Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ

Chương 157


Lưu đại tẩu chỉ từng nhìn thấy tiểu ca bán thịt có mấy lần, Lưu Đại Lang thấy còn nhiều hơn nàng ấy, hắn thở dài: “Nương, nương nói xem đúng là người giống nhưng mệnh lại không giống nha, vẻ ngoài giống nhau như vậy nhưng một người là đại tướng quân, người kia chỉ là một tên bán thịt.”
Cũng không phải Lưu Đại Lang cảm thấy bán thịt không tốt, nhưng sự chênh lệch này thật sự là quá lớn, tiểu ca kia có thể giả dạng đánh tráo được đấy. Nhưng khoảng thời gian này hắn cũng không có đi mua thịt, đã mấy tháng rồi hắn không gặp vị tiểu ca kia.
Khương tỷ tỷ hẳn phải gả cho người như vậy mới phải.
Lưu đại tẩu tán đồng gật đầu: “Có ai nói không phải đâu, đây chính là đại anh hùng, người bình thường không thể nào so sánh được.”
Lưu đại tẩu đã xem xong cảnh đại quân về triều, lại chuẩn bị trở về tiếp tục buôn bán.
Dân chúng đều được những tướng sĩ này bảo hộ, nhưng con người ai cũng nghĩ tới chuyện ăn no mặc ấm, kiếm thật nhiều bạc.
Ở một bên khác, An Khánh đế đã đợi ở cửa Huyền Vũ để nghênh đón đại quân.
Quân đội chỉnh tề, vô cùng đồ sộ.
Cố Kiến Sơn xuống ngựa hành lễ, đại quân mênh m.ô.n.g phía sau cùng nhau quỳ rạp xuống đất: “Thần không phụ sự gửi gắm của Hoàng Thượng, đã xuất quân chiếm được Lương Thành. Từ tướng đang đóng giữ ở Tây Bắc, thần nhận mệnh về triều.”
An Khánh đế nâng Cố Kiến Sơn dậy: “Xin các vị hãy đứng lên, chư vị là tướng sĩ của Ngự Triều, là anh hùng của Ngự Triều, không cần hành đại lễ. Cố ái khanh, cực khổ cho ngươi rồi.”
Cố Kiến Sơn cúi đầu nói: “Đây là bổn phận của chúng thần.”
An Khánh đế vỗ vai Cố Kiến Sơn, lúc cười đã khiến gương mặt xuất hiện thêm mấy nếp nhăn: “Đã hành quân nhiều ngày rồi, chắc cũng đã mệt nhọc, cứ về quân doanh trước đi, quân doanh Kinh Bắc đã chuẩn bị món ngon rượu thơm, Cố khanh, buổi tối ngươi tiến cung, trẫm có việc cần thương lượng.”
Cố Kiến Sơn đáp: “Thần tuân chỉ.”
Điều này có nghĩa là cho hắn về quân doanh, nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó mới vào cung báo cáo.
Cố Kiến Sơn dẫn dắt đại quân về quân doanh, đại thần và hoàng tử đứng hai bên đưa mắt nhìn nhau, không ai dám bắt chuyện với Cố Kiến Sơn, chỉ có thể hồi cung.
Sự coi trọng của An Khánh đế với Cố Kiến Sơn không tầm thường, điều này khiến cho rất nhiều người tâm hoảng ý loạn không biết phải làm sao.
Vào những lúc này bọn họ càng cảm nhận được sức mạnh của hoàng quyền, chỉ cần An Khánh đế ra lệnh một tiếng, những người này liền sẽ dùng lưỡi kiếm sắt nhọn chĩa về phía bọn họ, một người hô, trăm người đáp lại.
Mà Cố Kiến Sơn là một thanh đao trong tay An Khánh đế, thanh đao như vậy phải mài cho nó ngày càng sắc bén mới có thể truyền cho hoàng đế đời tiếp theo. Một đoàn quân như thế, có ba mươi ngàn, hay năm mươi ngàn người? Đi đứng vô cùng chỉnh tề, nói đi chỗ nào là đi chỗ đó, quân lệnh như núi.
Trong lòng Triệu Diệu cảm thấy rất áp lực, nếu thanh đao này nằm trong tay hắn thì chưa chắc hắn đã dám dùng.
Nhưng bây giờ không dám, không có nghĩa sau này cũng không dám, phủ Vĩnh Ninh hầu, hắn nhất định phải nắm được.
Hiện giờ, chỉ kém một bước, Vĩnh Ninh hầu có một nhi tử tốt, nhìn bộ dáng hiện tại của ông, chắc còn không biết chức quan của trưởng tử và tôn tử ông ta đều đã được sắp xếp sẵn rồi.
Triệu Diệu đi đến bên cạnh Vĩnh Ninh hầu: “Cố đại nhân đúng là nuôi được một đàn nhi tử tốt.”
Triệu Diệu không đợi Vĩnh Ninh hầu đáp lời đã chắp tay cáo từ, sau đó đi đến bên cạnh Triệu Chân, vỗ vai hắn nói: “Lục đệ, đi thôi.”
Triệu Chân không rõ Triệu Diệu đang làm cái gì, chỉ là tiếng tung hô yêu cầu lập Triệu Diệu làm Thái Tử trong triều ngày càng nhiều, cho dùng trong lòng hắn vô cùng tin tưởng cái gọi là tình phụ tử nhưng cũng cảm thấy những việc này đều là đang khảo nghiệm, khó tránh khỏi có chút hốt hoảng.
Triệu Diệu càng đắc ý, càng có lợi với hắn. Hắn cũng cười nói: “Ta về cùng Ngũ ca.”
Cố Kiến Sơn tranh thủ về quân doanh, quân doanh Kinh Bắc đã sớm chuẩn bị cơm rượu ngon lành, cũng có quan viên phụng mệnh khao thưởng ba quân, buổi tối Cố Kiến Sơn còn phải vào cung, không thể nào vui cùng các tướng sĩ được, hắn về Hầu phủ trước, rửa mặt chải đầu một phen để chuẩn bị vào cung gặp Thánh Thượng.
Cố Kiến Hải ở quân doanh Kinh Bắc cũng có mấy câu muốn nói với hắn, nhưng quân doanh quá đông người nên cũng không nói gì.
*
Trịnh thị không ra phố xem đại quân về triều nhưng đưa cả nhà đứng trước cổng chờ Cố Kiến Sơn trở về, so với Trịnh thị, Hàn thị có vẻ còn vui vẻ hơn: “Sao còn chưa về nữa, bị trì hoãn ở chỗ nào sao?”
Trịnh thị nói: “Hoàng Thượng đã có lệnh, sao có thể nói bị trì hoãn được.”
Hàn thị cúi đầu nhận sai: “Nhi tức nói sai rồi.”
Lục Cẩm Dao đứng ở phía sau cùng với Vân thị, Vân thị đã có thai hơn bốn tháng, nàng ấy đứng bên cạnh cũng có thể để ý giúp được một chút.
Trịnh thị không nói nữa, đợi khoảng mười lăm phút, gã sai vặt Tống Chiêu bên cạnh Vĩnh Ninh hầu mới chạy tới truyền lời, nói Ngũ công tử đã tới quân doanh, không biết khi nào mới về được, đã nói người bên này không cần phải đợi.”
Trịnh thị nói với một đám nhi tức: “Đều trở về cả đi, tức phụ lão Đại, con đi cùng ta một chuyến.”
Hàn thị không biết bà bà lại tìm nàng ta làm gì, có lẽ là hỏi chuyện của Cố Kiến Hiên, hai ngày trước cũng từng hỏi qua, nhưng vì Cố Kiến Sơn vẫn đang trên đường về, Trịnh thị vẫn lo lắng cho tiểu nhi tử hơn.
Hôm qua, Cố Kiến Hiên đã đến Đốc Sát Viện báo danh.
Nếu đã báo danh thì đó là chuyện ván đã đóng thuyền, lại nói, Cố Kiến Hiên chỉ là một tiến sĩ xuất thân, chẳng lẽ hắn lại có thể bãi quan không làm sao? Nếu có hỏi chuyện Cố Kiến Hiên thì Hàn thị cũng dám nói đại phòng bên này không có cách nào khác.
Suy cho cùng Cố Kiến Phong cũng chỉ là một quan nhỏ, chuyện ở Lại Bộ không tới phiên hắn làm chủ.
Quả nhiên, Trịnh thị đang muốn hỏi chuyện này.
Hàn thị sớm nghĩ tới câu trả lời vô số lần: “Sau khi mẫu thân nói với nhi tức, nhi tức cũng đã trở về nói với lão Đại, lão Đại cũng chỉ mới vào Lại Bộ, vốn dĩ cũng muốn giúp, nhưng lời nói lại bị người ta xem nhẹ, thật sự không thể giúp được cái gì. Sau khi biết được không có xảy ra xô xát gì mới thở phào nhẹ nhõm, con cũng không biết vì sao Kiến Hiên lại bị điều tới Đốc Sát Viện.”
Trịnh thị cũng đang u sầu, Vĩnh Ninh hầu sai bà hỏi thăm một chút, Hầu phủ vốn dĩ đã gây chú ý, lúc này Cố Kiến Sơn lại trở về, người ngoài có cho rằng Cố gia kéo bè kết phái, quan quan cấu kết không.
Hầu phủ tuy bề ngoài lớn mạnh nhưng một khi xảy ra chuyện thì không ai có thể giữ nổi. Vĩnh Ninh hầu vẫn luôn lo lắng việc này, nhưng căn bản không hỏi được gì ở chỗ Hàn thị.
Trịnh thị nghiêm túc: “Phụ thân con bên kia…”
Hàn thị vội vàng nói: “Tuyệt đối không có chuyện này, phụ thân cả đời thanh quý, vô cùng khinh thường làm những chuyện như vậy.”
Lời này Trịnh thị một chút cũng không tin, nếu như thanh quý thì tại sao lại gả nữ nhi đến Hầu phủ. Bà cực kỳ ghét cái loại toan nho như vậy, ngoài miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Trịnh thị không thích nhúng tay vào chuyện của nhi tử và nhi tức, muốn hỏi chuyện hay truyền lời thì cũng chỉ gọi Hàn thị tới, lúc này bà lại nghĩ rốt cuộc Hàn thị có nói hết tất cả những lời bà đã dặn dò cho Cố Kiến Phong không.
Không riêng lần này, trước giờ có làm như thế không.
Bà vẫy tay cho Hàn thị lui xuống, chờ đám người đi xa rồi mới dặn dò Nam Tuyết: “Lúc chạng vạng đi ra cửa chờ, thấy Đại gia về thì trực tiếp mời hắn tới chính viện.”
Trịnh thị muốn đích thân hỏi chuyện Cố Kiến Phong một chút, thân là trưởng tử, nếu thật sự có chuyện gì thì hắn cũng phải nói ra.
Trịnh thị lo lắng tới giữa trưa cũng chưa ngủ được, chờ đến giờ Thân, người gác cổng vào thông báo, nói Ngũ công tử đã trở lại.
Ánh mắt Trịnh thị lóe lên vẻ vui mừng: “Người bây giờ đang ở đâu?”
Người gác cổng nói: “Ngũ công tử nói về Yến Hồi Đường trước, một lát sẽ sang đây thỉnh an phu nhân.”
Trịnh thị cười nhẹ: “Cũng phải, nên tắm gội một chút.”
Bà sai Nam Hương tới phòng bếp nhỏ, dặn dò Lý đại nương và Tôn đại nương chuẩn bị ít thức ăn, Cố Kiến Sơn bây giờ mới về, cũng không biết ở trong quân đã ăn chưa, nếu chưa thì chắc chắn đã đói bụng.
Đợi mười lăm phút, cũng không thấy Cố Kiến Sơn tới, trong lòng Trịnh thị cũng không còn vui mừng hào hứng nữa, ngược lại còn lo lắng đến chuyện khác, hắn về lúc này, chắc chắn đã biết chuyện bà đến gặp Kương Đường.
Khương Đường sẽ nói như thế nào đây.
Cho dù như thế nào thì cũng phải nói cho rõ ràng chuyện này, với tính tình của Cố Kiến Sơn, chắc chắn hắn sẽ hỏi.
Trịnh thị nắm chặt khăn tay, không nên gạt Cố Kiến Sơn chuyện bà đã đi gặp Khương Đường, nói rõ một chút vẫn tốt hơn.
Lại đợi thêm mười lăm phút, Cố Kiến Sơn mới qua tới, Nam Hương đứng ngoài cửa thông báo một tiếng: “Phu nhân, Ngũ công tử đã tới.”
Nói xong thì giúp Cố Kiến Sơn vén mành.
Trịnh thị: “Mau tiến vào.”
Cố Kiến Sơn đứng bên dưới, khi tiến vào đã hành đại lễ: “Gặp qua mẫu thân.”
Trịnh thị cúi người dùng khăn phất phất rồi nói: “Mau đứng lên, ngồi xuống,.”
Cố Kiến Sơn tìm vị trí ngồi xuống, sau khi ngồi xuống mới hỏi: “Lần này nhi tử về đây, ngoại trừ việc phụng chỉ làm việc thì còn một chuyện khác, chờ buổi tối phụ thân trở về sẽ nói với hai người.”
Cố Kiến Sơn nhớ rõ chuyện mấy tháng nay, lần trước trở về vốn dĩ đã nên nói ra, nhưng bỗng nhiên phát sinh quân vụ, hắn phụng chỉ về Tây Bắc, sợ là sau khi nói ra lại xảy ra sự cố, xúc phạm tới Khương Đường.
Lần này trở về hắn phải làm một chuyện rất quan trọng, chính là đề cập tới chuyện rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu với phụ mẫu.
Người ngoài sẽ biết là tự hắn rời khỏi Hầu phủ, sẽ không ảnh hưởng tới danh dự của phủ Vĩnh Ninh hầu, tốt hay xấu hắn sẽ tự mình chịu trách nhiệm, cũng sẽ không ảnh hưởng tới hôn sự của chất nhi trong nhà.
Nếu sau này có chuyện quan trọng, hắn vẫn là nhi tử của Hầu phủ, việc nên giúp thì sẽ giúp.
Trịnh thị còn chưa biết có chuyện gì, gật đầu nói: “Vậy được, chờ phụ thân con về rồi nói sau.”
Có Vĩnh Ninh hầu ở đây có lẽ sẽ khuyên được Cố Kiến Sơn.
Cố Kiến Sơn nói: “Vâng, lần này nhi tử khiến mẫu thân lo lắng rồi.”
Trịnh thị lắc đầu: “Cũng không có việc gì, ta biết tính tình của con mà. Đúng rồi, con lâu chưa về nhà, có nhiều chuyện con chắc con chưa biết. Tứ ca con lại đến Điền Nam, hắn được Hoàng Thượng trọng dụng. Còn có đường đệ Kiến Hiên của con, đã thi đỗ kỳ thi mùa xuân rồi, xếp hạng trong kỳ thi đình cũng không tệ.”
Những chuyện còn lại Cố Kiến Sơn đều biết, trong nhà mấy tháng nay vẫn luôn bình an không có chuyện gì xảy ra. Hàn thị an phận, Lục Cẩm Dao cũng có nhiều thời gian chăm sóc Chiêu ca nhi, Hứa thị lễ Phật, Vân thị có thai, cũng không thường xuất hiện.
Trịnh thị hy vọng sau khi bà nói ra chuyện trong nhà sẽ khiến Cố Kiến Sơn rõ ràng cái gì mới là quan trọng nhất. Có thể thấy, Cố Kiến Sơn vẫn luôn ở quân doanh, không ở chung với huynh đệ trong nhà nhiều lắm nên cũng không có gì quá quyến luyến.
Bà cho Cố Kiến Sơn đi về trước, chờ sau khi vào cung về rồi lại nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận