cho lính giữ thành ba đồng, rồi bịt chặt miệng: “Tiểu nhân xin lui.”
Lính giữ thành thấy bọc giấy dầu trong tay, định nhét lại nhưng chả biết sao Lưu đai lang cứ như con thỏ, chạy cực kỳ nhanh. Gã lắc đầu, bọn họ tới ba người, vừa hay có ba đồng, chia nhau xong bèn bảo: “Được rồi, quay về thôi.”
Lưu Đại Lang đợi lính giữ thành đi rồi lúc này mới thở phào, may mà Khương tỷ tỷ đã đưa viên canh nếu không những người này còn phải đến nhà kiểm tra nữa. Dù sao lính giữ thành đã có rồi nên giờ Lưu Đại Lang không vội về ngay mà đợi khách sau đến đưa viên canh rồi mới về.
Hắn sợ có khách đến không tìm thấy, còn không biết cửa tiệm mới ở đâu thì lại mất trắng khách quen.
Lưu Đại Lang ở bên ngoài tay đã đông cứng mặt cũng đã đỏ bừng, còn dư lại hai miếng canh, thấy bây giờ không còn ai nữa nên bèn quay về.
Sau khi quay về hắn kể giản lược lại chuyện của lính giữ thành với Khương Đường: “Đệ đã đưa ba đồng, vừa hay bọn họ có ba người, sau này có lẽ không sao nữa đâu. Có điều bọn họ nói không thể bày bán được nữa, nếu bày tiếp rồi lại có người kiện lên trên thì chắc chắn sẽ không kết thúc tốt đẹp như hôm nay.”
Khương Đường thấy hắn đông cứng thành như thế thì lấy cầm chiếc bình từ trên bếp rót một cốc nước nóng: “Đệ uống hớp nước nóng ăn ít đồ trước đã, ta cũng không định bày quầy hàng, đã tìm thấy cửa tiệm rồi, sắm sửa thêm ít đồ, qua nửa tháng là có thể dọn vào.”
Lưu Đại Lang nhăn mặt cười: “Đệ không lạnh… vậy thì được rồi, không cần đề phòng tiểu nhân nữa.”
“Còn bảo không lạnh.” Khương Đường đi làm cho hắn một bát mì, lần này là mì thịt bò, bên trên có mấy miếng thịt bò kho, nước thịt là nước hầm nầm bò với cà chua, có vị chua ngọt.
Lưu Đại Lang không còn giữ kẽ như ngày trước nữa, ngồi ăn hết sạch mì thịt bò, ăn xong vẫn chưa đủ đã: “Tay nghề của Khương tỷ tỷ giỏi thật.”
Hắn ăn no rồi nhưng ăn cơm Khương Đường nấu luôn ăn không đủ.
Tay nghề còn tốt hơn nhiều so với mẹ hắn.
Khương Đường nói: “Lần này may mà có đệ, đệ bưng một bát về cho đệ đệ với muội muội ăn.”
Lưu Đại Lang đến giúp đỡ mà nhà họ Lưu chỉ có bố chồng của Lưu đại tẩu trông trẻ con, tiểu cô nương kia vẫn còn nhỏ nên đôi khi Khương Đường sẽ gửi ít sữa bò sang.
Lưu Đại Lang xua tay không nhận: “Tỷ, nhà bọn đệ bây giờ không thiếu cái ăn, tỷ không cần lo lắng cho bọn họ đâu.”
Lưu đại tẩu theo Khương Đường làm việc hơn một tháng, giờ đã để được gần năm lượng bạc.
Lưu đại tẩy không phải người chỉ biết biết kiếm chứ không tiêu, bây giờ trên bàn nhà họ Lưu gần như ngày nào cũng có thịt. Buổi trưa hầm hai miếng thịt bù cho bọn trẻ có cái chấm m.út.
Buổi tối Lưu đại tẩu quay về còn mang thịt kho và gà nướng, vỏn vẹn có một tháng mà Lưu Đại Lang đã béo lên nhiều, trên mặt các đệ đệ muội muội cũng có thịt hơn. Hắn cũng hiểu ít nhiều đạo lý ăn ở cư xử, hắn ăn cơm ở nhà họ Khương vì đã làm lụng, đệ đệ muội muội không thể cứ mãi dựa dẫm vào việc Khương Đường chăm lo được.
Trong nhà không phải không có tiền, tự gia đình của hắn có thể mua. Hơn nữa, hắn đi theo Khương Đường, có thể học được rất nhiều thứ, Khương Đường còn bảo rằng cho hắn đến cửa tiệm mới.
Nhưng không chỉ là làm việc gì cả, dù sao thì cũng để hắn đi theo.
Lưu Đại Lang vui sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận