Xuyên Về Cổ Đại Ta Làm Vợ Bé Lợi Hại (Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối)

Chương 107: Nhân chứng vật chứng đầy đủ


Lạc Thanh Hàn phất tay, ra hiệu cho hai người tự đi làm việc của mình.
Nhiếp Trường Bình và Triệu Hiền nhận lệnh rời đi.
Vì chuyện của thích khách, bọn họ phải ở lại đây thêm một ngày.
Thiếu phó và Thiếu bảo vừa hay có thể lợi dụng thời gian này sắp xếp chuyện chia nhóm.
Bọn họ phải tạo một thân phận mới cho Thái tử, không chỉ bao gồm y phục xe ngựa mà còn cả giấy thông quan, mặt khác phải chọn một con thuyền an toàn đáng tin, không quá bắt mắt.
Mọi người đều bận rộn, chỉ có Tiêu Hề Hề vẫn đang ngủ.
Dù sao hôm nay chưa lên đường, nàng dậy ăn sáng xong, lại lên giường ngủ tiếp.
Lạc Thanh Hàn mặc nàng, cứ để nàng ngủ.
Cung nữ thái giám thấy vậy thầm giật mình, Tiêu Tây này được sủng ái đến thế sao, không chỉ cùng ăn cùng ngủ với Thái tử, còn có thể ngủ nướng trước mặt Thái tử, bộ dạng còn rất tự nhiên, không hề xem bản thân mình là nô tài chút nào!
Thường công công quản lý nghiêm ngặt, có hắn phụ trách, không ai dám nói bậy, dù tâm hồn tám chuyện hừng hực, bọn họ cũng không dám hó hé nửa lời.
Buổi chiều, Nhiếp Trường Bình và Triệu Hiền lại đến.
 
Cả hai đều mang đến tin tốt.
Nhiếp Trường Bình nói “Ta dùng danh nghĩa Đại hoàng tử lừa mấy tên quan viên đó, có gã Dịch thừa* tên Trần Thuận lập tức thay đổi sắc mặt, bị ta bắt được, sau khi đe dọa dụ dỗ buộc gã phải nói ra sự thật, huynh trưởng của gã là thủ hạ dưới trướng Đại hoàng tử, gã nhận chỉ thị của huynh trưởng, che giấu bốn tên thích khách trong dịch trạm, đây là khẩu cung của gã.”
*Chức quan quản lý dịch trạm.
Nhờ có Dịch thừa che đậy, hôm qua họ vào dịch trạm, mới không phát hiện khác thường.
Triệu Hiền nói “Thần thẩm vấn riêng bốn thích khách, lừa từng người một, trong đó có ba người không có phản ứng gì, chỉ có một người khi nghe thần nhắc tới Đại hoàng tử, liền lộ ra vẻ nghi hoặc. Thần nhắm vào gã thẩm tra, gạt gã ba người kia đã nhận tội, nếu không thần đã không biết chuyện của Đại hoàng tử. Kết quả gã tưởng là thật, khai hết toàn bộ, đây là khẩu cung của gã.”
Lạc Thanh Hàn nhìn hai bản khẩu cung bày trước mặt.
Mọi chuyện đúng như Tiêu Hề Hề nói, bốn thích khách này là tử sĩ được Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần nuôi dưỡng, bọn chúng nhận chỉ thị của Đại hoàng tử, nội ứng ngoại hợp với Dịch thừa để ám sát Thái tử.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, thủ phạm chắc chắn là Đại hoàng tử.
Nhiếp Trường Bình cả giận nói “Đại hoàng tử phái người hành thích Thái tử Điện hạ, đây là tội chết, không thể tha cho y!”
Lạc Thanh Hàn không có phản ứng gì quá lớn.
Đây không phải lần đầu tiên hắn bị hành thích, dĩ nhiên cũng không phải lần cuối.
Gặp nhiều, tự nhiên sẽ quen thôi.
Hắn đặt tờ khẩu cung xuống, bình tĩnh nói “Tìm một nơi bí mật, nhốt bốn thích khách lại, phái người canh giữ bọn chúng, không được để bọn chúng chạy trốn, cũng không được để bọn chúng chết, còn về gã Dịch thừa kia … cho gã một ly rượu độc, để gã tự kết liễu đi.”
Hắn phải tiếp tục đi về phía Nam, không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, hắn không thể gửi nhân chứng vật chứng về Thịnh Kinh cho Hình bộ xử lý. Bây giờ hắn không ở Thịnh Kinh, không nắm bắt kịp tình hình ở đó, nếu giữa chừng có người can thiệp, chứng cứ của hắn có thể sẽ bị thủ tiêu.
Lạc Thanh Hàn chỉ đành áp xuống vụ án này, giải quyết chuyện cầu mưa xong, hắn đích thân đưa nhân chứng vật chứng về Thịnh Kinh, đối chất trực tiếp với Đại hoàng huynh.
Sau khi đuổi hai người kia đi, Lạc Thanh Hàn đứng dậy, vòng qua bình phong, thấy Tiêu Hề Hề đang ngồi trên đệm mềm.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận