Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ

Chương 62


Chìa khóa tư khố giao cho Bạch Vi quản lý, chuyện lui tới với các phủ sau này để cho Khương Đường làm.
Trước mắt cứ lo chuyện của phòng bếp nhỏ.
Lục Cẩm Dao sai Hoài Hề đem tất cả bái thiếp và lễ vật của các phủ tặng mỗi dịp lễ lớn nhỏ trong gần hai năm ra: “Trước tiên ngươi nhìn bái thiếp, sau đó đối chiếu với danh sách này thì sẽ biết mối quan hệ trong đó.”
Bên trong có thân thích của phủ Bình Dương hầu bên kia, của Vĩnh Ninh hầu phủ bên này, còn có đồng liêu và lão sư của Cố Kiến Châu.
Tính toán cũng có không ít người.
Làm sao để đưa lễ vật mỗi dịp lễ, làm sao để viết bái thiếp, người không giống nhau thì sẽ dùng giấy gì, dùng từ ngữ như thế nào đều phải chú ý.
Lục Cẩm Dao nói: “Sau khi xem những bái thiếp này ngươi sẽ tuyển chọn một lần, sau đó mang những cái ngươi chọn qua cho ta xem. Chờ ta xem xong thì sẽ quyết định có viết thiếp trả lời hay không.”
Khương Đường: “Nô tỳ đã rõ.”
Lục Cẩm Dao vừa lòng gật đầu: “Lộ Trúc không ở đây, có chỗ nào không hiểu thì cứ tới chính viện hỏi Nam Hương và Nam Tuyết.”
Nam Hương và Nam Tuyết đi theo Trịnh thị mấy năm, những việc này thành thạo hơn người khác rất nhiều, chính nàng ấy cũng theo không kịp.
Lục Cẩm Dao kêu Khương Đường đến chính viện hỏi bọn Nam Hương cũng là có chút lòng riêng. Không có gì mạnh hơn gây dựng được mối quan hệ tốt với chính viện, nếu Khương Đường có lợi thế này thì sao lại không tận dụng chứ.
Khương Đường gật đầu: “Nô tỳ đã rõ.” 
Lục Cẩm Dao: “Vẫn là câu nói kia, nếu lỡ làm sai chuyện gì thì phải kịp thời báo cáo, lúc đó vẫn còn có cách cứu vãn, đừng để đến lúc thật sự xảy ra chuyện khiến ta phải thu dọn cục diện rối rắm.”
Khương Đường: “Nô tỳ đã biết.”
Lục Cẩm Dao vẫy vẫy tay: “Không còn chuyện gì nữa thì lui xuống đi.”
Khương Đường cầm theo bái thiếp và lễ vật lui xuống, bái thiếp của các phủ không hề giống nhau, màu sắc khác nhau, lớn nhỏ không đồng nhất.
Ví dụ như bái thiếp của phủ An vương có màu vàng, chữ trên thiếp cũng dùng bột phấn màu vàng kim để viết.
Ngày gửi bái thiếp là tháng tư, trên thiếp có viết vài câu thăm hỏi.
Danh mục quà tặng là một đống dược liệu quý báu.
Khương Đường còn thấy bái thiếp của phủ Yến quốc công, cũng là vừa gửi trong hai ngày qua, danh mục quà tặng có dược liệu, a giao tổ yến, trái cây, điểm tâm của Ngũ Hương Cư.
Mấy thứ dược liệu trong hai danh mục quà tặng này đúng là mấy thứ đã đưa qua cho nàng.
Thì ra không chỉ có phủ Yến quốc công mà cả An Dương quận chúa cũng tặng dược liệu, Lục Cẩm Dao hình như không giữ lại bất kì thứ gì.
Mặt khác còn có thiếp chào hỏi vào dịp Tết Đoan Ngọ, xa hơn là Tết Thượng Nguyên cùng Tết Âm Lịch. Còn có mấy cái thiếp mời Lục Cẩm Dao đến tham gia các loại yến hội.
Ngoại trừ lễ vật tặng cho trưởng bối và sư trưởng, những người khác cũng chỉ xem như là có qua có lại.
Lễ vật được đưa qua nhiều nhất chính là điểm tâm của Ngũ Hương Cư, nhìn hết đống bái thiếp này là có thể thấy không chỉ một nhà mà lấy tới mấy nhà đều tặng thứ này.
Xem ra lợi nhuận của Ngũ Hương Cư ít nhất cũng cao hơn hai phần.
Quà cáp tới lui của quý nhân một lần cũng là từ năm đến mười lượng bạc, hơn nửa năm nguyệt ngân của Khương Đường.
Nhưng mấy thứ này cũng coi như là có qua có lại.
Ví dụ như lễ thành thân hay tiệc đầy tháng, tùy vào từng dịp cũng sẽ thu lại được, tính toán một chút thì cũng không quá thiệt.
Lục Cẩm Dao để nàng xem mấy bái thiếp này ắt hẳn không chỉ có xem đơn giản như vậy.
Có lẽ lễ vật mỗi dịp lễ tết hàng năm có thể thay đổi một chút, khống chế chi phí trong một phạm vi tương đối thấp.
Vừa tiết kiệm được bạc vừa có thể khiến đối phương hài lòng.
Lục Cẩm Dao nói đến việc chọn lựa bái thiếp chính là muốn loại bỏ bớt các thiếp không cần thiết.
Ví dụ như bái thiếp của phu nhân các quan viên dưới quyền Cố Kiến Châu hay những người muốn lôi kéo quan hệ với phủ Vĩnh Ninh hầu chẳng hạn.
Cụ thể sàng lọc như thế nào thì chính là nhìn vào chức quan đầu tiên, thứ hai sẽ xem thử trên thiếp viết nội dung gì.
Ví dụ như những người có địa vị ngang hàng và có quan hệ tương đối gần gũi mời Lục Cẩm Dao tham gia các loại yến hội.
Tựa như xuân nhật yến tháng tư vậy, sẽ dựa vào tên tuổi để mời người tới thưởng hoa ngắm cảnh.
Ít có nương tử quan viên nào lại vội vàng tới cửa bái phỏng, sau này Lục Cẩm Dao cũng sẽ dựa vào quy tắc này mà làm việc.
Nếu có chỗ nào không nắm chắc thì phải mở miệng ra hỏi để tránh dẫn đến lỗi lầm về sau.
Mấy ngày nay Khương Đường đã sàng lọc ra được ba phần bái thiếp, một cái là thiếp mời thưởng sen của An Dương quận chúa.
Là ngày ba mươi tháng sáu, tức là ngày hôm sau.
Một cái là thiếp mời tới hội phẩm thơ của phu nhân Thành Khang bá vào đầu tháng bảy, vừa vặn sau ngày hẹn của An Dương quận chúa. Khương Đường nhớ rõ Tam nương tử Vân thị là đích thứ nữ của phủ Thành Khang bá, theo tình huống hiện tại là tam phòng tứ phòng muốn xây dựng quan hệ với nhau nên buổi tiệc này nhất định phải đi.
Cuối cùng là thiếp mời mời Lục Cẩm Dao đến xem hội đèn lồ ng vào dịp Thất Tịch, do bạn thân chốn khuê phòng của Lục Cẩm Dao – Nhị nương tử của phủ Định Bắc hầu gửi tới.
Xem ra là thấy Cố Kiến Châu không ở nhà nên muốn mời Lục Cẩm Dao ra ngoài giải khuây. 
Khương Đường mang ba tấm bái thiếp này đến thư phòng, Lục Cẩm Dao xem qua một lượt rồi nói: “Loại bái thiếp này nếu quyết định đi thì không cần viết thiếp trả lời, nếu không đi thì phải khéo léo viện cớ.”
Lục Cẩm Dao nhận lấy ba bái thiếp rồi nói: “Trước tiên sẽ đến hội thưởng sen, hội phẩm thơ chờ sau khi đi hội thưởng sen về thì nói sau. Ngươi đi sắp xếp y phục để mặc vào ngày yến hội, bao gồm y phục và trang sức, không hiểu thì hỏi Hoài Hề.”
Khương Đường lần đầu tiên làm mấy chuyện này sợ là sẽ có sai sót, nhưng không làm thì có lẽ sau này cũng không có cơ hội làm.
Nha hoàn nhất đẳng không chỉ được trả bạc cao hơn mà còn có thể tiếp xúc với tầng lớp trên của xã hội, cũng sẽ quyết định việc sau này đồ vật trong cửa hàng của nàng có thể bán cho ai, chuyện này đối với nàng sẽ rất có lợi về sau.
Khương Đường nói: “Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.”
Y phục Lục Cẩm Dao mặc mỗi lần ra cửa sẽ không có người ghi chép lại, ra cửa quan trọng nhất chính là hợp quy củ, ví dụ như khi tham gia yến hội không thể đoạt đi sự nổi bật của chủ tiệc.
Y phục Lục Cẩm Dao phần lớn đều là tông màu nhạt như trắng, xanh lam, xanh ngọc…mặc những màu này sẽ rất ít khi mắc lỗi.
Trang sức phải chọn loại sang trọng nhưng khiêm tốn một chút, Khương Đường gọi đây là giảm đi khả năng mắc lỗi. Sau khi phối y phục và trang sức xong xuôi, Khương Đường mang đi hỏi Hoài Hề trước, Hoài Hề gật đầu xong thì mới mang tới cho Lục Cẩm Dao xem.
Cho đến khi Lục Cẩm Dao cũng gật đầu thì mới xem như là qua ải.
Lục Cẩm Dao phát hiện cách phối y phục của Khương Đường còn đẹp và hợp hơn so với Lộ Trúc một chút.
Màu sắc nhìn rất thuận mắt, phụ kiện và trang sức cũng không nhiều lắm, đều dựa theo màu sắc y phục để chọn lựa.
Không nói cái khác, chỉ nhìn như vậy thôi là đã khiến người ta cảm thấy thư thái.
Tiệc thưởng sen được tổ chức vào ngày hôm sau, chính là ngày ba mươi tháng sáu.
Lục Cẩm Dao muốn đưa Khương Đường và Nguyệt Vân đi theo, tính cách của Nguyệt Vân trầm tĩnh, cách làm việc cũng ổn thỏa.
Còn về phần Khương Đường… là do An Dương quận chúa đã hỏi thăm qua mấy lần.
Loại yến hội này ngoài nương tử của các gia tộc ra thì còn có các quý công tử tới ngắm hoa ngâm thơ.
Chuyện này xem như đã được quyết định xong, Khương Đường dùng khoảng thời gian còn trống để xem bái thiếp hoặc là ở phòng bếp nhỏ làm thức ăn.
Nói tóm lại vẫn vô cùng nhàn nhã.
Ngày tháng của bọn Lục Anh vẫn trôi qua như trước kia, ngoại trừ chờ Lục Cẩm Dao phân phó công việc thì khoảng thời gian còn lại đều ở trong phòng thêu khăn.
Biết Khương Đường hiện tại được Lục Cẩm Dao coi trọng nên trong lòng bọn họ cũng có chút không được tự nhiên. Nhưng Khương Đường được trọng dụng cũng không phải vì nàng xinh đẹp, cũng không phải nàng nịnh nọt bề trên để đi cửa sau mà là dựa vào năng lực của chính mình.
Nhờ Khương Đường biết làm mấy thứ kia nên mới có được ngày hôm nay, các nàng không làm được thì đương nhiên sẽ không có được.
Hâm mộ thì hâm mộ nhưng không thể ghen ghét được.
Cuối cùng Khương Đường vẫn hầm canh gà cho các nàng đấy thôi.
Bội Lan gặm một cái đùi gà to: “Đường Đường, hôm nay sao lại làm nhiều món ngon như vậy!”
Không phải là loại thức ăn bỏ quá nhiều gia vị, không có món nào có vị cay, hương vị thanh đạm, chính là mùi thơm nguyên bản của nguyên liệu nấu ăn, ngọt thanh dễ chịu.
Còn cho người ta một loại cảm giác ăn mấy thứ này sẽ không bị mập.
Trước kia Lục Anh có nói qua chỉ khi nào Khương Đường vui vẻ thì mới bày ra nấu vài món ăn, nhưng nhìn bộ dáng nàng bây giờ không thấy có một chút gì gọi là vui vẻ.
Vậy tại sao lại nấu? Bội Lan vừa muốn hỏi vừa cảm thấy không nên hỏi.
Thời tiết hiện tại đang rất nóng, ăn một chút mì sợi đã bắt đầu đổ mồ hôi, không cần phải nói là thoải mái tới mức độ nào, ăn xong tắm một cái, hoặc là chuẩn bị nước ấm lau người, sau đó đánh một giấc ngon lành.
Nhưng Khương Đường chỉ ăn hơn một nửa.
Canh gà lại hầm một nồi to, có thể bảo quản đến sáng mai, cũng có thể nấu mì ăn.
Đương nhiên là vô cùng ngon, trong nồi có xương cá, xương bò, một con gà và nửa con vịt, cũng có không ít hải sản và bào ngư mua từ tiệm tạp hóa, còn có dược liệu mà An Dương quận chúa và phủ Yến quốc công tặng.
Dược liệu không thể dùng bậy bạ nên Khương Đường đã hỏi qua lang trung trong phủ trước khi dùng.
Nàng nghĩ cứ làm trước rồi sẽ có người bên chính viện tới mang đi.
Nhưng chờ đến giờ Hợi cũng không thấy người bên đó sang, Khương Đường đành bưng canh gà về phòng hạ nhân.
Cho vào một ít mì sợi, mỗi người được chia mấy lát thịt, cứ như vậy ăn một chén canh cùng với mì sợi.
Trong lòng Khương Đường có chút mất mát khi người của chính viện không tới, buổi tối lúc trở về nàng cũng đi cách Cố Kiến Sơn một khoảng xa xa, cứ giữ khoảng cách đó suốt cả đoạn đường.
Rõ ràng ngày đó hắn vô cùng mệt mỏi đứng bên cạnh núi giả, hiện tại lại bước đi nhẹ nhàng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nam Tuyết nói với nàng ngày mai không cần đến chính viện nữa, xem ra sau này cũng không có cơ hội nhìn thấy hắn nữa.
Cố Kiến Sơn đã từng cứu nàng một mạng ở núi giả, nàng cũng tại núi giả giúp hắn một lần.
Lúc ở thôn trang Cố Kiến Sơn lên tiếng vì nàng, nàng làm bánh lương khô cũng xem như đã giúp Cố Kiến Sơn.
Hai bên tương xứng, sau này không ai nợ ai nữa.
Khương Đường nhấp môi cười một chút: “Là vì ta vui vẻ, các ngươi ăn nhiều một chút.”
Không còn nợ nần nên cả người nhẹ nhõm, có thể không vui sao.
Tĩnh Mặc há miệng th ở dốc, nếu Khương Đường có thể tâm sự cùng với các nàng thì tốt rồi, nói ra được thì sẽ dễ chịu hơn.
Ăn được phân nửa thì có người gõ cửa phòng, Bội Lan quay đầu hỏi: “Là ai đó?”
“Ta là Tường Vi của chính viện, ta tìm Khương Đường tỷ tỷ.” Người nói chuyện là một tiểu cô nương mặt tròn tròn, bộ dáng cười rộ lên nhìn rất ngọt ngào, Khương Đường đứng lên: “Ta đây, có chuyện gì thế?”
Tường Vi nói: “Ta đói bụng quá, muốn xin một ít thức ăn có được không?”
Bọn nha hoàn lén mua bán đều nói là mượn, bằng không sẽ dễ dàng mang tai mang tiếng.
Khương Đường đưa mắt nhìn cái nồi, còn được nửa nồi canh gà: “Chỉ còn canh gà có được không?”
Tường Vi nói: “Được, đương nhiên là được, vậy ta mang canh gà kia đi.”
Khương Đường: “Ở đây ta còn có một ít mì sợi, ngươi cũng mang đi đi, trụng với canh gà là có thể ăn được rồi.”
Tường Vi để lại một trăm đồng tiền rồi ôm nồi canh gà đi mất: “Ngày mai ta sẽ mang nồi qua trả.”
Nồi mất rồi nhưng cơm vẫn phải tiếp tục ăn. Khương Đường ăn nhanh mấy miếng mì sợi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bội Lan và Tĩnh Mặc đang nhìn nàng, mì sợi trong miệng Bội Lan còn chưa được cắn đứt, đang vắt lủng lẳng trên thành chén.
Khương Đường: “Làm sao vậy?” 
Bội Lan tuy có hơi tham ăn nhưng việc đoán ý chủ tử nàng ấy lại làm tốt hơn so với những người khác, là vui vẻ hay tức giận đều sẽ đoán được.
Nếu đang tức giận thì nàng ấy nhất định sẽ không lảng vảng trước mặt bọn họ.
Vừa rồi Khương Đường vẫn còn đang buồn bã mà, sao mới đó đã vui vẻ rồi.
Tĩnh Mặc dang tay: “Thấy ngươi xinh đẹp như vậy nên nhìn nhiều thêm một chút.”
Bội Lan: “Còn ta là do ăn ngon quá nên mới ngây ngẩn cả người.”
Hôm nay tới lượt Lục Anh trực đêm, Tĩnh Mặc và Bội Lan cũng không phải kiểu người nhiều chuyện, Khương Đường bất đắc dĩ cười: “Sao lúc nãy không thấy các ngươi sửng sốt như vậy, được rồi, ăn nhanh đi kẻo nguội mất.”
Ở một phía khác, Tường Vi bọc nồi lẩu trong một tấm vải bông để giữ ấm, đi tới một nơi cách phòng hạ nhân tương đối xa mới giao nồi lẩu cho Xuân Đài.
Xuân Đài ngàn ân vạn tạ: “Đa tạ Tường Vi tỷ tỷ, nếu không nhờ tỷ thì hôm nay ta sẽ c.h.ế.t đói ở đây mất.”
“Bớt lắm mồm, mau đi đi.”
Xuân Đài ôm nồi lẩu chạy về Yến Hồi Đường, sau khi trở về thì bắt đầu trụng mì, nấu xong lại mang đến chỗ Cố Kiến Sơn.
“Công tử, ăn cơm.”
Cố Kiến Sơn lại cảm thấy lời này giống như một câu nói hắn đã từng đọc trong sách vở.
Này, tới ăn cơm đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận