Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ
Chương 193
Hàn thị gật đầu, mặc dù khó có thể nuốt xuống nhưng vẫn miễn cưỡng ăn.
Buổi chiều, người Cố gia ở trong phòng giam, vẫn chưa thấy có người bị dẫn đi tra hỏi. Chẳng qua cách đó không xa truyền đến âm thanh của các phòng giam khác, có lẽ là phủ khác bị mang vào Đại Lý Tự. Một đám người náo loạn ầm ĩ, bị giám ngục mắng mấy câu: “Đã vào nhà lao rồi mà còn coi mình là người cao quý nữa à..”
Trong lúc nhất thời, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần nặng nề.
Lục Cẩm Dao cảm thấy chỗ Khương Đường hẳn là không có việc gì. Bên chỗ Bình Dương Hầu phủ nàng cũng đã dặn dò qua, chỉ cần không mạo hiểm mở cửa thì sẽ không có việc gì. Hiện tại chỉ chờ người Đại Lý Tự thẩm tra phạm nhân, lại ra phán quyết, cũng không biết còn có thể bình an trở về hay không.
Đã hơn mười ngày nàng không được gặp Cố Ninh Chiêu rồi, cũng không biết hài tử này có nhớ nàng không nữa.
Người Cố gia vẫn coi như bình tĩnh, mấy phòng giam gần đó lại ầm ỹ náo loạn, chẳng hề yên tĩnh một chút nào.
Hàn thị ngồi trên ván giường, đầu dựa vào tường gạch. Trong phòng giam âm u lạnh lẽo, nàng ta còn mang bệnh trong người, ở chỗ này thân thể cũng không dễ dịu, chẳng qua đây đều là do nàng ta gieo gió gặt bão mà thôi.
Lại qua một lát, Hàn thị thấy giám ngục dẫn Cố Ninh Viễn tiến vào, trong lòng căng thẳng nhưng nàng ta vẫn nhịn không kêu ra tiếng.
Cố Ninh Viễn nhìn thấy Hàn thị, quay đầu gọi một tiếng mẫu thân. Hàn thị vịn tường đứng lên, nhưng khi đi tới trước cửa phòng giam thì Cố Ninh Viễn đã bị mang đi rồi, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía nàng ta.
Giám ngục đưa tay đẩy Cố Ninh Viễn, giọng điệu ác liệt: “Đi nhanh lên, đừng lề mề nữa.”
Cố Ninh Viễn lảo đảo một cái, lại không thể không quay đầu lại. Hàn thị nhìn thấy mà trong lòng cũng nóng nảy, bàn tay nắm chặt song sắt phòng giam, trong lòng cảm thấy chịu không nổi.
Nhưng người đã không thấy đâu, Hàn thị chỉ có thể quay trở lại.
Hàn thị có thể đi tới là bởi vì nhớ nhi tử, một hơi đi thẳng tới. Nhưng lúc trở về bị vấp ngã, ngay lúc nàng ta sắp ngã chúi xuống, một cánh tay túm lấy cánh tay nàng ta, trong phòng giam này chỉ có nàng ta và Lục Cẩm Dao.
Hàn thị ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lục Cẩm Dao thần sắc lạnh như băng, tuy rằng đưa tay đỡ nàng ta nhưng trong mắt một chút nhiệt độ cũng không có.
Lục Cẩm Dao đỡ Hàn thị lên tấm ván giường. Vừa mới buông cánh tay Hàn thị ra, đã bị nàng ta nắm tay lại, chẳng qua sức lực Hàn thị rất nhỏ nên Lục Cẩm Dao dễ dàng tránh thoát.
Hàn thị lẩm bẩm nói: “Là ta đã làm liên luỵ tới mọi người rồi.”
Bây giờ nói những lời này đã quá muộn.
Lục Cẩm Dao không nói gì, đi sang một bên đứng đó. Đứng được một lúc thì đứng không vững nữa, ngồi xổm ở một bên.
Đến ngày mười bốn tháng ba, Lý quản sự ra xem ở cửa, thấy bên ngoài không còn ai canh giữ nữa rồi.
Hắn báo chuyện này cho Khương Đường, Khương Đường bảo người giẫm lên ghế nhoài người ra phía ngoài tường viện nhìn một chút, xác nhận bên ngoài có người đi đường mới đi ra mở cửa phủ.
Nha hoàn gã sai vặt trong phủ mặc dù còn chưa thể ra khỏi phủ nhưng tâm tình cũng đã hớn hở hơn nhiều.
Khương Đường dặn dò Ngưng Châu Ngưng Duyệt trông coi Cố Ninh Chiêu Cố Ninh Thịnh, chính mình mang theo hai nha hoàn ra khỏi phủ, trước tiên đi Cẩm Đường Cư, nhờ chưởng quỹ Cẩm Đường Cư đi tới Vĩnh Ninh Hầu phủ xem một chút.
Ba khắc sau, chưởng quỹ lau mồ hôi trở về, vẻ mặt gấp gáp: “Tiểu chủ nhân, cánh cửa Hầu phủ bị dán niêm phong rồi, trước cửa còn có quan binh canh giữ nữa. Tiểu nhân chỉ dám đứng nhìn từ đằng xa rồi mới quay về.”
Khương Đường mím môi nói: “Hôm nay vẫn làm ăn như bình thường, có chuyện gì không giải quyết được thì đi tới Cố phủ tìm ta, những chuyện khác chờ Lục tỷ tỷ trở về rồi nói sau.”
Nàng phải nghĩ cách hỏi thăm xem thử người đi đâu, hoặc là Hình Bộ, hoặc là Đại Lý Tự, không thể ở đâu khác ngoài hai chỗ này.
Lục Cẩm Dao không có ở đây, người Khương Đường nghĩ đến chỉ có thể là An Dương quận chúa.
Khương Đường viết một tấm thiệp mời gửi tới An Dương, mời nàng ấy đến Cẩm Đường Cư uống trà. Buổi chiều, An Dương liền ngồi xe ngựa đến Cẩm Đường Cư.
Lúc này không có nhiều người đi ra đi vào, chỉ có lác đác vài người đến mua điểm tâm. Việc buôn bán hết sức quạnh quẽ, mà nhã gian trên lầu lại càng không có lấy một bóng người.
An Dương đi theo Khương Đường đến nhã gian lầu hai, vừa đóng cửa lại, câu đầu tiên mà An Dương nói chính là: "Chuyện Vĩnh Ninh Hầu phủ ngươi đừng quản, mà cũng không quản được đâu."
An Dương biết Khương Đường tìm nàng ấy tới đây là vì chuyện gì. Người của An Vương phủ phải tới ngày mùng mười mới có thể ra khỏi phủ. Tuy rằng An Vương tuổi đã lớn nhưng ở trong triều lại có thực quyền. Triệu Diệu mưu phản, người đang còn bị giam ở Đại Lý Tự, càng có rất nhiều đại thần xảy ra chuyện, An Vương bất đắc dĩ đành phải đứng ra gánh vác.
Chẳng qua phố xá trên đường vẫn còn bị phong tỏa, An Dương đi ra cũng là đi dạo, căn bản không có việc gì để làm.
An Dương cũng nằm ở nhà mấy ngày, tuy nhiên nàng ấy cũng để cho gã sai vặt trong phủ hỏi thăm xem rốt cuộc là nhà ai xảy ra chuyện.
Người có giao tình với nàng ấy chỉ có một mình Lục Cẩm Dao. Toàn bộ người trong Vĩnh Ninh Hầu phủ đều bị mang đi, trong phủ cũng bị dán niêm phong, lần này cũng không phải là chuyện nhỏ vặt vãnh nữa.
Vĩnh Ninh Hầu phủ bị niêm phong là chuyện mà An Dương không hề nghĩ tới, lúc này bị niêm phong có nghĩa là có cấu kết với Tần Vương. Đại Lý Tự bắt người, chưa bao giờ bắt nhầm.
An Dương cũng khó chịu khi thấy Lục Cẩm Dao xảy ra chuyện. Nhưng giao tình cũng chỉ là giao tình, nàng ấy tuy là một vị quận chúa tôn quý nhưng cũng không tôn quý đến mức có thể cầu tình cho tội thần.
Hơn nữa, ngoại trừ thân nhân, ai lại nguyện ý vì chuyện này mà chạy qua chạy lại. Bởi vì việc này mà chuyện đính thân của An Dương cũng bị lui về phía sau. Cho nên nàng ấy khuyên Khương Đường đừng nhảy vào trong hố lửa, học thông minh một chút, trốn đi thật xa.
Nếu Cố Kiến Sơn đã rời khỏi Hầu phủ, vậy chứng minh ông trời cũng muốn cho Khương Đường cách xa chuyện này một chút.
Nghe ông trời luôn không sai.
Khương Đường biết ẩn tình, cũng biết người của Hầu phủ bước qua một bước kia chỉ có Cố Kiến Phong, nhưng không thể nói với An Dương được.
Khương Đường nói: "Quận chúa, ta không có ý định quản, cũng biết không phải là chuyện mà ta có thể nhúng tay vào. Nhưng dù sao cũng phải biết được Lục tỷ tỷ đang bị nhốt ở đâu. Ta không hề nói một lời cầu tình nào cả, nhưng ít nhất cũng là để ta mang đến cho nàng ấy vài thứ."
An Dương bất đắc dĩ thở dài, tặng đồ quả thật là cũng được.
Nhưng trước kia cũng không có ai đưa đồ qua đó cả, dù sao vừa bị dính vào liền dính cả một nhà. Cho dù đã phân gia rồi cũng dễ dàng bị liên lụy, thân thích xa một chút cũng hận không thể trốn đi. Tình huống này của Khương Đường lại là đặc thù, nàng ở bên ngoài, trong lòng nhớ thương cũng là hợp tình hợp lý.
An Dương: "Người ở Đại Lý Tự, nhưng có thể đi vào thăm được hay không thì ta không thể nói trước được. Tiền đại nhân mới có quyền quyết định."
Đại Lý Tự Khanh Tiền Tùng Minh đã từng ăn cơm ở tiệm lẩu Khương Đường, còn đi tham dự lễ cập kê của Khương Đường. Dựa theo giao tình trước kia mà nói, đi tặng đồ hẳn là có thể được, nhưng giao tình có được cũng không dễ dàng, An Dương cảm thấy dùng ở trên mặt này không đáng.
Dùng cũng không hẳn là giao tình, Khương Đường có công với Điền Nam, hẳn là nàng dùng công lao đó.
An Dương thở dài nói: "Cũng chỉ là cho phép ngươi tặng đồ một lần thôi, nhưng tuyệt đối đừng nói là bởi vì Cố Kiến Sơn, muốn nói thì chỉ có thể nói là bởi vì Lục tỷ tỷ."
Thật vất vả mới cắt đứt sạch sẽ, ngàn vạn lần đừng lại bị cuốn vào.
Cũng may còn có tầng quan hệ này của Lục Cẩm Dao. Quan hệ giữa Khương Đường và Lục Cẩm Dao rất tốt, chỉ xin tặng đồ cho Lục Cẩm Dao, cái này còn có thể nói được.
Khương Đường thật lòng nói lời cảm ơn, lại mang cho An Dương rất nhiều điểm tâm, sau khi tiễn người đi liền trực tiếp đi tới tiệm lẩu.
Lúc này người tìm Tiền Tùng Minh hẳn là không ít, nếu nàng đi Tiền phủ, không bị đuổi ra cũng là vạn hạnh lắm rồi.
Trực tiếp đi Đại Lý Tự càng không thể được, Khương Đường muốn đi tới tiệm lẩu xem một chút, nếu không đợi được người tới thì lại nghĩ biện pháp khác.
Trong đại sảnh tiệm lẩu chỉ có hai bàn có khách, bốn nhân viên chạy bàn không có việc gì để làm, liền đứng ở một bên thấp giọng nói chuyện.
Trần chưởng quỹ nhàn rỗi không có việc gì đứng ở đằng kia bày bàn tính, hai mắt vô thần, hiển nhiên tâm tư không ở chỗ này, ngay cả khi Khương Đường tới đây cũng không hề hay biết.
Có một nhân viên chạy bàn tinh mắt nhìn thấy gọi một tiếng chủ nhân, Trần chưởng quỹ mới phục hồi tinh thần lại, cười cười với Khương Đường: "Chủ nhân mới tới à."
Khương Đường nói: "Đi vào bên trong nói chuyện."
Trần chưởng quỹ vội vàng đi theo.
Sáng nay Trần chưởng quỹ nhận được tin tức, người canh giữ trước cửa các phủ đã rút lui, có phủ vẫn còn bị niêm phong nhưng Cố gia vẫn còn tốt. Cho nên mặc dù buổi sáng Khương Đường không tới nhưng Trần chưởng quỹ cũng không quá lo lắng.
Chỉ là việc làm ăn bị dừng lại năm ngày, trưa nay chỉ có một bàn có khách đến ăn, buổi tối tốt hơn một chút, có hai bàn.
Một ngày trôi qua buôn bán còn chưa đủ một lượng bạc, không tính đến tiền vốn thì cũng không đủ để trả tiền công của đám người này.
Trần chưởng quỹ mở miệng đem những chuyện này thành thật bẩm báo, Khương Đường nghe xong gật đầu: "Cho dù ít khách cũng phải mở cửa."
Những nơi khác đều đóng cửa không buôn bán, chỉ có tiệm lẩu mở cửa thì mới có thể chờ người mà nàng cần gặp tới đây.
Khương Đường trực tiếp đi tới Tiền phủ cũng không tiện, mà Tiền Tùng Minh giờ phút này lại đang ở Đại Lý Tự, chỉ có thể chờ.
Ngày ngày phá án, nhất định sẽ có lúc cực kỳ mệt mỏi, lúc trở về bụng đói dạ dày rỗng tuếch, cho dù là lẩu Trạng Nguyên hay là một món lẩu khác cũng đều không tồi.
Tuy nhiên cũng chưa chắc Tiền Tùng Minh lúc này đã ra ngoài ăn, chỉ có thể chờ xem có được hay không.
Trần chưởng quỹ thầm nghĩ, lúc này mà còn mở cửa làm ăn thì có khác gì ném tiền qua cửa sổ đâu, còn không bằng đóng cửa hàng. Nhưng mà Khương Đường là chủ nhân còn hắn chỉ là chưởng quỹ, đương nhiên phải nghe Khương Đường.
Qua thêm hai khắc đồng hồ, hai bàn trong đại sảnh cũng ăn xong. Người giúp việc tiến vào thu dọn bàn sạch sẽ, mấy nhân viên chạy bàn không có việc gì làm, dựa vào khung cửa, xem có khách hay không.
Tuy nhiên hai bàn kia là hai bàn cuối cùng, thẳng đến tận giờ Tý Khương Đường cũng không thấy có người nào tới ăn cơm nữa.
Thật sự muộn quá rồi, nàng còn phải quay về.
Khương Đường nói: "Dọn dẹp một chút rồi đóng cửa đi, thời gian này vất vả mọi người rồi, chờ sóng gió qua đi rồi ta sẽ phát bao lì xì cho mọi người."
Trần chưởng quỹ vội nói không cần.
Lo lắng sợ hãi thì có, còn vất vả thì cũng không đến mức đó.
Thời gian này đều ở trong nhà mình, lại không cần làm việc. Hôm nay mở cửa buôn bán cũng không có khách nhân gì, liền nhàn rỗi suốt cả một ngày, thế mà vẫn được nhận tiền công, như thế này đã là tốt hơn rất nhiều so với mấy cái khác rồi.
Lại nói tiếp, tuy rằng dân chúng vẫn luôn thích nói chút chuyện về hoàng thất khi trà dư tửu hậu, nhưng loại thời điểm này mọi người đều ngậm miệng không nói, ngay cả cửa cũng không dám ra.
Trần chưởng quỹ lại nói: "Đã được chủ nhân cất nhắc, có cái gì vất vả đâu chứ, đều là công việc chúng ta phải làm."
Khương Đường cười cười, lại nói thêm mấy câu, lúc này mới ngồi xe ngựa hồi phủ.
Xuân Đài ngồi đánh xe ở phía trước, từ chỗ này ngồi xe ngựa quay trở về phủ còn chưa tới một khắc. Mấy ngày đó hắn ở thôn trang, hôm nay mới trở về. Hầu phủ xảy ra chuyện, trong lòng hắn khó chịu đến lợi hại.
Xuân Đài từ nhỏ đã lớn lên ở Hầu phủ, Hầu phủ cũng có không ít gã sai vặt có quan hệ tốt với hắn. Lúc này xảy ra chuyện, toàn bộ đều vào đại lao.
Nếu Hầu phủ rơi vào tình huống không tốt, những gã sai vặt nha hoàn kia cũng sẽ không tốt, sẽ không tránh khỏi bị bán một lần nữa. Đến lúc đó chuyển đi chỗ nào làm việc cũng không biết, mà nha hoàn có bộ dáng đẹp một chút thì ngay cả đường sống cũng không còn.
Xuân Đài mím môi đánh xe, nghe thấy người trong xe gọi tên hắn một tiếng.
Khương Đường: "Xuân Đài, chuyện của Hầu phủ khoan đừng nói với tướng quân."
Xuân Đài: "Tiểu nhân biết rồi."
Bên này xảy ra chuyện, Cố Kiến Sơn ở Tây Bắc lại không trở về được, nói ra cũng là làm cho hắn không yên lòng. Hắn không trở về được, cũng không thể giúp được chuyện gì.
Nếu trong lòng nóng vội không chiếu mà lại hồi kinh, hậu quả lại càng không thể tưởng tượng nổi.
Xuân Đài biết nặng nhẹ, sẽ không làm cho Khương Đường thêm phiền.
Khương Đường nói: "Chuyện trong phủ ngươi phải để tâm nhiều, mấy ngày nay ta phải ở trong tiệm lẩu."
Tiền Tùng Minh một ngày không đến, nàng còn phải đợi thêm một ngày.
Cố Ninh Chiêu tuổi còn nhỏ nhưng hiểu được không ít. Thấy nàng vẫn không trở về, Khương Đường sợ Ngưng Châu Ngưng Duyệt không dỗ được thằng bé.
Người trong phủ cũng phải quản cho kỹ, ngàn vạn lần không thể đem chuyện Cố Ninh Chiêu đang ở chỗ nàng nói ra.
Xuân Đài cắn răng dạ một tiếng, hắn nắm chặt xe ngựa, trên mặt có một tia quyết tuyệt: "Đại nương tử, nếu thật sự không thành thì cũng đừng quản nữa, có Hầu gia ở đây, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì..."
Khương Đường tự biết chừng mực, nhiều thì nàng cũng không giúp được.
Ngay cả nàng là một người biết trước kết cục cũng không thể làm gì được, Vĩnh Ninh Hầu có thể làm được cái gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận