Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ

Chương 187


Cố Kiến Phong thở dài, chút hy vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng tan vỡ rồi, sau khi về nhà hắn kể chuyện này cho Hàn thị nghe.
Dạo gần đây Hàn thị gầy đi không ít, nàng ta ăn không trôi, gầy tới nỗi hơi hốc hác, trên mặt không có tí thịt nào, xương gò má nhô lên cực kỳ cao, dù ánh mắt vô hồn nhưng thoạt trông thì lại không còn cảm thấy con người này quá quắt nữa.
Cố Kiến Phong nói: “Đợi đến khi kết cục đã định, ta và nàng nhận tội, có thể bớt liên lụy đến hầu phủ bao nhiêu thì bớt liên lụy bấy nhiêu. Bên nhà mẹ nàng ta hết cách, thật sự là bất lực.”
So với Cố Kiến Phong thì Hàn Văn Bách mới là người thật sự lên thuyền của Tần vương, vạch kế bày mưu lôi kéo triều thần, nếu như Tần vương xảy ra chuyện thì người đứng mũi chịu sào chính là Hàn Văn Bách, hiện giờ người bị điều tra là tri thủ của Lĩnh Nam, còn đằng sau thì không nói được là ai.
Hàn gia sẽ có kết cục gì, là xử c.h.ế.t hay là lưu đày, Cố Kiến Phong cũng không nói được. Hàn thị là nữ đã xuất giá, có thể tránh được nạn này chỉ có thể trợn mắt nhìn trong nhà xảy ra chuyện.
Nếu như hầu phủ bình an vô sự thì hắn có thể giúp đỡ được một hai, nhưng tự thân Cố Kiến Phong còn khó giữ, sao có thể lại cầu xin Vĩnh Ninh Hầu lo toan cho cả nhà vợ liên lụy đến hắn được.
Vẻ mặt Hàn thị sửng sốt, rồi gật đầu đáp: “Vậy thì không cần lo, là ta có lỗi với chàng…”
Cố Kiến Phong vỗ tay Hnà thị, Hàn thị cứ luôn nói xin lỗi, nhưng đều đã làm cả rồi, lại có thể làm sao được nữa, hắn nói: “Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ta đến thư phòng.”
Hạ tuần tháng hai, các viện có lẽ đều thay sang xiêm y mùa xuân, còn Hàn thị nằm trong phòng đã hơn bốn tháng rồi, cũng không biết khi sinh thời còn có thể trông thấy bên ngoài hay không.
Nàng ta cảm thấy mình đã sai rồi, khi ấy lúc phụ thân nói với nàng ta chuyện này thì nên khuyên bảo, ngăn cản phụ thân đừng liều lĩnh. Nếu là Lục Cẩm Dao, chắc chắn sẽ khuyên nhỉ, khóe miệng nàng ta kéo lên một nụ cười khổ, bây giờ nàng ta còn sống nhưng sống như đang chờ chết.
Nàng ta không giúp nổi nhà mẹ đẻ, cũng không giúp nổi Cố Kiến Phong.
Yến vương mất tích rồi lại quay về, chuyện này Khương Đường nghe được từ miệng của Cố Kiến Sơn, lúc ăn cơm Cố Kiến Sơn có nói một câu, Khương Đường cũng có nghe nhưng không nói gì khác.
Trong sách không có đoạn Yến vương ngã xuống vách núi, nên chỉ có thể nói số trời đã định, cho dù nàng có thể thay đổi đôi ba chuyện nhỏ thì cũng không đổi thay nổi chuyện lớn.
Cố Kiến Sơn nói: “Gia quyến của mấy vị vương gia sẽ không dễ nói chuyện với nàng, nếu có người tới nhà tặng đồ thì không nhận là được, trông chừng hạ nhân. Phần còn lại có ta chống đỡ.”
Khương Đường biết nặng nhẹ: “Ta ghi nhớ trong lòng.”
Cố Kiến Sơn mỉm cười, Khương Đường lại đứng dậy đi thu dọn hành lý của Cố Kiến Sơn, lần này hắn không biết đi bao lâu, lúc ở hầu phủ là Trịnh thị thu xếp, mấy tẩu tử giúp đỡ sửa soạn. Sau khi rời khỏi hầu phủ thì là Xuân Đài lo toan, Khương Đường chỉ làm ít đồ ăn, giờ đây thành thân rồi, đến cả y phục, lương khô, thuốc men đều được nàng chuẩn bị.
Bên kia lạnh, cũng có mùa hè nên phải mang xiêm y mùa hè, xiêm y mùa xuân mang theo mấy bộ, rồi sau đó chính là chăn bông và áo bông, sợ rằng cứ mãi ở đó lâu dài nên đều mang theo đề phòng.
Dược liệu nàng cũng có, trong nhà không dùng đến đều đưa cho Cố Kiến Sơn mang đi, lương khô là thịt khô và bánh, những thứ khác thì lần này không để được.
Viên canh mang nhiều thêm ít, từng món từng món một gói gọn lại rồi dùng vải bọc lại, rồi cài vào trong y phục là được.
Cố Kiến Sơn thu dọn cùng với Khương Đường, có món không thực sự dùng đến thì bỏ lại. Tủ quần áo rất to, là gỗ sưa, quần áo của hai người để trong một chiếc tủ, đồ của người đặt kề đồ của ta, đồ của ta đặt kề đồ của người, Cố Kiến Sơn nhìn mà cảm thấy tim nóng vô cùng.
Tay hơi không kiềm chế được, vừa định đỡ lấy bả vai Khương Đường thì lại thấy Khương Đường khom lưng, lấy chiếc khăn tay từ chỗ áo quần của Cố Kiến Sơn lên: “Sao lại chạy đến chỗ chàng vậy?”
Là khăn tay của nàng.
Khăn tay của nàng không thêu tên, cơ mà độ dài đều na ná, rất dễ nhận ra.
Khương Đường tưởng lúc thu dọn đồ đạc không cất cẩn thận, hoặc là lúc nha hoàn bên dưới giặt y phục trộn lẫn đi, ai mà ngờ nàng vừa định gấp đi cất gọn thì bị Cố Kiến Sơn đặt lại vào bao hành lý.
Cố Kiến Sơn nói: “Không phải chạy đến đó, là ban đầu ta dùng.”
Không thể nào, sao có thể, Cố Kiến Sơn cũng không giống người biết dùng khăn tay.
Khương Đường nhìn chiếc khăn tay, bỗng dưng nàng nhớ đến một chuyện, khi trước nàng có đánh mất một chiếc, trước tiết Khất Xảo năm kia, đợt ấy nàng cứ tưởng không cẩn thận làm mất.
Hay là nói, Cố Kiến Sơn cũng dùng chiếc khăn như thế.
Khương Đường nhìn Cố Kiến Sơn một cách nghi ngờ, Cố Kiến Sơn cãi bướng rằng: “Nhìn ta làm gì, cái này là khi ấy nàng cho ta.”
Khương Đường: “?”
Cố Kiến Sơn nói: “Cái này cũng có thể quên được… hòn non bộ của phủ Vĩnh Ninh Hầu, khi đó nàng đỡ ta dậy chính khi ấy nàng đưa khăn tay cho ta.”
Khương Đường không cần, trên khăn tay lại không có tên của nàng nên Cố Kiến Sơn bèn giặt sạch rồi giữ lại.
Hóa ra là lúc đó, ký ức dần dần trở nên rõ ràng, nhưng Khương Đường nhớ là Cố Kiến Sơn hỏi nàng có khăn tay hay không nên nàng bèn đưa.
Sau đó Cố Kiến Sơn đi chưa được hai bước đã ngã ra đất, nàng lại tới phòng hạ nhân tìm Xuân Đài, vội vã nên quên béng mất chuyện này.
Sau này đến tiết Khất Xảo, Bội Lan nói may một chiếc hà bao có thể cầu xin nhân duyên, tài thêu của nàng không giỏi nên định thêu hai bông hoa lên khăn tay cho đỡ nhọc, ai mà biết lúc tìm khăn tay lại phát hiện thiếu đi một chiếc.
Hóa ra là ở chỗ này của Cố Kiến Sơn.
Vào cái ngày hai người gặp nhau trên phố hôm tiết Khất Xảo, nàng cứ tưởng Cố Kiến Sơn muốn cho nàng làm thiếp, nên sau khi nói chuyện với người ta một lúc xong thì quay về luôn. Tiếp sau đó hình như là trung thu, nàng quá nhớ nhà, đám Bội Lan đều quay về nhà đón tết, một mình nàng tới nhà người khác thì không hay nên bèn ra khỏi phủ đi ngắm hội đèn, kết quả lại gặp được Cố Kiến Sơn.
Khương Đường hừ một tiếng: “Thật ngại quá ta bóc trần chàng rồi, rốt cuộc là cho chàng hay là chàng tự lấy, trong lòng chàng tự rõ.”
Cố Kiến Sơn đợi Khương Đường nói xong liền áp người tới hôn người ta, đợi sau khi Khương Đường thở hôn hển thì đưa tay bế người ta lên luôn, sau đó đi tới trước cửa đóng cửa lại, đôi chân dài bước về phía giường.
Khương Đường nói: “Chàng có nói lý không đấy, sao lại có người không nói lại được là thế này chứ!”
Cố Kiến Sơn đáp: “Sao lại không có, người trước mắt nàng không phải người sao?”
Lúc này trời cũng đã tối rồi, Khương Đường có thể làm loạn với Cố Kiến Sơn, chỉ là một giờ nửa tiếng này lại không kết thúc được.
Sáng mau Cố Kiến Sơn phải đi rồi, lần này đòi hỏi cực kỳ ác liệt, sau khi hôn xong thì ôm người ta vu.ốt ve chậm rãi, chân Khương Đường cũng không đẩy ra được nên để hắn ôm.
Đợi cơ thể trở lại bình thường, không run lẩy bẩy như kia nữa, Khương Đường lại đẩy: “Không được hôn nữa, đồ đã vẫn còn chưa thu dọn xong, còn không thu dọn là không thu dọn xong đâu.”
Cố Kiến Sơn lại không phải công tử chẳng biết thứ gì, đồ đạc chưa thu xếp xong hay chưa hắn không biết hay sao, lại nói, hắn với Khương Đường bên nhau mà, lại chẳng phải kẻ ngốc, nên hắn đáp: “Ta không làm đâu, chỉ ôm nàng thôi, sáng mai không được ôm nữa.”
Cố Kiến Sơn chưa từng trải qua lúc như thế này, dù cho khi bị thương, trán đổ mồ hôi lúc ở hòn non bộ, cũng cố gắng gượng vực dậy tự mình quay về.
Trong lòng Khương Đường mềm nhũn một trận, nhích tới hôn lên hàng mày của Cố Kiến Sơn: “Đến khi quay về là ổn thôi, chàng đã từng nghe câu nói này hay chưa, tiểu biệt thắng tân hôn, chia cách cũng không phải không tốt.”
Nàng cũng không đành, nhưng Cố Kiến Sơn có chuyện mà bản thân hắn phải làm, nàng cũng vậy, hai người không phải là tất cả của nhau.
Khương Đường nhúc nhích: “Giờ đây hai nước hòa thân, Tây Bắc thái bình, có lẽ chẳng mấy lâu nữa ta sẽ tới Tây Bắc làm ăn, còn lo không gặp được ư.”
Cố Kiến Sơn nói: “Nàng nói đúng.”
Khương Đường ôm Cố Kiến Sơn, thật ra Cố Kiến Sơn như thế nàng khá là vui, nếu như hắn mới thành thân mà nói đi là đi ngay chẳng có chút không đành nào, vậy thì nàng sẽ thất vọng lắm.
Cố Kiến Sơn đi rồi, trong phủ còn có nhà hoàn ở bên, nên cũng sẽ không quá cô đơn.
Hai người vu.ốt ve an ủi như thế một lúc, Cố Kiến Sơn mới đứng dậy bưng nước vào, sau khi rửa ráy rồi lại truyền cơm lên.
Biểu hiện không vui của hắn rất rõ ràng, trước mặt Khương Đường hắn cũng không muốn vờ vịt, đến mức mà Ngưng Châu đợi người cũng không dám thở lớn.
Khương Đường bảo đám Ninh Châu đi xuống, rồi cùng Cố Kiến Sơn ăn cơm xong, số hành lý còn lại là tự Cố Kiến Sơn thu dọn.
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn chưa tỏ, ở bên cạnh đã không còn người rồi.
Lúc Cố Kiến Sơn đi có hôn lên trán Khương Đường, rất khẽ nhàng êm ái, khi ấy Khương Đường đã tỉnh rồi nhưng lại sợ cất lời sẽ khó chịu nên nằm trên giường giả vờ ngủ.
Sau khi Cố Kiến Sơn mặc y phục xong, hắn không ra ngoài ngay mà nhìn ngắm một lúc rồi mới đi ra khỏi nhà.
Ngày thứ năm sau khi thành thân, Khương Đường đã quen với việc có một người kề bên, Cố Kiến Sơn bỗng dưng không ở đây nữa khiến nàng cảm thấy lạ lẫm.
Ban sáng làm việc thì sẽ lơ đễnh, sổ sách còn viết sai, Khương Đường dằn lòng xuống viết hai chữ to, lúc này mới tốt lên đôi chút.
Mấy bữa thành thân, việc buôn bán cũng không quản, nên Khương Đường phải tới quán lẩu xem sao.
Vừa đến, Điền chưởng quỹ và Trần chưởng quỹ chắp tay nói: “Mừng chuyện vui của đông gia.”
Khương Đường nói: “Ta có mang kẹo cưới tới, mọi người chia nhau, cũng dính tí hỉ khí.”
Ngưng Châu và Ngưng Duyệt lần đầu tới quán, tuy là lần đầu tiên tới nhưng trước cũng có nghe nói. Trong lòng lấy làm vui vì Khương Đường có thể đưa bọn họ đến, học hỏi quan sát chắc chắn còn tốt hơn so với ở trong phủ.
Khương Đường bảo Ngưng Châu theo Điền chưởng quỹ đi làm quen việc trong quán, sau đó dẫn Ngưng Nguyệt ra đằng sau gặp sư phụ nấu nướng và người làm, sau này nàng không cần đến hằng tháng nữa.
Có điều, nếu hai người này làm việc không tốt thì đương nhiên Khương Đường sẽ để người khác tới.
Cả hai đều biết đây là cơ hội, nên học vô cùng nghiêm túc, thật ra tới Cố phủ làm nha hoàn trong lòng bọn họ vẫn hơi thấp thỏm, một là vì vị trí của Cố Kiến Sơn trong triều, nên làm kẻ hầu người hạ phải cẩn thận. Hai là vì Khương Đường, khi trước là nha hoàn của phủ Vĩnh Ninh hầu nên trong lòng bọn họ ít nhiều gì cũng có hơi không thoải mái.
Bọn họ chưa từng thấy nha hoàn nào sau khi chuộc thân rồi làm chủ tử cả, còn tưởng chỉ dựa vào dung mạo mà thôi. Bây giờ xem ra, có thể đi đến bước này mà không có chút bản lĩnh thì sao mà thành được, như quán này, chuyện buôn bán tốt vô cùng.
Hơn nữa lúc nói lời dạy bảo khác hẳn với bọn họ.
Không thể nhìn thấy dung mạo của đại nương tử mà đã cảm thấy nàng chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, Ngưng Nguyệt cảm thấy đại nương tử lương thiên nhưng không ngốc, có thể buôn bán được, quản lý nhà cửa cũng giỏi giang, ngoại hình là một thứ xoàng xĩnh nhất trong số các ưu điểm của nàng.
Chuyện của chủ tử, vẫn chưa tới lượt đám nha hoàn bọn họ xen vào, dù rằng khi xưa Khương Đường từng làm nha hoàn thì cũng không đến lượt bọn họ nói. Với cả, tướng quân trông thật sự rất hung dữ, vẫn là đại nương tử tới chứ đám bọn họ đều không dám mở miệng.
Sau khi xem qua quán, Khương Đường dẫn Ngưng Châu về phủ, để Ngưng Nguyệt ở lại chỗ này, tới chiều, nàng đến Cẩm Đường Cư uống trà.
Khương Đường còn tiện thể mang theo một món điểm tâm mới, bánh rong biển chà bông.
Món này cũng dễ làm, chà bông thì các sư phụ sẽ rang lên, nhưng khẩu vị khó mà nắm bắt được, phải là vị mặn ngọt.
Bánh bông lan phải hấp thành hình vỏ sò, ở giữa phết một lớp sốt ngọt bơ trứng, cuối cùng lăn một vòng trong chà bông và rong biển, khác hẳn với bánh bông lan khác.
Vừa dạy sư phụ điểm tâm xong thì Lục Cẩm Dao đến, trông thấy Khương Đường vẫn còn ở đây thì thở phào nói: “May mà đến kịp.”
Chưởng quỹ trong cửa hàng thấy Khương Đường đến bèn truyền thi tới hầu phủ, may mà cửa hàng mới cách hầu phủ không xa nên mới có thể tới kịp.
Khương Đường trông thấy Lục Cẩm Dao cũng không biết nên gọi tứ tẩu như Cố Kiến Sơn hay là gọi tỷ tỷ như ngày trước.
Do dự một lúc, Khương Đường gọi một tiếng tỷ tỷ, quan hệ của nàng với Lục Cẩm Dao kéo theo Cố Kiến Sơn làm gì.
Vả lại, Khương Đường chẳng nói được với Cố Kiến Sơn được mấy lần, đương nhiên là nói đến chuyện từ chỗ của các nàng.
“Ta tới làm món điểm tâm mới, chốc nữa tỷ tỷ thử xem.” Khương Đường bước lên nắm tay của Lục Cẩm Dao, hai người cùng lên tầng hai.
Lục Cẩm Dao định hỏi Khương Đường sau khi thành thân thế nào rồi, nhưng lại không thể tới thẳng Cố phủ nên chỉ đợi lúc Khương Đường tới Cẩm Đường Cư rồi tới thăm nàng.
Hai ngày nay nàng ấy xuất phủ cũng ít, hôm nay là vì Khương Đường, ngoại trừ thăm Khương Đường ra thì còn muốn nói với nàng chuyện cửa hàng.
Khương Đường và Cố Kiến Sơn đã thành thân rồi, đã là người một nhà rồi nên đương nhiên là Khương Đường quản chuyện tiền nong.
Nàng ấy ở đây muốn lén làm một người lười, vì để chưởng quỹ trong cửa hàng nhẹ gánh đi nên muốn nói với Khương Đường, để phần chia lợi của hai người gộp lại làm một.
Nếu không thì tính toán sẽ phiền phức, sau này mở cửa hàng làm kinh doanh thì cứ trực tiếp nói luôn với Khương Đường.
Lục Cẩm Dao nói: “Đồ muội làm không hề khó ăn, chốc nữa ta mang về một ít cho mẫu thân. Phải rồi, muội và ngũ đệ đã thành thân nên phần chia lợi nhuận của hắn sau này đều là muội cầm nhé, cũng đừng chờ năm sau nữa, đổi phần chia lợi nhuận của cửa hàng luôn.”
Bánh khoai sọ nghiền, bánh ngàn lớn, bánh bông lan,… mấy món điểm tâm ấy mua phứt trong ba năm, khi ấy tiền trả không hề nhiều, nhưng cũng vì khi ấy Khương Đường là nha hoàn.
Hiện giờ đã qua hai năm rồi, Lục Cẩm Dao cảm thấy người một nhà không cần tính toán rạch ròi như thế, cứ phải đợi đến năm sau rồi đổi phần chia lợi nhuận.
Khương Đường không ngờ đến chuyện này, nàng gật đầu: “Nếu tính gộp làm một thì tỷ tỷ đừng tranh với ta nữa, ta lấy bốn phần thêm nửa phần nữa.” (1)
(1) Tức 45%, không biết cổ đại đã có thuật ngữ phần trăm này chưa nên t dịch vậy, gốc là 四成半, trong đó 四成=40% (tức 4 phần), 半=1/2=0,5 (một nửa của một phần), cộng lại theo đơn vị phần thì là 4+0,5=4,5 phần, nhân phần trăm thì được 45%.
(1) Tức 45%, không biết cổ đại đã có thuật ngữ phần trăm này chưa nên t dịch vậy, gốc là 四成半, trong đó 四成=40% (tức 4 phần), 半=1/2=0,5 (một nửa của một phần), cộng lại theo đơn vị phần thì là 4+0,5=4,5 phần, nhân phần trăm thì được 45%.
Cố Kiến Sơn lấy bốn phần, ban đầu Khương Đường lấy hai phần lợi nhuận của những điểm tâm sau đó, sau đó Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Sơn chia lại.
Nếu trực tiếp dựa theo cách chia này thì kết quả của Khương Đường và Cố Kiến Sơn cộng lại là năm phần, nhưng còn có mấy món điểm tâm nàng ấy không có lợi nhuận, nàng và Cố Kiến Sơn lẽ ra không nên lấy năm phần lợi nhuận.
Điều quan trọng nhất là, cửa hàng là của Lục Cẩm Dao, nếu Khương Đường mở miệng đòi năm phần thì Lục Cẩm Dao chắc chắn sẽ đồng ý nhưng đây là cửa hàng của ai, sau này là ai lo liệu, còn dính dáng đến nhiều lắm.
Cửa hàng là của Lục Cẩm Dao, cũng là nàng ấy nhọc lòng nhiều. Thú thực, Khương Đường có thể lấy được hai phần đã cảm thấy khá tốt rồi, chỉ là vì có của Cố Kiến Sơn nữa, nhưng khi ấy chưa chắc Lục Cẩm Dao đã không gom được bạc.
Lục Cẩm Dao giúp đỡ nàng rất nhiều, nên nàng không thể tranh giành cửa hàng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận