Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ
Chương 189
Trước khi đi ngủ nàng hỏi Thịnh ca nhi thế nào, Ngưng Châu nói thằng bé có khóc một lần, đã b.ú xong, lúc này đang ngủ.
Một hài tử bốn tháng tuổi, mỗi ngày ngoại trừ ăn thì chính là ngủ.
Khương Đường nói: “Cứ cách nửa canh giờ thì qua xem một lần.”
Giao tình giữa nàng và Vân thị cũng không sâu, phỏng chừng trước khi hai v.ú nuôi đến đây đã từng bị cảnh cáo không thể đem thêm phiền toái đến cho nàng. Khương Đường sợ bởi vì chuyện này mà Thịnh ca nhi có không thoải mái bọn họ cũng không nói với nàng, vô duyên vô cớ làm chậm trễ.
Nếu đã đồng ý chăm sóc hai hài tử, vậy thì phải chăm sóc thật tốt.
Nàng nhớ rõ nội dung trong sách, sau khi xảy ra chuyện, Hầu phủ cũng yên tĩnh một thời gian dài.
Hình như cũng có mấy ngày lao ngục tai ương, không biết hiện giờ có tránh được hay không nữa.
Không ai biết được rằng hai hài tử đã được đưa tới Cố gia. Nha hoàn trong phủ rất kín miệng, Khương Đường được trải nghiệm trước cuộc sống nuôi con dạy con là thế nào.
Mặc dù Chiêu ca nhi dính người nhưng cũng hiểu chuyện, nếu như Khương Đường có việc ra cửa, thằng bé liền thành thành thật thật ở nhà.
Khương Đường vốn rất thích Chiêu ca nhi, hiện giờ lại càng thích hơn nữa.
Qua tháng hai, thời tiết dần dần trở nên ấm áp, đầu tháng ba sau tiết Thanh Minh, các địa phương lục tục chuẩn bị gieo trồng vụ xuân.
Trong nhà hiện giờ có ba thôn trang, gieo trồng vụ xuân cũng phải phí công tốn sức.
Mà trước khi gieo trồng vụ xuân lại phải lên Ngự Phượng Sơn tế thiên, cầu mong năm nay mưa thuận gió hòa.
Năm ngoái là Tần Vương đứng ra tế thiên, tuy rằng đến lúc tế lễ có xảy ra chuyện nhưng năm ngoái thu hoạch cũng không tệ lắm. Các nơi cũng không có mưa to hạn hán, dân chúng có lương thực dư thừa, quan viên có thể báo cáo kết quả công tác. Vậy nên mọi người hoàn toàn quên mất chuyện này.
Thân thể An Khánh Đế năm sau không bằng năm trước, đương nhiên không thể lên được Ngự Phượng Sơn. Năm nay ai thay Hoàng Đế tế thiên, phỏng chừng người đó sẽ chính là Thái tử tương lai.
Mùng ba, An Khánh Đế chỉ định người tế thiên. Yến Vương Triệu Chân gặp dữ hóa lành, nhân phẩm quý trọng, được chọn làm người chủ trì tế thiên đại điển.
Chỉ cần đem mấy chữ phía sau thay đổi, đạo thánh chỉ này hoàn toàn có thể biến thành thánh chỉ lập Thái tử.
Trước kia triều thần còn có thể suy đoán lung tung tâm tư của An Khánh Đế, nhưng hiện giờ tâm tư đã bày ra ngoài mặt. Cho dù là chờ Yến Vương trở về hay là để cho hắn chủ trì tế thiên đại điển, đều có thể nói rõ An Khánh Đế có ý định chọn người này rồi.
Tế thiên đại điển diễn ra vào ngày mùng năm tháng ba, Lễ Bộ tăng cường nhân thủ gấp rút chế tạo cát phục, chuẩn bị đồ vật dùng trong tế thiên đại điển. Một đám đại thần cũng chuẩn bị cùng nhau leo núi, mọi việc cũng được sắp xếp đâu vào đấy cả.
Triệu Diệu đoán được người tế thiên sẽ là Triệu Chân. Hắn có thể nhìn ra tâm ý của An Khánh Đế, mà Tiền Tùng Minh vẫn còn ở Lĩnh Nam, muốn trở về còn phải mất vài ngày.
Không đến vạn bất đắc dĩ, Triệu Diệu không muốn đi con đường nguy hiểm nhất kia, nhưng tất cả mọi người đều đang ép hắn.
Hàn Văn Bách cảm thấy không thể chờ đợi lâu hơn nữa, chẳng lẽ phải chờ thánh chỉ lập Thái tử hạ xuống, để cho Yến vương danh chính ngôn thuận kế vị? Đến lúc đó thật sự cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Nếu tốt hơn một chút, Tần Vương có thể đi tới đất phong. Nhưng có chuyện Lĩnh Nam trước đó, Hàn Văn Bách không tin Yến Vương có thể dễ dàng bỏ qua việc này.
Nếu là bức vua thoái vị, ép Hoàng Thượng viết thánh chỉ, cho dù danh bất chính ngôn bất thuận, chỉ cần Tần Vương có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sử sách còn không phải do hắn viết nữa sao? Hàn Văn Bách cũng lo lắng cho bản thân mình. Hắn đã làm không ít việc, cùng Tần Vương trói chung trên một chiếc thuyền, cùng lắm thì đánh cuộc một phen.
Triệu Diệu hỏi: “Cố Kiến Sơn đã trở về Tây Bắc chưa?”
Triệu Diệu phái người một đường đi theo Cố Kiến Sơn, người kia truyền tin trở về nói người đã đến Liêu Thành.
Triệu Diệu nói: “Chờ tế thiên xong đã sau đó mới hành sự.”
Sau khi phong vương rồi thì có thể dưỡng tư binh. Nhìn vào ngoài mặt mỗi hoàng tử có thể nuôi hai ngàn tinh binh, nhưng Triệu Diệu nuôi binh ở các nơi cộng lại có tới một vạn. Một vạn chống lại ba vạn là không đủ nhìn, nhưng thủ lĩnh Vũ Lâm Quân thủ vệ hoàng thành là người của hắn.
Không có năng lực đánh một trận thì Triệu Diệu sẽ không mạo hiểm làm việc. Chỉ trong vòng mấy ngày, tư binh từ các nơi có thể tiến vào Thịnh Kinh. Trong lòng Triệu Diệu đã tính toán thật kỹ, Triệu Chân sẽ không bỏ qua cho hắn. Nếu không làm sẽ chết, còn nếu làm thì sẽ còn cơ hội.
Mùng năm tháng ba tế thiên đại điển diễn ra, Triệu Chân dẫn văn võ bá quan lên Ngự Phượng Sơn tế thiên, nghi thức tế lễ vô cùng thuận lợi.
Lúc An Khánh Đế thượng triều lại khen ngợi Yến Vương.
Ngày hôm sau, Thịnh Kinh mưa dầm. Dân chúng bắt đầu chuẩn bị gieo trồng vụ xuân.
Khương Đường hiện giờ có ba thôn trang, trong đó có một xưởng làm miến và đậu phụ, trang hộ họ Chu, chủ nhà tên là Chu Chính Minh.
Một năm nay hắn cũng kiếm được không ít bạc. Miến và đậu phụ làm ra ngoại trừ cung cấp cho tiệm lẩu thì phần còn lại mang đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng.
Một nhà mỗi ngày có thể kiếm được hơn một đồng bạc, một tháng cũng có ba bốn lượng.
Vốn Khương Đường chính là chủ nhân thôn trang, hiện giờ bọn họ càng hận không thể coi nàng là tổ tông để mà cung phụng.
Tiền là thứ tốt, hiện tại đừng nói dùng bảy mẫu đất trồng rau, cho dù trồng hết toàn bộ thì Chu Chính Minh cũng không có gì để nói.
Sau khi thành thân, Khương Đường vẫn chưa từng quay lại nơi này. Nàng nói với Chu Chính Minh: “Thôn trang bên cạnh cũng là của ta, ngươi cũng sang đó nói một tiếng, xem trồng cái gì trồng như thế nào cứ dựa theo sắp xếp năm ngoái là được. Ta còn định làm thêm một xưởng nữa, cũng để nói rõ ràng với nhau luôn.”
Chu Chính Minh biết đây là ý muốn hắn làm quản sự, hắn nói: “Đại nương tử yên tâm, cứ giao hết cho tiểu nhân là được rồi.”
Xưởng làm đậu phụ và miến không cần phải dùng quá nhiều người, Khương Đường định thăm dò tính tình bên kia rồi lại làm thêm một xưởng khác, làm chút bột khoai tây gì đó, cũng có thể làm thành quầy ăn vặt.
Hai thôn trang này cộng lại chiếm khoảng một trăm ba mươi mẫu đất, cách xa một chút còn có một thôn trang của Trường Ninh Hầu phủ. Cũng là chỗ quen biết, có thể đi qua chào hỏi một tiếng.
Chu Chính Minh cũng biết cách phải nói như thế nào, giống như năm ngoái, hắn hỏi Khương Đường có phải sẽ ở lại thêm một lúc không: “Ngày xuân có rau dại, cá trong sông cũng rất tươi. Đại nương tử ở chỗ này một thời gian để chúng ta chiêu đãi cũng tốt.”
Các trang hộ đều rất cảm kích Khương Đường. Người đưa tiền là đại gia, nàng mang theo bọn họ kiếm tiền. Hơn nữa nuôi gà so với quản lý thôn trang còn kiếm được nhiều hơn, trong lòng liền nghĩ đến chuyện hồi báo một hai.
Nếu chỉ có một mình thì Khương Đường cũng sẽ ở lại, nhưng trong nhà còn có hai hài tử nữa, nàng ở bên ngoài cũng không yên tâm.
Khương Đường nói: “Ta không ở lại được, các ngươi bận gì thì cứ làm đi, đừng làm chậm trễ gieo trồng vụ xuân.”
Chu Chính Minh liên tục ôi mấy tiếng: “Đại nương tử yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ trồng rau thật tốt. Nhưng mà cá với rau dại này nhất định phải mang về, tươi rói luôn, ở Thịnh Kinh không có những thứ này đâu.”
Những thứ đưa cho Khương Đường đều chọn thứ tốt nhất.
Khương Đường không cự tuyệt, lại hỏi xưởng hỏi có thiếu nhân lực hay không, Chu Chính Minh ngượng ngùng nói: “Nhân lực thì ngược lại không thiếu, nhưng mà có bốn nhà mà chỉ bán hai thứ thành ra không dễ làm cho lắm.”
Thịnh Kinh chỉ lớn chừng đó, Chu Chính Minh còn có nhi tử. Một nhà có thể chạy hết thành nam thành bắc rồi, nếu bốn nhà thì xem như tranh cướp mối làm ăn với nhau.
Mà người bán miến đậu phụ trên đường cũng không ít, cạnh tranh lại càng thêm lợi hại.
Cho dù có thể làm nhiều cũng không bán được.
Khương Đường suy nghĩ một chút nói: “Trong cửa hàng của ta còn thiếu thịt gà, ngươi xem thử có được không, nếu không thì trực tiếp nuôi gà. Nhưng mà phải nuôi nhiều, cũng không phải mấy chục con đơn giản như vậy.”
Thôn trang cũng có nuôi gà nhưng chẳng qua mỗi nhà chỉ nuôi mấy chục con. Mà trong cửa hàng mỗi ngày đều có thể dùng mấy chục con gà, còn có mua gà nướng thịt nữa, trong thôn trang căn bản không đủ.
Ở đây không có trại nuôi gà quy mô lớn nào cả.
Người muốn ăn gà ra ngoài mua một con là được. Còn Khương Đường chưa từng gặp người nào nuôi đến mấy trăm mấy ngàn con gà, trong cửa hàng muốn mua gà đều phải đi tới các thôn trang thu mua, cũng rất phiền toái.
Nếu Chu Chính Minh làm được, nhất định còn có lợi hơn làm bột khoai lang.
Chu Chính Minh cũng không dám lập tức đáp ứng, nhà hắn nuôi hơn bốn mươi con gà, mỗi ngày trứng gà có hơn ba mươi quả, nhưng nuôi hơn một ngàn con không giống như nuôi mấy chục con.
Nhà nào cũng nuôi lợn, đều biết g.i.ế.c lợn kiếm tiền, nhưng tại sao không nhà nào nuôi nhiều con như vậy.
Chu Chính Minh nói: “Vậy ta trở về cân nhắc thêm.”
Trở lại phủ, Khương Đường đã bị Cố Ninh Chiêu nhào vào lòng, chạy xiêu chạy vẹo. Khương Đường vội vàng ngồi xổm xuống, Cố Ninh Chiêu nói: “Đường di, ta nhớ ngươi lắm lắm…”
Khương Đường nói: “Ta có mang đồ ăn ngon về cho ngươi đây, không để Chiêu ca nhi tốn công vô ích rồi.”
Cố Ninh Chiêu càng vui vẻ hơn, buổi tối ăn hai chén sủi cảo nhân rau dại, còn có một chén canh cá, ăn đến mức cái bụng tròn vo.
Từ thôn trang mang về không ít rau dại, Khương Đường thích ăn cái này, tươi ngon, hơn nữa đầu bếp có tay nghề tốt nên ăn suốt cả hai ngày.
Đợi đến mùng chín, Khương Đường rốt cục cũng đã ăn đủ rồi, dự định để quản sự sáng mai đi mua chút đồ tươi.
Lại nghe Ngưng Châu ngoài cửa vội vàng bẩm báo: “Đại nương tử, bên ngoài hình như xảy ra chuyện.”
Trong lòng Khương Đường căng thẳng, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trái tim Ngưng Châu đập thình thịch, cố gắng ổn định nói: “Lý quản sự nói bên ngoài có tiếng bước chân rất nặng nề.”
Tiếng bước chân rất nặng, đó không phải là một người.
Khương Đường nhìn Cố Ninh Chiêu còn ngủ, bảo Ngưng Duyệt ở trong phòng trông coi, còn mình mặc thêm y phục bước ra khỏi phòng.
Chính viện cách tường bên ngoài còn có một đoạn đường, nàng ở bên này không nghe được cái gì cả.
Khương Đường thay xiêm y xong liền đi tới tiền viện, một đường tối đen như mực, chỉ có một cái đèn lồng tỏa ánh sáng mờ nhạt.
Đèn lồng trên các con đường trong phủ đã hoàn toàn tắt hết bởi vì sợ có người từ bên ngoài thoáng nhìn thấy ánh sáng bên trong. Lý quản sự phái người canh giữ cửa chính và cửa phụ ở góc Tây Nam và Đông Nam. Mặc dù đã sắp xếp chuẩn bị đâu vào đấy nhưng lòng vẫn còn hoang mang sợ hãi. Thấy Khương Đường tới, hắn thấp giọng nói: “Đại nương tử nghe kỹ xem, bên ngoài giống như là có tiếng bước chân rầm rập đi qua. Ta nhìn qua khe cửa thấy bên ngoài nhà cũng có người canh giữ.”
Tổng cộng có ba cánh cửa, mỗi cửa đều có hai người đứng đó, bên hông treo đao, người nào người nấy cao lớn thô kệch.
Mấy người kia không xông vào bên trong cũng không gõ cửa, nhưng cũng đủ để làm cho mọi người kinh hồn bạt vía.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a, Lý quản sự còn chưa từng thấy tình cảnh như vậy bao giờ, trong lòng hoảng hốt muốn chết.
Khương Đường nói: “Vô luận như thế nào cũng phải canh cửa, tường viện cũng bảo người tuần tra. Nhớ mang theo chút đồ phòng thân, ngàn vạn lần đừng để người ta xông vào. Điểm Kim Ô Kim đâu rồi, có sủa vang không?”
Lý quản sự lau mồ hôi trên trán: “Cái này thì không, Điểm Kim Ô Kim cũng chỉ có kêu gừ gừ thôi.”
Hai con ch.ó này rất có nhân tính, cũng rất thông minh, có lẽ là biết bên ngoài nhiều người nên gầm nhẹ từng tiếng trong cổ họng. Tuy nhiên âm thanh rất nhỏ, người bên ngoài hẳn là không nghe thấy.
Khương Đường nói: “Ngoại trừ người canh giữ cửa chính cửa phụ, gã sai vặt tuần tra tuần viện ra thì những người còn lại đều tới An Trạch Viện hết đi. Nhớ dặn dò kĩ bọn nha hoàn, ai cũng không được la hét lớn tiếng. Tối nay cho dù là ai ở bên ngoài gõ cửa cũng không được phép mở. Trước tiên kiểm kê một chút xem trong phủ còn có cái gì để ăn không, kiểm kê xong đi tới chính viện báo cho ta biết.”
An Trạch Viện là viện tử ở bên cạnh chính viện, lúc này người phải tập trung lại ở cùng một chỗ, tránh khỏi có kẻ nào ngu xuẩn muốn chạy ra ngoài.
Người bị dọa cho choáng váng thì cái gì cũng có thể làm được.
Lúc này Khương Đường lại nhớ tới Cố Kiến Sơn, chỉ là người lúc này đang ở Tây Bắc. Hiện giờ mọi chuyện trong phủ đã là sắp xếp tốt nhất của hắn rồi, còn lại phải là do chính nàng gánh vác.
Mọi chuyện vẫn là đến sớm, trong sách nói là nửa năm sau, còn bây giờ mới chỉ tháng ba.
Khương Đường tự nhủ phải ổn định tinh thần, người bên dưới mới có thể ổn định: “Nói cho người bên dưới đừng sợ, mọi chuyện vẫn còn có tướng quân chống đỡ.”
Cái tên Cố Kiến Sơn này cũng không giống như người thường, cũng có thể làm an ổn tinh thần.
Khương Đường sắp xếp mọi chuyện xong lại vội vàng trở về chính viện. Nàng bảo Ngưng Châu ôm Thịnh ca nhi tới, để Thịnh ca nhi ở sương phòng chính viện.
Cố Ninh Chiêu đã tỉnh, mở to hai mắt ngơ ngác ngồi trên giường, lông mi ướt sũng, giống như sau một khắc sẽ khóc toáng lên ngay.
Vừa thấy Khương Đường, Cố Ninh Chiêu liền vươn tay. Thằng bé đã tới đây nửa tháng, mỗi ngày đều nhớ nương. Nhưng lúc tới đây Lục Cẩm Dao đã nói rõ với thằng bé rằng hắn tới đây là để ở cùng với Đường di, cho dù có nhớ nhà cũng không được làm ầm ĩ đòi về.
Khương Đường đối xử tốt với hắn, lại có v.ú nuôi đi theo nên trong lòng Cố Ninh Chiêu có nhớ cũng nói không nhớ. Nhưng hôm nay trong lòng thằng bé lại vô cùng sợ hãi, trái tim thật giống như muốn từ trong cổ họng nhảy ra vậy.
Khương Đường tới, nước mắt Cố Ninh Chiêu liền không kìm được: “Đường di ngươi đi đâu vậy, ta sợ lắm, ta nhớ nương ta, hu hu.”
Thằng bé khóc đến thở không ra hơi. Trong lòng Khương Đường chua xót, ôm người vào trong ngực: “Không có việc gì không có việc gì, có Đường di ở đây rồi, có Đường di ở đây rồi, không có gì phải sợ hết, Đường di sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Cố Ninh Chiêu đang sợ hãi, rõ ràng thằng bé không nghe thấy cái gì nhưng trong lòng vẫn nhảy dựng lên, hắn khóc hỏi: “Có phải nương ta không cần ta nữa không...”
Điều khủng khiếp nhất mà tiểu hài tử có thể nghĩ đến là cái này.
Khương Đường kiên nhẫn dỗ dành hài tử, dỗ dành suốt một khắc đồng hồ mới dỗ được Cố Ninh Chiêu đi ngủ. Chẳng qua cho dù ngủ thiếp đi thì trong lòng cũng không yên ổn, trong miệng vẫn lẩm bẩm nói mớ.
Mà Ngưng Châu lại dẫn Thịnh ca nhi còn có hai v.ú nuôi ở trên giường. Đại khái là bởi vì tuổi còn nhỏ, Cố Ninh Thịnh đổi chỗ khác cũng không tỉnh dậy.
Khương Đường bảo Ngưng Châu trông chừng hai hài tử, còn mình đi gặp Lý quản sự. Lý quản sự đã kiểm kê xem trong phủ còn lại những gì: “Gạo và mì mỗi thứ ba mươi túi, dầu và gia vị có không ít, thịt còn lại không nhiều lắm, toàn bộ cộng lại chỉ có khoảng hai mươi cân. Rau màu cũng không nhiều, chỉ đủ ăn hai ngày. Củi đủ nửa tháng, còn có chút hàng khô nữa. Hoa quả chỉ có táo và quýt, tổng cộng bốn giỏ, cái khác thì không còn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận