Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ
Chương 9
Vĩnh Ninh Hầu phủ ở thành nam Thịnh Kinh, phía trước là Yến Quốc Công phủ, đằng sau là An Khang Bá phủ.
Đi ra ngoài một con đường chính là đường Ngộ An, Ngũ Hương cư, tiệm vải Vĩnh Yên đều ở chỗ này. Chỉ có điều Khương Đường xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, chỉ có một lượng bạc đi mua một ít điểm tâm thôi, liền mua ba bao loại giá cả hơi rẻ một chút.
Chờ làm xong cơm tối của chính viện và Yến Kỷ Đường, rốt cục cũng nhịn đến giờ Hợi, Khương Đường lên tiếng chào Lục Anh, mang điểm tâm lên, để cho Bạch Vi bọn họ lại một bao, một bao chuẩn bị cho gã sai vặt của Cố Kiến Sơn, một bao còn lại muốn cho Hàn Dư Thanh.
Phòng hạ nhân nhiều gã sai vặt như vậy, Khương Đường một cô nương gia cũng không tiện đến trước cửa viện chờ.
Nàng đi phòng thu chi trước, tìm Hàn Dư Thanh rồi lại để cho Hàn Dư Thanh gọi Xuân Đài ra.
Cũng là đúng dịp, Hàn Dư Thanh đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về.
Phòng thu chi tổng cộng có ba vị tiên sinh, trông coi thu chi trong phủ và sổ sách của những cửa hàng bên dưới.
Hàn Dư Thanh năm nay mười bảy tuổi, là người trẻ nhất trong số tiên sinh kế toán.
Phòng thu chi là một nơi đến tốt đẹp, so với người gác cổng, phòng ngựa, chọn mua, ở phòng thu chi chỉ cần đối chiếu sổ sách, làm sổ sách, ngồi xuống chính là một ngày.
Một tháng hai lượng, bằng nha hoàn nhất đẳng.
Trông thấy Khương Đường, ánh mắt Hàn Dư Thanh sáng lên, kéo theo lỗ tai cũng đỏ lên, vừa mừng vừa sợ nói: “Khương cô nương, tại sao ngươi lại tới đây?”
Khương Đường nói: “Có việc xin ngươi giúp một tay.”
Phòng thu chi không chỉ có Hàn Dư Thanh, thấy Hàn Dư Thanh có người tìm, còn là một cô nương, trong mắt bọn họ mang theo vẻ trêu ghẹo.
Hàn Dư Thanh ho một tiếng, hắn không thể để cho Khương Đường bị người ta nói ra nói vào, “Chắc là Tứ Nương tử có việc muốn hỏi, chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Từ phòng thu chi ra ngoài, Khương Đường đem điểm tâm trong bao giấy dầu cho Hàn Dư Thanh, “Đây là điểm tâm của Ngọc Phương trai… Ta tới là muốn nhờ ngươi một việc, có thể giúp ta đến phòng hạ nhân gọi gã sai vặt Xuân Đài bên người Ngũ công tử tới đây chút hay không. Hiện tại ta đến chính viện nấu cơm, có khi Ngũ công tử sẽ ở chỗ đấy dùng cơm, ta muốn nghe xem Ngũ công tử có ăn kiêng gì hay không.”
Hàn Dư Thanh sững sờ nhìn Khương Đường, lại không đưa tay nhận điểm tâm, “Khương cô nương, cho dù ngươi không cho ta điểm tâm thì ta cũng sẽ giúp ngươi gọi. Đã nói có việc cứ đến phòng thu chi tìm ta thì sẽ không nuốt lời.”
Khương Đường nở nụ cười, đưa điểm tâm cho Hàn Dư Thanh, “Không để ngươi giúp việc không công được, ngươi cứ cầm lấy đi, lần này thời gian đang gấp, nếu không sẽ tự mình làm.”
Hàn Dư Thanh ôm điểm tâm, “Vậy trước tiên ta mang điểm tâm cất đi rồi lại đi gọi Xuân Đài, cảm ơn điểm tâm của Khương cô nương.”
Viện tử của nha hoàn và gã sai vặt chỉ cách nhau một bức tường, cửa sân vẫn sát bên nhau. Có hơi giống ký túc xá trường học ở hiện đại, cửa sân còn có người trông coi, bình thường không vào được.
Khương Đường ở cửa ra vào đợi một hồi, liền nhìn thấy Hàn Dư Thanh dẫn một người nhìn chừng mười sáu mười bảy tuổi đi ra.
Nước da rất trắng, dáng vẻ có vài phần nhanh nhẹn, nhìn giống như có thể lăn lộn vào bất cứ đâu.
Khương Đường nói rõ ý đồ đến, nàng chỉ là nghe ngóng ăn kiêng chứ không phải yêu thích, hẳn không đến nỗi bị hiểu lầm là người muốn đến thấy người sang bắt quàng làm họ.
Nhưng đối với Xuân Đài mà nói, loại người Khương Đường kiếm mấy cớ vớ vẩn này để tiếp cận công tử nhà bọn họ hắn đã gặp nhiều rồi.
Lại còn Yến Cơ Đường, đi chính viện…
Bộ dáng xinh đẹp như thế, nói mê sảng cái gì vậy.
Hàn Dư Thanh cũng thật ngốc, không biết Khương Đường mượn hắn tiếp cận Ngũ công tử à.
Nói cái gì cũng tin.
Xuân Đài nói: “Công tử thích ăn ngọt nhất, không ăn cay.”
Xuân Đài nhấn mạnh chữ “nhất”, muốn nghe được sở thích của công tử à, hừ, không có cửa đâu.
Không thích ăn cay thích ngọt, khẩu vị của Cố Kiến Sơn người bình thường thật đúng là nhìn không ra.
Trịnh thị thích chua, Vĩnh Ninh hầu thích ăn cay, Cố Kiến Sơn vậy mà không di truyền một cái nào.
Nhưng m nói thế nào cũng thăm dò được thứ Cố Kiến Sơn kiêng, thứ thích là mua một tặng một, về sau nấu cơm làm cho hắn một hai món ngọt là được.
Khương Đường nói: “Đa tạ, phần điểm tâm này là mua từ Ngọc Phương Trai, ngươi lấy về ăn.”
Xuân Đài căn bản không tin, “Cho ta? Không phải cho công tử nhà ta?”
Khương Đường nói: “Chính là cho ngươi, vì cảm tạ ngươi đã hỗ trợ.”
Xuân Đài đưa tay nhận lấy, dựa theo lý thuyết hắn không nên nhận, nhưng mà, trừ khiến nha hoàn này cả người cả của mất cả đôi, bằng không các nàng sẽ không nhớ lâu được.
Xuân Đài nói: “Không cần khách khí, đều là việc ta nên làm.”
Khương Đường gật đầu một cái, chờ Xuân Đài mang theo điểm tâm trở về viện tử, nàng nói với Hàn Dư Thanh: “Ta đi về trước.”
Hàn Dư Thanh muốn tiễn Khương Đường, thật ra không có mấy bước đường, hắn chính là muốn nhìn Khương Đường đi, nhưng lại sợ làm cho người ta nói ra nói vào, dù sao nàng cũng là cô nương gia.
Khương Đường không biết trong một cái chớp mắt ngắn ngủi này Hàn Dư Thanh đã suy nghĩ thứ gì, nàng nở nụ cười với Hàn Dư Thanh, “Hôm nay cám ơn ngươi.”
Một lúc lâu sau Hàn Dư Thanh mới ừ một tiếng.
Hai nơi viện tử có người lui tới, tiếng nói chuyện tiếng vui cười đan xen vào nhau, nhưng Hàn Dư Thanh cái gì cũng không nghe được, Khương Đường bước đi, hắn lại hô một tiếng, “Khương cô nương…”
Khương Đường quay đầu lại, “Sao vậy?”
Hàn Dư Thanh nói: “Lúc trở về nhìn dưới chân, cẩn thận chút.”
Khương Đường: “Ừm, ngươi cũng mau chóng trở về đi.”
Gió đêm thổi qua, Hàn Dư Thanh vô thức cười cười, dù sao trời tối, ai cũng không nhìn thấy, cho dù cười một cái cũng không sao.
Trở lại trong phòng, Lục Anh liền đếm số điểm tâm, tổng cộng tám khối, đưa cho Lộ Trúc Hoài Hề hai khối, một khối cuối cùng giữ lại cho Khương Đường.
Bội Lan nhìn điểm tâm, nuốt nước miếng liên tục, “Cái ta ăn chính là mứt táo, ngọt lịm, ăn rất ngon đấy.”
Lục Anh giơ tay ra nói: “Ta đã sớm nói chuyện gì đã có ta làm giúp ngươi, còn nhất định phải tìm Hàn Dư Thanh kia.”
Khương Đường bưng mặt nói: “Ngươi đi viện tử bên cạnh gọi Xuân Đài ra đi.”
Lục Anh: “Cái đó thì không được.”
Hầu phủ nhiều quy củ, lại nói còn có bà tử trông coi, làm sao có thể chạy sang bên đó được. Nhưng mà nàng có thể tìm người! Một bao điểm tâm còn tìm không ra một người sao! Khương Đường ăn miếng điểm tâm cuối cùng, cũng là mứt táo, phía ngoài xốp giòn, vỏ rất mỏng, mứt táo bên trong dinh dính lại còn mềm mại, chỉ là quá ngọt nên có chút dính răng.
Không ngon bằng Ngũ Hương Cư.
Khương Đường cảm thấy điểm tâm của Ngũ Hương Cư không ngon bằng nàng làm.
Nếu như bỏ thêm một chút hoa quế, hoa hồng vào trong mứt táo thì hương vị hẳn là sẽ còn ngon hơn. Với lại, Lục Cẩm Dao có thai, không thể ăn điểm tâm ngọt như vậy.
Trình độ chữa bệnh ở cổ đại không tiên tiến như hiện đại, mấy loại bệnh như tiểu đường thai kỳ dù sao cũng phải cẩn thận.
Kỳ thật Lục Cẩm Dao cho dù không ăn những này cũng sẽ rất tốt, nhưng ở vị trí nào thì làm tốt vị trí đó, Khương Đường muốn làm tốt chuyện ở phòng bếp nhỏ.
Điểm tâm của Ngũ Hương Cư phần lớn là nhân đậu xanh, đậu đỏ, dứa, mứt táo, nhưng đậu xanh đậu đỏ nhất định phải thêm rất nhiều đường mới ngon.
Đường đắt nên điểm tâm cũng đắt.
Nhưng mà có nhiều thứ bản thân nó đã có vị ngọt, giống như khoai lang khoai sọ, bỏ thêm một chút đường là ăn rất ngon. Quan trọng nhất chính là, hai thứ đồ này rẻ.
Ngày mai là có thể xuất phủ, có thể mua nhiều thêm chút, nàng còn có thể mua cho mình một chút, làm điểm tâm ăn.
Khi chủ tử khen thưởng hạ nhân thì dùng vàng bạc, làm hạ nhân muốn khơi thông quan hệ chỉ có thể dùng ăn uống, làm nhiều chút khẳng định có chỗ dùng.
Đã thăm dò được khẩu vị của Cố Kiến Sơn, ngày mai nấu cơm liền có thể chiếu cố một chút, dù sao đối với Khương Đường mà nói, Cố Kiến Sơn và Trịnh thị Vĩnh Ninh hầu bọn họ không có gì khác biệt.
Nàng hiện tại trừ đồ vật nguyên thân có, tổng cộng có ba đồng bạc, một cây trâm hoa hải đường, một đôi vòng tay hoa sen quấn nhánh.
Còn có mấy ngày nữa là đến giữa tháng, đến lúc đó sẽ nhận được thêm một lượng bạc.
Mặc dù không tính là bản thân có giá trị cao, nhưng mà, Khương Đường luôn không cần lo lắng sẽ có một ngày c.h.ế.t cóng c.h.ế.t đói.
Cho dù rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ, nàng cũng có năng lực sống yên phận.
Chỉ cần coi làm nha hoàn xem như công việc, làm tốt, cố gắng thì sẽ có ngày đổi nơi khác làm việc.
Hôm sau trời vừa sáng, Khương Đường mò mẫm trong bóng tối, theo thường lệ đến Yến Kỷ Đường trước. Làm xong điểm tâm cho Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Châu, sau đó đi chính viện.
Trời u ám, chỉ có một góc ở phía đông hơi ửng đỏ, nếu như chờ một lát nữa là có thể trông thấy một quả trứng vịt muối hoàn chỉnh.
Khương Đường tăng tốc bước chân, trứng vịt muối lúc nào cũng có thể nhìn nhưng nàng phải kiếm tiền.
Lý đại nương Tôn đại nương đã tới, hỏi Khương Đường điểm tâm làm cái gì.
Khương Đường nói: “Phu nhân hiện tại khẩu vị tốt lên một chút rồi, có thể ăn chút thịt và thức ăn làm từ bột mì. Hầu gia phải thượng chức, phải làm món gì để chống đói, lại làm chút món ngọt nữa đi.”
Làm riêng cho Cố Kiến Sơn.
Hôm nay liền làm điểm tâm sáng kiểu Quảng, chủng loại phong phú, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, cháo có thể làm chút cháo mặn, Khương Đường thấy Hầu phủ thích ăn cháo hơn.
Giống khẩu vị của Vĩnh Ninh hầu, đoán chừng là thích ăn cháo mặn.
Phòng bếp nhỏ có trứng vịt bắc thảo, trứng vịt muối, Khương Đường dự định làm cháo trứng muối thịt heo, trứng muối cắt thành vụn, lại chuẩn bị chút hành hoa rắc lên trên, rượu vàng khử vị tanh.
Thịt heo chọn loại thịt lưng, dùng một quả trứng gà đánh vào, lại bỏ chút hành sợi gừng sợi khử tanh, chờ gạo nấu trên bếp nở ra lại đem trứng muối và thịt nạc cắt sợi bỏ vào.
Món chính là bánh ngàn lớp, bánh hành tây có nhân thịt heo, chuẩn bị cho Cố Kiến Sơn bánh gạo ngọt, bánh tam giác[1].
[1] Bánh tam giác là một loại bánh có hình tam giác, màu trắng, vỏ mềm, vị ngọt, là một trong những món ăn vặt truyền thống ở Dương Tuyền và Thọ Dương
Đồ nhắm nhiều loại, đủ tám món, cũng có món ngọt Cố Kiến Sơn thích.
—— ——
Cố Kiến Sơn sắp giờ cơm mới tới, mấy nhi tử của Trịnh thị bao gồm con thứ đều là mười sáu mười bảy đã thành hôn.
Chỉ có Cố Kiến Sơn, hôn sự còn chưa đâu vào đâu. Nhìn lại những viện tử khác đều đóng kín cửa sống cuộc sống của mình, Yến Hồi Đường ngay cả lửa cũng đốt không nổi, còn phải đến chính viện ăn cơm, càng thêm giận không có chỗ xả.
Cố Kiến Sơn cũng mới trở về mấy ngày mà thôi, Trịnh thị liền nhìn hắn mũi không phải mũi mắt không phải mắt.
Trịnh thị: “Khương Đường là mảnh hiếu tâm của Tứ tẩu con, thấy ta ăn không thấy ngon miệng mới sai đến chính viện. Con thì hay rồi!”
Cố Kiến Sơn nói: “Nếu con đã ăn cơm ở chỗ này vậy đưa tiền lương của trù nương Yến Hồi Đường cho nàng…”
Trịnh thị cả giận nói: “Hồ nháo, đó là nha hoàn trong viện Tứ tẩu ngươi, ta có thể nào làm chủ cho nàng nguyệt ngân… Ngươi xem ngươi thử, ngay cả những thứ này cũng không hiểu, trong viện lại không có mấy người, bảo ta làm sao yên tâm.”
Cố Kiến Sơn thấy Nam Hương mang nha hoàn truyền đồ ăn, cười nói: “Nương, nhanh dùng điểm tâm đi.”
Lúc này Vĩnh Ninh hầu chen vào, “Nhanh ăn đi, một hồi nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”
Trịnh thị thở dài, trong lòng càng thêm bị đè nén, nhìn nhi tử mà đầy bụng tức giận, cơm cũng không ăn ngon.
Vĩnh Ninh hầu gắp cho Trịnh thị thêm một khối thịt hấp bột gạo, bên trên hình như nhúng vào giấm thơm, ngửi mùi đã thấy chua.
“Nếm thử có hợp khẩu vị hay không.”
Khẩu vị của Trịnh thị lập tức được đánh thức, ăn thịt, lại ăn đồ ăn, Nam Tuyết còn múc cháo đưa qua. Cháo trứng muối thịt nạc hương vị ngửi có hơi lạ, Trịnh thị không thích cháo mặn, nếu là ngày trước, nhất định là đụng cũng sẽ không đụng.
Có thể là ăn đồ ăn Khương Đường làm mấy ngày nay nên đối với nàng có loại tín nhiệm khó mà diễn tả bằng lời, liền múc một muỗng nhỏ.
Gạo hoa mềm nát, trứng muối được nấu qua ngược lại không có vị chát chát kia, ăn vào vừa thơm vừa mềm. Thịt sợi mặn mà thơm, thật sự là hoàn toàn khai vị.
Một bát cháo nửa miếng bánh, Trịnh thị ăn đến say sưa ngon lành, chờ ăn xong ngẩng đầu nhìn lên, một bồn sứ đựng cháo, hai miếng bánh thịt heo, một miếng bánh ngàn lớp đều để hai cha con này ăn hết.
Chỉ còn thừa một chiếc bánh đường tam giác nhỏ xinh cùng một khối bánh ngọt bằng gạo trắng noãn.
Trịnh thị vừa muốn nói chuyện thì thấy Cố Kiến Sơn gắp bánh đường tam giác và một khối bánh ngọt bằng gạo vào trong chén, “Thay đổi khẩu vị.”
Trịnh thị nghe vậy không nói thêm gì nữa, vẫy tay với Nam Hương, “Tầng thứ hai của hộp trang sức của ta có một cái hộp, bên trong có hạt dưa vàng, ngươi lấy một nắm cho Khương Đường.”
Đây là Trịnh thị tìm người làm, chuyên môn cho tiểu bối, xem như đồ may mắn.
Hạt dưa vàng đặc ruột, một lượng vàng có thể làm ra hai mươi lăm hạt, một nắm mười mấy hạt trông cũng dễ coi.
—— ——
Khương Đường cảm thấy Trịnh thị thật sự là phu nhân quá hào phóng, nàng đếm, tổng cộng mười sáu hạt dưa vàng, sáu đồng vàng, một lượng vàng bằng mười lượng bạc, nói cách khác là hơn sáu lượng bạc.
Hơn nữa bên trên hạt dưa không có khắc hoa, không giống cây trâm vòng tay, có thể trực tiếp tiêu xài.
Đây là lương tháng nửa năm.
Nàng tới chỗ này còn chưa ăn được hạt dưa rang nào đã cầm được hạt dưa vàng.
Nàng muốn ở chính viện làm cơm mười năm nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận